Gia Mặt Sẹo

Chương 19

“Đi thôi.” Nhìn Thủy Nhi thay nàng tái nhợt thần sắc như hóa trang vậy, Tình Dương vịn ghế chậm rãi đứng dậy.

Hai chủ tớ chậm rãi đi đến trong sân Mẫn Gia đang ở tạm, nàng nghiêng đầu dùng ánh mắt nhắc nhở, Thủy nhi hiểu rõ gật đầu, đi ra phía trước gõ cửa.

“Mẫn Gia công tử.” Nàng hướng cửa phòng đóng chặt hô.

Lúc sau, thanh âm Mẫn Gia rất suy yếu từ trong phòng truyền ra.

“Ai vậy?”

“Mẫn Gia công tử, nô tỳ Thủy Nhi, cách cách tới thăm ngài.”

“Vào đi.”

Tình Dương bước vào trong phòng, mùi thuốc dày đặc lập tức xông vào mũi, nàng đưa tay che mũi, đột nhiên cảm thấy Mẫn Gia có chút thân thiết? Bởi vì là có mùi thuốc nồng đậm, mà phòng nàng cũng có.

Mẫn Gia suy yếu ngồi tê đít ở đầu giường, vẻ mặt tái nhợt, đứng bên cạnh hắn là gã thϊếp thân sai vặt. Vừa thấy chủ tớ Tình Dương vào phòng, gã sai vặt rất tự động thối lui .

“Mẫn Gia công tử, ngươi có khỏe không?” Kì quái, hắn không phải kéo nàng làm lá chắn sao? Như thế nào bọn ta có thể xuống giường. Hắn còn nằm ở trên giường bệnh kiệt quệ thế kia? Oa, sao trên mặt hắn còn đầy những vết xanh xanh tím tím kia.

Thủy Nhi thân thiết ghé vào bên tai nàng giải thích “Đó là phần thưởng cho Mẫn Gia công tử.” Nàng còn cảm thấy đánh như vậy vẫn chưa đủ ! Nam tử hán đại trượng phu, tránh ở sau lưng nữ nhân thật đáng xấu hổ.

Mẫn Gia miễn cưỡng cười với nàng “Tốt hơn nhiều. Tiểu Tình Dương, nàng đã tới?”

Thủy Nhi thay chủ tử mang cái ghế dựa tới, Tình Dương ngồi xuống, mới tươi cười nhìn hắn “Không có gì. Mẫn Gia công tử là khách, đương nhiên phải đến quan tâm thăm hỏi.” Mắt nhìn Thuỷ Nhi bên cạnh, chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt.

“Thì ra là thế.” Mẫn Gia khẽ vuốt cằm, bên môi chứa đựng vui vẻ “Khó được nàng tới, vậy cùng ta tâm sự đi?”

Tình Dương có chút sửng sốt. Nụ cười của hắn, vì cái gì thoạt nhìn có chút lạnh lẽo?

“Mẫn Gia công tử muốn cùng ta trò chuyện gì?” Chuyện khối ngọc bội sao.

“Tiểu Tình Dương, nàng hình như không phải lần đầu tiên tới Lạc Dương, đúng không?” Hắn đột nhiên hỏi.

Nguyên lai tưởng rằng hắn mở miệng đòi ngọc bội, không có ngờ tới hắn đột nhiên hỏi vấn đề này. Nàng lông mày nhẹ chau lại “Quả thực không phải lần đầu, chừng hơn ba năm trước, ta đã tới đây.”

Mẫn Gia mắt hơi cười, một tay nhẹ vỗ một góc áo ngủ bằng gấm, “Ta cũng không phải lần đầu tiên đến đó, ta cũng giống như nàng. Thật khéo, hơn ba năm trước. . . . . . Ta cũng đã tới Lạc Dương.”

Trong lòng giật mình, Tình Dương mơ hồ cảm thấy có điểm gì là lạ, bất động thanh sắc “Phải không? Thật sự là khéo.” Cũng đều là hơn ba năm trước? Nàng không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy.

“Tiểu Tình Dương, nàng còn nhớ ta từng nói với nàng, ta có một người muội muội không?”

“Nhớ rõ.” Tình Dương nhẹ vuốt cằm. Buồn bực nhìn hắn, hắn vì cái gì đột nhiên nhắc tới những cái này? Bỗng dưng, một đạo linh quang hiện lên trong đầu nàng. Đợi chút, nàng suy nghĩ, nàng từng nghe a ma nói. . . . . . Ba Thái Ni đại nhân chỉ có công tử! Ở đâu ra cách cách?

Mà nàng nhớ rõ, hắn còn nói, là muội muội hắn chọn trúng nàng là chị dâu tương lai, nhưng hắn không có muội muội, vậy là ai chọn cho hắn ?

Mẫn Gia bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Ta cùng với nàng từng mất liên lạc một thời gian, về sau mới liên lạc lại được. Ta truyền tin cho nàng, cùng nàng hẹn nhau tại chùa Bạch Mã ở Lạc Dương. Đến thời gian ước định, ta có việc nên chậm vài ngày mới đến, không nghĩ tới khi ta đến Lạc Dương. Nàng cũng không thấy . . . . . .

“Ta nổi cơn điên tìm nàng, dùng hết tâm lực, rốt cục trời xanh không phụ khổ tâm của người, ta tìm được rồi.” Hắn dừng lại, con mắt sắc càng ngày càng lạnh, hai môi xốc lên, nói: “Ngay tại nghĩa trang Lạc Dương!”

Tình Dương tâm phút chốc bị xoắn lại, hô hấp có chút không xong. Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập hận ý!

Càng thấy ánh mắt băng hàn hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim của nàng. ”Nàng có biết, khi ta nghe thấy tin tức này là tư vị gì không?”

Hắn nói như vậy là có ý gì? Tình Dương đôi mắt càng mở lớn, Mẫn Gia trong mắt nàng, lúc này trông vô cùng dữ tợn cùng khủng bố! Nàng cuống quít đứng dậy, đề phòng hắn.

Dường như không thấy được thần sắc nàng kinh hãi, Mẫn Gia nói tiếp “Nàng yêu mến, thân mật gọi ta một tiếng đại ca, chúng ta rất yêu nhau. Năm đó chúng ta hẹn ước, ta muốn mang nàng đi một nơi thật xa, một trấn nhỏ thật xa, chúng ta sẽ ở bên nhau đến đầu bạc, nhưng là. . . . . . Có người lại phá hủy mộng đẹp của chúng ta!”

Ánh mắt hắn biến đổi, mắt lộ ra tia độc ác “Có người đem nàng đẩy xuống vách núi, phá hủy mộng đẹp của ta và nàng, để cho chúng ta từ nay về sau thiên nhân vĩnh cách! Ta thề, nhất định phải tìm được tên hung thủ này! Ta muốn nàng cũng phải nếm cảm giác bị người đẩy xuống vách núi bầm thây vạn đoạn thống khổ!” Hắn bỗng dưng vươn tay, níu lại cổ tay Tình Dương.

“A! Ngươi muốn làm gì? Thả ta ra!” Chuyện vừa nghe được thật đáng sợ, trên cổ tay truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức.

“Cách cách!” Thủy Nhi muốn lên trước giúp, không nghĩ tới gã sai vặt của Mẫn Gia từ khi nào đã ở phía sau nàng, một chưởng đem nàng đánh ngất.

“Ta muốn làm gì? Hừ!” Mẫn Gia lạnh lùng cười “Ngươi không phải tới hỏi chuyện ngọc bội sao? Khối ngọc bội, là ta tìm được dưới vách đá nơi muội muội ta bị đẩy xuống!” Vươn tay cướp lấy ngọc bội trước ngực Tình Dương, quơ quơ trước mặt nàng. Khối ngọc bội này, là hắn cố ý đánh rơi, mục đích là muốn dẫn các nàng tìm đến hắn!

“Ba năm, ta tìm ba năm, từ xuất xứ khối ngọc, tính chất, cách thức, xu hướng, từng bước một truy ra, chính là muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!” Hắn mắt đỏ đậm lộ vẻ điên cuồng.

“Ta dùng hết tâm cơ, rốt cục tra được khối ngọc bội này là của một vị cách cách, chỉ tiếc người thợ kia nhớ không nổi ngươi gia quyến như thế nào, chỉ có thể giúp ta hình dung dung mạo của ngươi, nhưng là trong kinh thành cách cách có biết bao nhiêu người, ta chỉ có thể lợi dụng yến hội ngắm hoa một năm một lần đến tìm người, ông trời thật không phụ khổ tâm của người, năm nay. . . . . . Rốt cục để cho ta tìm được tiện nhân này!”

Tình Dương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liều mạng muốn rụt tay lại. Nàng hiện tại biết rằng, Mẫn Gia nói muội muội nhất định là cô nương năm đó ở trước mặt nàng nhảy núi tự vẫn!

“Ngươi nói ngắm hoa . . . . . .” Chết tiệt, mấy năm trước hội ngắm hoa bọn ta không có đi, cho nên hắn mới không gặp được nàng, nhưng năm nay nàng lại đi! “Ngươi tiếp cận ta cũng là vì báo thù?”

Tình Dương từ đáy lòng rét run, Mẫn Gia khuôn mặt kề sát tràn đầy hận ý, nhìn nàng tự đắc, hắn thật sự muốn gϊếŧ nàng!

Bỗng dưng, trong đầu hiện lên hình ảnh những lần nàng bị tấn công, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, mỗi một lần nàng bị tấn công, từ đầu đến cuối dường như đều có Mẫn Gia xuất hiện , khó trách vài ngày trước sát thủ cùng bao vây thì hắn liền lấy nàng làm tấm chắn! Chính là hắn muốn gϊếŧ nàng, nhưng còn nhiều, rất nhiều cơ hội trực tiếp gϊếŧ nàng, tại sao phải tính toán nhiều như thế?

“Đúng vậy, ta không phải đã nói rồi sao? Muội muội của ta đã thay ta chọn ngươi, nàng đã sớm để lại tin tức, muốn ta vì nàng báo thù! Rất nhiều lần ta đều có cơ hội gϊếŧ ngươi, nhưng. . . . . . Không phải nơi này, ngươi không thể chết ở chỗ này!” Giữ lấy bờ vai của nàng, hắn điên cuồng lay động thân thể gầy yếu, cười ha hả nhìn vẻ mặt nàng thống khổ.

“Ngươi hiểu lầm, ta không có gϊếŧ nàng!” Tình Dương thống khổ giải thích. Đòi mạng ư, cô nương kia căn bản không phải là nàng gϊếŧ, là nàng nhảy núi tự vẫn !

“Ngươi hủy hạnh phúc cả đời ta, ta muốn ngươi phải đi theo ta!”

“Không thể” Nàng muốn nói thêm gì nữa, nhưng sau một khắc, cổ của nàng đau đớn, ngất đi cùng Thủy Nhi.

Lạnh lùng nhìn Tình Dương, Mẫn Gia buông tay ra, tùy ý để nàng ngã trên mặt đất “Mang ả đi, đem tiện tỳ kia trói ở trên giường.”