Đã xảy ra chuyện! Không kịp đi thông báo cho gia, nửa đường nhìn thấy trên đất có gì ngọ nguậy, tiến lên xem xét, có người bị trói gô trong chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu, là Thủy Nhi!
Thủy Nhi trong mắt tràn đầy nước mắt, nàng vịn lấy cánh tay to lớn, chống đỡ lấy thân thể, hướng Kỳ Cách khóc lóc kể lể “Bị…bị bắt rồi! Cách cách bị Mẫn Gia công tử bắt đi rồi!”
“Gia, hộ vệ cùng toàn bộ lính bị người ta đánh ngã, Mẫn Gia công tử cùng gã sai vặt của hắn không thấy bóng dáng.”
Chậm một bước! “Ngươi nói nhanh một chút, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Kỳ Cách lo lắng. Nếu hết thảy mọi thứ giống suy nghĩ của hắn, Tình Dương đang gặp nguy hiểm!
Thủy Nhi run rẩy nói vừa rồi nàng cùng chủ tử đến phòng Mẫn Gia rồi phát sinh chuyện “Nô tỳ chỉ nhìn thấy cách cách bị Mẫn Gia công tử bắt lấy, rồi sau đó nô tỳ đã bị đánh hôn mê.” Đợi nàng tỉnh lại, trong phòng đã là một đống lộn xộn. Nàng bị trói trên giường, trong miệng đút vải bông, nàng vô cùng lo sợ cách cách sẽ xảy ra chuyện, liều mạng từ trên giường lăn xuống, muốn hướng người cầu cứu, may mắn đi được một nửa liền gặp được Bác Hách.
Ba Thái Ni đứng ở một bên nghe, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cả người lung lay, không dám tin, mở lớn mắt “Thế, thế tử. . . . . .” Xong rồi, Đều xong rồi, Mẫn Gia quả nhiên lại bắt đầu phát bệnh điên.
“Tri phủ, bản thế tử muốn ngươi bây giờ lập tức đến Hà Nam tỉnh tuần phủ để phủ đài phái binh trợ giúp tìm người, phái người báo tin cho tri huyện bốn thành, điều động quan nha lục soát khắp thành! Thành thủ úy, ngươi lập tức đến bốn cửa thành điều tra thêm có ai khả nghi ra, vào thành không?” Không thể kéo dài, hắn nhất định phải lập tức tìm được Tình Dương, nếu không thời gian kéo dài càng lâu, Tình Dương lại càng nguy hiểm.
“Dạ!” Tri Phủ cùng thành thủ úy chắp tay trả lời. Hai người hành lễ, liền vội vàng rời đi.
“Bác Hách, ngươi cùng ta đến chùa Bạch Mã một chuyến.” Hắn muốn biết rõ hơn ba năm trước đến tột cùng phát sinh chuyện gì. Mặc dù trụ trì trước đã viên tịch, nhưng có lẽ có thể từ nơi này thám thính một ít tin tức.
“Thế tử.” Ba Thái Ni hô lên lúc Kỳ Cách muốn rời đi.
Kỳ Cách quay đầu lạnh lùng nhìn hắn. Nắm chặt tay, hắn đang cố gắng khắc chế việc muốn gϊếŧ Ba Thái Ni. Hắn ngập đầy lửa giận, không thể phát ra, áp lực đè nén cũng sắp theo ngực bùng nổ.
Ba Thái Ni chấn động, cúi đầu xuống “Thế tử, ty chức đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Bên trán rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Lo lắng của hắn cũng không kém thế tử, hôm nay hoàng thượng đã tứ hôn, Tình Dương cách cách chính là phúc tấn tương lai của thế tử, hoàng thượng lại vô cùng sủng ái Huân Thân Vương thế tử, chỉ sợ Mẫn Gia một bước sai lầm, kéo cả nhà Diệp Hách gặp phải đại họa!
“Chuyện gì?” Hai mày kiếm nhíu chặt.
Ba Thái Ni đối mặt với lời hỏi của hắn, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn muốn nói lại thôi, lòng bối rối kinh hoàng không thôi, khó khăn mở miệng “Ty chức nhớ không lầm, ngày kia chính là ngày nữ tử đó nhảy xuống vực.” Nói xong, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Cách.
Kỳ Cách hơi nhếch môi, không hề nhiều lời, xoay người vội rời đi!
Nhẹ nhàng chớp mắt , nhìn bên trái, ừm. . . . . . Có mấy cây khô đổ trên mặt đất; nhìn bên phải, ừm, có ít vải rách cùng rơm rạ đầy đất; lại nhìn phía trước, ừm, hai cánh cửa gỗ mục nát không đóng; quay đầu nhìn lại, ừm, có tượng đá vỡ nứt hơi nghiêng về một bên, có nhiều chỗ đều mài mòn rồi, nhìn hình dáng xem ra là một pho tượng Quan Âm. Từ những suy đoán này, nàng đang ở trong một ngôi miếu đổ nát.
Ánh mắt từ Phật tượng chậm rãi dời xuống, một nửa bên tượng bị vỡ, còn có một cô nương áo xanh đang nằm ở đó. Nàng không hiểu đối phương tại sao lại xuất hiện ở nơi này, chỉ có điều nàng tỉnh chừng nửa khắc đồng hồ, mà cô nương kia vẫn còn hôn mê.
Tình Dương lại cẩn thận đánh giá nàng, âm thầm kinh hãi, trên trán đối phương có một vết thương đang chảy máu.
“Cô nương, cô nương? Ngươi tỉnh, cô nương?” Thử hô vài tiếng, đối phương như trước vẫn không nhúc nhích.
Nhìn đối phương không có chút phản ứng nào, Tình Dương cười khổ. Lúc này nàng bị trói gô nhét vào trong miếu đổ nát, ngoại trừ trong miệng không bị nhét vải, nếu không hình ảnh người bị hại thì nàng mười phần còn giống hơn. Cố gắng cong lên hai chân, Tình Dương cố gắng cọ sát, dùng cái mông lết trên mặt đất, nàng lết được một lúc mồ hôi chảy ra nhỏ xuống đất, cái mông cũng đau vô cùng, thật vất vả mới đến bên người cô nương đang hôn mê kia.
“Đừng. . . . . . A. . . . . .” Nàng tỉnh.
Tình Dương trong lòng muốn hét ầm lên. Nàng lết tới nơi, đối phương lại tỉnh? Có lầm hay không? Lão thiên không nên để nàng như vậy chứ?
Nữ tử nằm trên mặt đất rêи ɾỉ vài tiếng, từ từ mở mắt ra, trong mắt còn một mảnh hỗn độn, nàng thấy Tình Dương ngu ngơ một hồi lâu, con mắt bỗng nhiên mở to, bối rối nhìn quanh.
“Nơi này là chỗ nào? Cô là ai? Ta…ta tại sao lại ở chỗ này?”
Tình Dương trấn an cười “Cô nương, ngươi đừng sợ, tỉnh táo lại đã.” Nàng xem đối phương sợ hãi chính mình, lại bổ sung: “Ngươi xem ta và ngươi cùng bị trói, có thể đem ngươi tới nơi này sao?” Trên thực tế, đối với sự xuất hiện của nàng, nàng cũng là tìm không được đầu mối.
Nữ tử cảnh giác đánh giá nàng “Cô… cô tên là gì? Tại sao phải trong này?”
“Ta gọi là Chương Giai Tình Dương, ta bị người xấu trói đến nơi này, còn ngươi? Tại sao lại xuất hiện lúc này?” Bởi vì thật sự không hiểu, miếu này thoạt nhìn hoang phế đã lâu, không có dấu vết người ở, trừ phi. . . . . . cô nương này gặp xui xẻo thấy lúc nàng bị trói, đám hắc y nhân kia liền bắt luôn nàng?
“Ta. . . . . .” Lắc lắc ý nghĩ trong đầu, nữ tử cố gắng nhớ lại chuyện trước lúc hôn mê “Ta nhớ được. . . . . . Ta nghĩ đi tới vách núi, sau đó. . . . . .” Nghi hoặc ngước mắt nhìn Tình Dương “Ta nhìn thấy rất nhiều hắc y nhân, còn có một nữ tử bị gánh trên vai. Sau đó, sau đó. . . . . .” Sau đó ? Vì cái gì ta nghĩ không ra?
Tình Dương không nói gì chớp mắt. Mình đã đoán đúng.
“Ngươi tên là gì? Tại sao lại muốn đến vách núi?”
Nhếch miệng, nữ tử bởi vì trên trán co rút miệng vết thương đau đớn mà nhíu mày “Ta gọi là Hoàng Cương Trân, ta là. . . . . .” Nàng có chút chần chờ, mới lại nói: “Ta là đến vách núi đó tìm đồ.”
Biết đối phương không muốn nói thật, Tình Dương cũng không miễn cưỡng nàng. Chỉ là nghe được tên của nàng, như thế nào có chút quen tai? Cố gắng hồi tưởng, nhưng vẫn không có ấn tượng, bụng ngược lại kêu ùng ục .
Da mặt ửng hồng, xấu hổ cúi đầu. Nàng bị trói không có ăn sáng, sớm đói bụng.
Hoàng Cương Trân thấy nàng thần sắc xấu hổ, mỉm cười, “Thành thật nói cho ngươi biết, ta cũng đói bụng.”
Tình Dương ngẩng đầu, cùng nàng nhìn nhau cười. Hai người một câu, lại một câu trò chuyện, chỉ là càng trò chuyện miệng càng khô, dần dần cũng không nói nữa, cố gắng duy trì thể lực.
Lúc này, Hoàng Cương Trân đột nhiên thở dài “Nếu có lon cola uống thì tốt biết bao.”
Tình Dương đồng ý gật đầu, rồi sau đó dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn nàng.
Hoàng Cương Trân cười cười “Đừng để ý lời nói của ta.” Trong thầm le lưỡi, thiếu chút nữa đã quên thời đại này căn bản không có cola.
Tình Dương vừa mừng vừa sợ nhìn nàng, thần sắc do dự bất định. Có khả năng sao? Thật sự có khả năng sao?
“Ngươi, ngươi vừa mới nói là cola sao?” Ôm trong ngực một tia kỳ vọng, nàng hỏi.
Cái này làm Hoàng Cương Trân biểu lộ thay đổi, kinh ngạc nhìn nàng ”Cô, cô biết cola?” Nàng sẽ không phải cũng. . . . . .
Cái này có thể khẳng định! “Cô từ thế kỷ hai mươi mốt tới sao?” Tình Dương gọn gàng dứt khoát truy vấn.
“Cô cũng là?” Hoàng Cương Trân vui mừng hô. Nếu không phải hai tay bị trói, nàng sẽ phải xông đi lên ôm lấy đối phương lớn tiếng thét lên.