Ông Đây Muốn Đè Chết Em

Chương 53: Cực lạc (H)

Dung Giai để ý đồng hồ, trước khi chuông vào lớp vang lên một phút đã đưa cô về trước cửa phòng học.

Vưu Thị Họa cười vẫy tay với anh, bước chân nhẹ nhàng vào phòng học, đáy mắt Dung Giai mang ý cười nhìn cô ngồi vào chỗ rồi mới rời đi, quay về lớp mình.

Bây giờ đã có mục tiêu, tất nhiên không thể lười biếng, Vưu Thị Họa cưỡng ép bản thân nghiêm túc nghe giảng chép bài, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Chuông kết thúc tiết cuối của buổi chiều vang lên, tốp năm tốp ba học sinh ra khỏi phòng học, Vưu Thị Họa lấy bài thi toán ra, chờ đợi thầy giáo dạy thêm của mình tới.

Lúc Dung Giai đến, trong phòng học đã không còn ai.

Trời mùa hè tối muộn, lúc này mặt trời vẫn còn trên cao.

Vưu Thị Họa thấy anh đi vào, hân hoan vẫy tay để Dung Giai ngồi cạnh mình.

Dung Giai ngồi xuống bên cô, ngắm cô đang đọc đề toán, chỉ thấy mày đẹp nhíu lại, dáng vẻ trầm tư, môi đỏ chu lên, đáng yêu không nhịn nổi.

Thiếu nữ yên lặng đọc đề, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt lặng yên thay đổi của thiếu niên bên người.

Cô cúi đầu, thỉnh thoảng hai hàng lông mi dài lại run nhẹ, giống như một chú bướm uyển chuyển, cổ thon dài trắng nõn tạo thành một độ cung tuyệt đẹp, tóc đen xõa trên lưng, dáng vẻ thanh thuần yên tĩnh y như lần đầu gặp.

Tâm tư Dung Giai ngo ngoe rục rịch.

“Câu tiếp làm thế nào?” Vưu Thị Họa đẩy tờ giấy sang chỗ anh, ngòi bút chỉ vào câu hỏi mình không làm được.

“Cái này… khụ khụ…” Dung Giai phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn về phía cô mới phát giác giọng mình đã khàn khàn đáng sợ, anh hắng giọng một cái, ra vẻ trấn tĩnh xem đề.

Cũng may Vưu Thị Họa chuyên tâm chờ Dung Giai giải đáp thắc mắc mới không chú ý tới sự kỳ lạ của Dung Giai.

“Lên bục giảng, để anh viết lên bảng đen cho em hiểu.” Đáy mắt Dung Giai xẹt qua một tia sáng, anh nhẹ nhàng liếʍ môi, cầm bài thi đứng dậy đi lên bục giảng.

“Ừm, được.” Vưu Thị Họa không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn đi theo.

“Em nghĩ được cái gì thì viết ra cho anh.” Dung Giai đặt bài thi trên bục giảng, giọng nói bình tĩnh giấu giếm gợn sóng.

Vưu Thị Họa gật đầu xoay người nằm sấp trên bục giảng viết lên tờ giấy.

Bởi vì vô tâm mà động tác của thiếu nữ càng khiến bờ mông tròn trịa đĩnh kiều động lòng người, chiếc váy đồng phục cũng vì động tác này của cô mà ngắn hơn vài phần, lộ ra một đoạn đùi trắng nõn, váy nửa che nửa lộ khiến lửa nóng trong đáy mắt Dung Giai ngày càng lớn.

Vưu Thị Họa còn đang phân tích đề bài, đột nhiên cảm thấy phía sau nhiều thêm một l*иg ngực nóng rực, hơi thở ấm áp của thiếu niên còn phun lên cổ mẫn cảm của cô, khiến cô nổi da gà.

“Đừng nghịch, Dung Giai ~” Thiếu nữ hoảng sợ, còn tưởng anh đang đùa dai, tức giận quay đầu liếc anh một cái.

Không nghĩ tới biểu tình tức giận của cô lại rung động biết bao, huống chi đối phương còn là người yêu cô đến khí huyết dâng trào.

“Họa Họa, em còn nhớ ngày đó gọi video cho anh em đã nói gì không?” Dung Giai cúi người xuống, dính sát vào thân thể mềm mại của thiếu nữ, ngậm lấy vành tai bạch ngọc đáng yêu chậm rãi liếʍ láp, một bên duỗi tay thăm dò tiến vào bên trong áo sơ mi, nắm chặt lấy vòng eo của cô.

“Cái gì?” Bàn tay lớn vuốt ve trên eo, vành tai truyền tới cảm giác ẩm ướt, còn có… vật cứng nóng rực ngay phía sau mông khiến cô không thể không để ý đều nhắc nhở cô, thiếu niên phía sau không phải nói giỡn, anh thật sự muốn ngay tại chỗ này, trong phòng học không người mà ‘làm’ cô.

“Anh điên rồi à? Đây chính là phòng học đấy!” Mặt Vưu Thị Họa đỏ lên, đưa tay đẩy anh một cái, thiếu niên không hề né tránh, không biết vô tình hay cố ý rên nhẹ một tiếng bên tai thiếu nữ, không giống như bị đau mà giống như tiếng thở dốc trong tìиɧ ɖu͙©.

Bàn tay bên hông còn dần tiến lên trên, một tấc lại một tấc chậm rãi, tựa như muốn cho cô cảm nhận được thân thể mình bị anh chinh phục như thế nào.

Ngón tay linh hoạt của thiếu niên đẩy khuy áσ ɭóŧ của cô, bàn tay nóng rực cầm lấy hai luồng nõn nà mềm mại phía trước chậm rãi vuốt ve.

Hai hạt đậu nhỏ dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy kỹ xảo của thiếu niên cũng đã chậm rãi đứng thẳng lên, cứng như hai hòn đá cọ vào lòng bàn tay anh.

“A ~ Dung Giai, đừng mà… camera…” Vưu Thị Họa bị anh xoa nắn khiến hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất, cả người khô nóng, hai tay chống phía trước, ý thức thanh tỉnh trong đầu cũng dần dần biến mất.

“Hừ, camera chỉ khi có kỳ thi lớn mới mở thôi, Họa Họa không biết sao? Còn nữa, Họa Họa vẫn không nhớ ngày đó nói gì với anh à?” Dung Giai trấn an hôn lên sườn mặt tinh xảo của thiếu nữ, rút tay mình về, một tay kéo khóa quần thả côn ŧᏂịŧ đã sớm cứng rắn ra ngoài, một tay giữ chặt lấy eo cô không cho cô lộn xộn, cự thú hung mãnh đặt giữa hai chân thiếu nữ chờ được tiến lên.

Tiếng khóa kéo xuống trong không gian yên tĩnh vô cùng rõ ràng, cả người Vưu Thị Họa run lên, còn muốn giãy giụa lần cuối, giây tiếp theo đã cảm thấy giữa hai chân chợt lạnh, qυầи ɭóŧ đã bị tên trứng thối kia kéo xuống cẳng chân, trên mông còn không nặng không nhẹ bị vỗ một cái phát ra âm thanh, cô xấu hổ đến mức cả người đều là một màu hồng.

“Ngoan, đừng nhúc nhích, anh nhịn không được, đừng để em bị thương.”

“Anh là đồ lưu manh!” Cả người Vưu Thị Họa đã nhũn ra còn không quên quay đầu mắng anh, nhưng giọng nói lại kiều mị giống như làm nũng.

Nếu không phải Dung Giai ôm lấy, cô sớm đã ngã xuống mất rồi.

Dung Giai nhướn máy không nói, anh vươn tay sờ tới hạ thân thiếu nữ, không có gì bất ngờ, tay đã đầy mật dịch.

“Anh mau bỏ ra… A!” Còn chưa kịp nói xong, từ phía sau đột nhiên có một vật lớn đã tiến vào.

Dung Giai chờ không kịp, tuy nơi đó còn căng chặt nhưng anh biết miệng nhỏ bên dưới vô cùng tham ăn, mỗi lần đều ăn côn ŧᏂịŧ của anh đến gắt gao.

“A…” Tư thế chưa từng thử qua, côn ŧᏂịŧ tiến vào vô cùng sâu, Vưu Thị Họa chỉ cảm thấy hạ thân vừa đau lại vừa trướng, căng đến không chịu được khiến hốc mắt cô đều ướt.

“A, thật sướиɠ!” Dung Giai cảm thán một tiếng, côn ŧᏂịŧ anh bị huyệt nhỏ non mềm từng chút một mυ'ŧ vào trong, qυყ đầυ đi vào sâu bên trong, có khả năng chạm tới được cửa tử ©υиɠ, anh thậm chí có thể cảm nhận được qυყ đầυ bị hàng trăm cái miệng nhỏ hút vào, kɧoáı ©ảʍ chưa từng có trước nay suýt nữa khiến anh bắn ra ngay lập tức.

“Bảo bối vẫn chưa nhớ ra?” Hai tay Dung Giai lại bắt đầu không thành thật đi vào trong áo sơ mi nắm lấy ngực cô, cúi đầu, môi mỏng nói bên tai thiếu nữ, giọng nói khàn khàn, “Anh nói chính là, ông xã giúp bảo bối sờ vυ', giúp bảo bối cao trào được không?”

Nói xong, hai mắt đỏ ngầu, động tác bên dưới trở nên mãnh liệt.

Phía trước thiếu nữ là bục giảng, cô tránh thế nào cũng không được, chỉ có thể bị động thừa nhận va chạm mãnh liệt của anh, trước ngực cũng để anh tùy ý thưởng thức.

Kɧoáı ©ảʍ giữa hai chân và trước ngực truyền đến vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như muốn bức điên Vưu Thị Họa, cô hoàn toàn đã rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ thiếu niên mang tới.

“A… ưm… sâu quá…” Hai mắt thiếu nữ mê ly, đại não trống rỗng, miệng nhỏ khép mở thốt ra từng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều khiến Dung Giai như muốn phát điên.

“Bảo bối nhìn xuống phía dưới xem, các bạn học đều đang nhìn, ồ, còn cả thầy giáo…” Dung Giai nhếch môi thấp giọng nói bên tai cô.

“Ưm… a… không được nhìn, không được… hu hu…” Giọng nói thiếu niên giống như sấm sét nổ tung bên tai Vưu Thị Họa khiến cô giật mình suýt khóc.

Rõ ràng trong phòng học trừ bọn họ ra không còn ai khác, nhưng nghe Dung Giai miêu tả lại giống như bọn họ điên cuồng thâu hoan trước mặt bao nhiêu người, không, không được… chính là… thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ. quá sướиɠ…

“A… đừng kẹp chặt quá, tiểu yêu tinh…” Dung Giai bị cô đột nhiên co rút kẹp chặt khiến da đầu tê dại, cắn chặt răng mới không bắn ra, chỉ có thể thấp giọng dỗ dành, “Đừng sợ bảo bối, sao ông xã có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ không mặc gì của em chứ…”

“A… Dung Giai… Dung Giai… sướиɠ…” Vưu Thị Họa nghe anh kiên nhẫn dịu dàng an ủi, trong lòng thả lỏng, ý thức lại mơ hồ, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng mạnh mẽ ập đến khiến cô sợ hãi, khiến cô chỉ có thể kêu lên từng tiếng mới cảm thấy an toàn.

“Ưm… ông xã ở đâu…” Dung Giai bị tiếng rêи ɾỉ của cô làm cho trái tim mềm nhũn, anh rút một bàn tay ra, nắm lấy cằm thiếu nữ, cho cô một cái hôn sâu.

Môi răng kịch liệt giao triền, trong phòng học lớn như vậy chỉ còn tiếng thân thể va chạm vào nhau và tiếng nước ái muội vô cùng da^ʍ mỹ.

“Ưm… a… nơi đó… đừng mà…” Thiếu nữ đột nhiên giãy giụa kịch liệt, khóc lóc kêu lên.

Chính là nơi này.

Dung Giai cắn răng nhắm ngay điểm kia mà hung hăng cọ xát, gân xanh trên thái dương giật giật, mồ hôi chảy xuống từng giọt.

“A!” Ở giữa tiếng sung sướиɠ tới phát khóc của thiếu nữ, hai người cùng nhau đạt tới đỉnh cực lạc.