Thời gian trôi qua nhanh chóng, Vưu Thị Họa dưới sự chỉ dạy của ‘thầy giáo bên người’, thành tích có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Chỉ là…
Buổi chiều, sân trường trống không, các bạn học sớm đã về nhà.
Lớp 11/5, phòng học to như vậy chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ ngồi trên đùi thiếu niên, cúi đầu, mái tóc đen nhánh rũ xuống hai vai thon gầy, ngón tay cầm bút, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm bài thi trên bàn.
Dung Giai lười nhác dựa vào ghế sau, vươn bàn tay dịu dàng xoa đầu thiếu nữ.
Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện đuôi mắt có chỗ mang theo tìиɧ ɖu͙© ửng đỏ, gân xanh trên trán thỉng thoảng lại giật giật, phòng học cửa sổ mở rộng, dưới cơn gió hè mát mẻ lại đổ đầy mồ hôi như đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó.
“Dung Giai… ưm… anh đừng cử động…” Vưu Thị Họa nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái, giọng nói nũng nịu, hai mắt như một hồ nước xuân, hơn nữa tiếng thở dốc mê hoặc lòng người khiến hai mắt của Dung Giai dần dần chuyển sang màu đỏ.
Dáng ngồi hai người chỉ thấy thân mật một chút, nhưng chỉ bọn họ biết dưới váy đồng phục của thiếu nữ đang xảy ra chuyện gì.
Côn ŧᏂịŧ thô to của thiếu niên hung hăng đâm vào sâu bên trong tiểu huyệt, còn thường xuyên làm bộ vô tình mà đâm vào sâu hơn, vô cùng ác liệt.
Vật kia của anh vô cùng nóng bỏng, ở bên trong tiểu huyệt của cô vô cùng có cảm giác tồn tại, hơn nữa anh còn thích nhích tới nhích lui khiến cho toàn bộ tinh thần và cơ thể cô truyền tới cảm giác kɧoáı ©ảʍ, nào có thể tập trung hỏi bài được nữa.
“A… đừng cắn… anh không động…” Dung Giai thở hổn hển trấn an khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ, hạ thân thoáng an tĩnh một chút.
Mấy ngày nay không thể ở cùng cô, mỗi ngày nghẹn tới hỏa khí đầy người không có chỗ phát tiết, chỉ có thể thừa dịp bọn họ ‘học bổ túc’ mà thay đổi đa dạng cách ‘ăn’ cô.
Thật ra làm trong phòng học cũng có phong vị rất khác, ví dụ như kí©ɧ ŧɧí©ɧ xưa nay chưa từng có.
Đặc biệt là mỗi lần anh đâm mạnh vào sâu bên trong cô, thiếu nữ mềm mại trong l*иg ngực một bên chìm đắm trong bể tìиɧ ɖu͙©, một bên sợ tới mức ôm chặt lấy anh, thật sự con mẹ nó, yêu muốn chết!
Vưu Thị Họa dùng sức cắn môi dưới, cưỡng ép bản thân bỏ qua kɧoáı ©ảʍ không ngừng truyền tới, chuyên chú làm bài thi toán trước mắt.
Đáng tiếc… cô học thế nào cũng không vào.
Đều do tên lưu manh này, ban đầu chỉ ôm hôn cô cọ cọ một chút, cũng không quá phận, cô cũng mặc kệ anh. Không nghĩ tới sau khi cô làm bài lại bắt đầu sấn tới, hai bàn tay thăm dò vào trong áo sơ mi, còn chậm rãi cởϊ áσ ngực sờ ngực cô?!
Cô tức giận đuổi anh ra khỏi phòng học anh cũng không đi, đáng thương ghé vào cửa sổ pha lê nhìn cô, biểu tình kia muốn ấm ức bao nhiêu cũng có, giống như cô vô cớ bắt nạt anh vậy.
Thôi thôi, nhịn nhịn nhịn, làm cũng đã làm rồi, anh sờ thì cho anh sờ.
Kết quả của dung túng là gì chứ… Cô lại bị lột sạch đè ở trên bàn làm một hồi.
Thật không biết sao anh có thể giống gấu Teddy thành tinh vậy, ánh mắt nhìn cô ngày càng như lang sói.
Lúc sau Vưu Thị Họa nghiến răng nghiến lợi, cô muốn học tập cẩn thận lại bị sói đuôi to này thay đổi cách ăn sạch sẽ, vì thế cô hạ quyết tâm không thèm nói chuyện cũng không thèm để ý tới anh, có bài không hiểu sẽ hỏi bạn học khác, sau khi hỏi vài lần phát hiện, bọn họ thật sự giảng bài không hiểu bằng Dung Giai.
Hơn nữa mỗi buổi chiều Dung Giai lại lì lợm la liếʍ tìm kiếm cảm giác tồn tại trong phòng học của cô, làm ra dáng vẻ đáng thương vô cùng, thấy cô không có phản ứng với mình sẽ ôm cô vào ngực không buông tay, Vưu Thị Họa thoát không nổi cũng đành mặc kệ anh, cùng lắm thì ngồi trên đùi anh làm bài.
Không bình tĩnh được mấy ngày, Dung Giai lại nhịn không được muốn động thủ, Vưu Thị Họa không phối hợp anh còn không giảng đề cho cô, hơn nữa còn không cho cô hỏi người khác, nếu để anh phát hiện ai giảng bài cho Vưu Thị Họa sẽ bị anh uy hϊếp cảnh cáo.
Vưu Thị Họa không còn biện pháp nào, chuyện lập tức thành ra như bây giờ…
“Bảo bối… Sao em lại không viết nữa… hửm?” Dung Giai thấy cô cầm bút chậm chạp không viết chữ tiếp theo, tiến tới bên tai cô khàn khàn hỏi.
Biết rõ còn hỏi! Vưu Thị Họa cắn môi không nói lời nào.
Du͙© vọиɠ thô dài của anh chôn sâu trong cơ thể của cô, qυყ đầυ còn cố ý chống đỡ ngay điểm mẫn cảm của cô, thỉnh thoảng động một chút lại dừng, kéo cô vào vực sâu du͙© vọиɠ lại mặc kệ cô, còn làm dáng vẻ vô tội hỏi cô làm sao.
Thật quá đáng!
Bị du͙© vọиɠ làm cho cả người khó chịu, đặc biệt là tiểu huyệt giữa hai chân, tuy được lấp đầy nhưng không giải trừ được chỗ ngứa, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Dung Giai tà mị liếʍ môi, nhìn dáng vẻ khó chịu của thiếu nữ khóe môi cong lên.
“Dung Giai… thật khó chịu…” Rốt cuộc, thiếu nữ cũng không chịu nổi tìиɧ ɖu͙© tra tấn, cầu cứu thiếu niên phía sau.
Cả người cô không còn chút sức lực nào, dựa vào l*иg ngực anh, mị nhãn như tơ, môi đỏ quyến rũ.
“Bảo bối tự mình động đi.” Dung Giai cúi đầu thân mật hôn lên cằm và cổ cô, ngữ khí mê hoặc.
Tuy rằng anh đã nghẹn tới mức muốn nổ tung, nhưng vẫn phải trừng phạt tiểu yêu tinh này một chút, nhớ tới mấy ngày nay cô không thèm nói chuyện cũng không thèm để ý tới anh khiến anh thật đau lòng.
Cô ăn chắc anh rồi, biết anh yêu cô tới thảm, không làm được gì với cô.
“Em không muốn… Người ta không biết…” Vưu Thị Họa ý đồ làm nũng, nhưng thiếu niên phía sau mắt điếc tai ngơ, vẫn chậm rãi hôn lên mặt cô, hạ thân giống như bàn ủi không chút sứt mẻ.
Vưu Thị Họa không còn cách nào, bản thân lại bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn không chịu nổi, chỉ có thể chống tay lên bàn di chuyển, chưa nhúc nhích được hai cái đã cao trào, mang theo nức nở rêи ɾỉ tiết đầy mặt đất.
Mới sung sướиɠ một lần không có sức lực, cô mềm như bông nằm trong l*иg ngực Dung Giai, miệng nhỏ thở dốc, cả người ướt đẫm.
Dung Giai vừa mới sung sướиɠ một chút đã bị hoa kính co rút mãnh liệt của cô làm cho suýt nữa bắn ra, vất vả lắm mới nhịn được đã thấy bảo bối trong ngực bất động, lười nhác nằm trong ngực mình, khuôn mặt đỏ bừng dư vị sau cao trào.
Thế là xong rồi? Cô thì thỏa mãn, anh thì sao?
A.
Dung Giai cười lạnh một tiếng trong lòng, động tác chậm chạp xoa vòng eo mảnh khảnh của cô.
Giây tiếp theo động tác vô cùng kịch liệt.
Eo gầy của thiếu niên vô cùng có lực, Vưu Thị Họa cảm giác mình như đang trên một con thuyền giữa cơn sóng mãnh liệt giữa biển, bị xóc phập phồng trên dưới.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền tới cả hai người, Vưu Thị Họa sớm đã ném bài tập lên tới tận chín tầng mây, hai mắt mê ly, miệng nhỏ tràn ra vài tiếng kêu rêи ɾỉ.
Dung Giai mê muội hôn lên từng tấc da thịt lộ bên ngoài của cô, động tác hạ thân kịch liệt hết ra lại vào, trên mắt lại là nhu tình mật ý không thể che giấu.
Chờ tới khi sắc trời tối sầm, Dung Giai mới gầm nhẹ một tiếng, xuất ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trong huyệt nhỏ của thiếu nữ.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cố gắng bình phục hô hấp.