Ngoan Ngoãn

Chương 8

Editor : Hannah

Sau khi lăn lộn trên giường một lúc, Sở Đồng phát hiện trên giường có mùi hương dễ chịu, giống như mùi hoa quế, giống mùi trên người Yến Trầm Uyên như đúc.

Thật tốt !

Muốn lăn lắn!

Sở Đồng ngửi thấy mùi hương này, giống như si mê con thỏ nhỏ ngửi đông ngửi tây, cậu mặc trên người quần áo của Yến Trầm Uyên ,cũng có mùi hương như vậy, nhưng lỗ tai lại lộ ở bên ngoài, không dính được. Thế là con thỏ nhỏ cố gắng đem lỗ tai nhỏ soạt soạt soạt cọ ở trên giường.

Lại ngửi một chút, không đủ không đủ!

Một lần nữa!

Sở Đồng nhiều lần nhiều lần đem lỗ tai cọ đỏ, mới rốt cục chịu bỏ qua, cậu đem hai lỗ tai đặt ở trước mũi ngửi ngửi một chút, ai nha, có mùi thơm rồi a.

Sở Đồng vừa lòng thỏa mãn, bỗng nhiên cảm giác cỗ kiệu lung lay, cậu cũng không nghĩ nhiều, bưng lấy lỗ tai nhỏ giương mắt nhìn lên, a, nguyên lai là Yến Trầm Uyên trở về nha.

Yến Trầm Uyên cũng trông thấy cậu, hỏi: "Ngươi ôm cái lỗ tai làm cái gì đây?"

Sở Đồng: ". . . Hỏng bét á!"

Cậu vội vàng đem lỗ tai buông xuống, vừa thẹn vừa hoảng, yếu ớt nhường chỗ ngồi cho Yến Trầm Uyên đến, mới nói: "Không có làm cái gì."

Yến Trầm Uyên nhìn cậu một cái, lại không tin, bởi vì tóc Sở Đồng rối loạn, quần áo cũng lỏng lẻo ra không ít, trên giường vải vóc tơ lụa loạn thành một bầy, nếu không phải nhìn Sở Đồng hoàn hảo không chút tổn hại, anh còn tưởng rằng gặp cướp nữa nha.

"Là lăn lộn sao?" Yến Trầm Uyên hỏi, nhưng lại hoang mang mười phần , con thỏ nhỏ thích ngã lăn là chuyện rất bình thường, nhưng vì cái gì lại ôm lỗ tai?

Yến Trầm Uyên liền tới gần chút, nắm chặt lỗ tai Sở Đồng , cũng ngửi một chút, muốn biết lỗ tai này đến cùng có cái gì đặc biệt.

Chẳng qua không thể không nói, lỗ tai thỏ đúng là sờ rất thích, thơm thơm, mềm mềm, lông mềm như nhung. Da bên trên sờ hết sức thoải mái, so với bất kỳ da lông trên thế gian này đều mềm mại hơn, Yến Trầm Uyên sờ sờ, nhịn không được, lại muốn sờ . Bất quá anh cũng không có đem mình làm người ngoài, nghĩ gì làm đó, thế là nâng lỗ tai con thỏ nhỏ , nhẹ nhàng ở trên gương mặt cọ cọ, có một chút nghiện.

Đáng tiếc Yến Trầm Uyên sờ sờ con thỏ nhỏ hết sức thoải mái, Sở Đồng lại hoàn toàn cứng đờ không thể động đậy, cậu cũng không phải sợ, chính là xấu hổ, còn khẩn trương,mặt đỏ nóng lên, lỗ tai cũng đồng dạng muốn bốc cháy .

"Đừng. . . Đừng cọ, thật xấu hổ." Sở Đồng vô cùng đáng thương nói ,xấu hổ xúyt ngất đi.

Yến Trầm Uyên lại cọ hai lần, mới rốt cục đem lỗ tai Sở Đồng buông ra, đặt ở trong tay nhéo nhéo, lại nhìn đôi mắt Sở Đồng.

Thật đáng thương, lại thật đáng yêu, quả thực muốn đem đối phương ôm tới xoa xoa. Xoa bóp, cảm giác kia nhất định sẽ rất tốt. Yến Trầm Uyên nghĩ như vậy, nhưng cũng tốt xấu nhịn xuống, chỉ nói nói: "Cũng không có ngửi được mùi hương gì."

"A?" Sở Đồng nghe xong, nhất thời gấp, cậu cọ rất lâu mới dính chút mùi thơm , làm sao có thể nhanh như vậy liền không có ? Cậu thật sinh uể oải, cũng quên xấu hổ, vội vàng đem lỗ tai nhỏ ôm tới ngửi ngửi.

Cậu trái ngửu, phải ngửi , rốt cục xác định hai lỗ tai nhỏ bên trên đều là có mùi hương dễ chịu, mới rốt cục nhẹ nhàng thở ra, tức giận đối với Yến Trầm Uyên nói: "Ngươi gạt người, rõ ràng còn có đây này, dọa ta sợ ."

"Có cái gì? Hương thỏ sao?" Yến Trầm Uyên buồn cười, anh xác thực không có nghe được mùi hương đặc biệt gì

"Mới không phải,là mùi hoa quế." Sở Đồng nói xong, thấy Yến Trầm Uyên không hiểu, liền. . . Nói: "Giống ...giống như mùi trên người ngươi a."

Cái gì? Yến Trầm Uyên trong lòng hơi động, hồi lâu mới kịp phản ứng, anh có chút không thể tin, nhưng vẫn hỏi: "Vậy ngươi cọ lâu như vậy, chính là vì muốn có mùi hương giống ta sao?"

"Ngô. . ." Sở Đồng không nói lời nào,thật đúng là đần muốn chết, vậy mà không cẩn thận liền đem mình bán đi.

Yến Trầm Uyên trong lúc nhất thời tâm tình thật tốt, anh cảm thấy con thỏ nhỏ quá đáng yêu, vụиɠ ŧяộʍ sờ sờ cọ cọ muốn mùi hương trên người giống anh. Ang thậm chí còn hoài nghi, đối phương lần sau có phải sẽ giấu y phục, khăn tay đi để có dịp lấy ra ngửi ngửi.

"Là, là phương pháp tốt." Sở Đồng nghe xong Yến Trầm Uyên trêu ghẹo cảm thán Yến Trầm Uyên cũng quá thông minh đi, dùng khăn tay dễ hơn nhiều, lần sau có thể thử một lần.

"Ngươi nói cái gì?" Yến Trầm Uyên quả thực rất buồn cười.

"Không có gì, không có gì." Sở Đồng liền vội vàng lắc đầu, cái đầu nhỏ lắc nguầy nguậy , thực tế chột dạ cực, lại nháy nháy con mắt, mềm mềm nhìn xem anh, tựa hồ muốn nói: Ta sai rồi, ngươi không nên cười ta .

Sở Đồng đều như vậy, Yến Trầm Uyên tự nhiên cũng không có ý tiếp tục truy cứu nữa, thực tế đối phương muốn trộm trộm dính mùi hương của mình, anh rất cao hứng, nhưng không nói ra, nếu con thỏ nhỏ biết liền phải vô pháp vô thiên.

Dù sao cũng từ nhỏ đã lưu manh.

Yến Trầm Uyên cười cười, từ một bên lấy ra cái hộp đựng thức ăn đến, hộp cơm nhìn rất tinh xảo, lại rất dày, khoảng chừng hai ba tầng , Sở Đồng ánh mắt lập tức bị hấp dẫn , trông mong hướng bên trong nhìn.

Yến Trầm Uyên mở nắp lên, từng tầng từng tầng đem hộp cơm lấy ra, bên trong bày đầy đủ kiểu dáng bánh ngọt, đỏ, lục, tử, hoàng, đủ mọi màu sắc.

Bánh ngọt làm thật tinh xảo, bánh hình năm cái cánh hoa đào nhìn óng ánh sáng long lanh, bên trong nhân bánh đều có thể nhìn rõ ràng, tựa hồ như hạt vừng, đậu phộng ,hạch nhân, hòa với đường ngọt ngào , hương vị nhất định rất thơm!

Mà Sở Đồng thích nhất chính là bánh hình con thỏ nhỏ tròn tròn. Trắng trắng mềm mềm lại vẫn có thể nhìn thấy miệng cùng con mắt, lỗ tai dựng thẳng lên, cùng cậu không giống nhau lắm, nhưng đυ.ng chạm một chút lỗ tai liền rủ xuống, cùng cậu giống nhau như đúc.

"Cái này. . . đưa cho ta ăn sao?" Sở Đồng rất thích những điểm tâm nhỏ này , nhìn một vòng, rốt cục chỉ vào bánh hình con thỏ nhỏ , hỏi Yến Trầm Uyên.

"Có thể là có thể, nhưng. . ." Yến Trầm Uyên cố ý dừng một chút, thấy đối phương gấp không được, liền cười nói: "Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi có phải nên bày tỏ một chút không?"

"Được nha." Sở Đồng nghĩ nghĩ, hỏi: "Là muốn sờ sờ lỗ tai sao? Hay là sờ sờ cái đuôi?"

Yến Trầm Uyên cười lắc đầu, nói: "Lần này đều không cần."

"Hở?" Sở Đồng lại có chút ngốc, chẳng lẽ cái đuôi cùng lỗ tai của cậu đều không đáng yêu sao, Yến Trầm Uyên thậm chí ngay cả sờ cũng không muốn sờ một chút.

"Không phải không đáng yêu, ta rất thích ." Yến Trầm Uyên an ủi cậu, sờ sở tóc Đồng , nói: "Nhưng còn có nơi đáng yêu hơn."

"Thật sao?" Sở Đồng nghe đến đó, lại đột nhiên bắt đầu vui vẻ, cậu vốn cho rằng mình chỉ có cái đuôi cùng lỗ tai là đáng yêu, lại không nghĩ tới Yến Trầm Uyên còn cảm thấy cậu có nơi đáng yêu hơn, như vậy quá tốt nha.

"Chỉ cần ngươi cảm thấy đáng yêu, đều có thể cho ngươi sờ sờ nha." Sở Đồng hào phóng nói, thực tế lại rất xấu hổ.

"Như vậy. . ." Yến Trầm Uyên điểm nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu hỏi: "Nếu để cho ngươi hôn ta một cái, cũng có thể sao?"