Ngoan Ngoãn

Chương 5

Edit : Hannah

Cũng may quanh trại của anh có kết giới nếu không tiếng kêu của Sở Đồng đã vang vọng khắp nơi. Còn Sờ đồng thì có người lại tự hồ muốn thành một quả bóng.

Nhìn ánh mắt lên án của cậu nhìn mình Yến Trầm Uyên có cảm giác anh thật sự đã bắt nạt cậu vậy .

Yến Trầm Uyên: "........."

Cho dù có ngảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch , có trăm cái miệng cũng không thể cãi lại , anh nhìn cậu nói : " Ta thật sự không có làm gì ".

Sở Đồng buồn bực ôm mông thân : " Nhưng mà , nhưng mà mông tả thực sự đau , "

“… là do chính ngươi tự mình té ngã.” Yến Trầm Uyên nói.

“Nhưng mà đau đầu quá, cả người khó chịu . Nhất định là ngươi bắt nạt ta.” Sở Đồng lại nói.

Yến Trầm Uyên phải lên tiếng giải thích: "Đó là do tối qua ngươi tự mình đi uống rượu , còn tự mình uống đến say , say rồi đi không nổi còn tự mình té ngã . Nên giờ mới đau người , ngươi đã nhớ chưa ? "

"Hừ ..." Sở Đồng vừa nghe vừa ngẫm nghĩ, hình như đúng là có việc như vậy, nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, kỳ quái?

Sở Đồng lo lắng nghĩ, còn quên lau nước mắt, càu nhàu mềm nhũn, khuôn mặt chảy xuống như quả dâu ngọt có giọt sương, trông đáng thương mà ngon lành.

Yến Trầm Uyên nhìn cậu, rốt cuộc nhịn không được, vươn tay giúp Sở Đồng lau đi nước mắt.

“Ừm, cám ơn.” Sở Đồng ngây người nhìn anh.

Cậu phồng má chui vào trong chăn , để tránh cho Yến Trầm Uyên sờ sờ , vừa chửi vừa cảm thấy cả người thiếu thiếu gì đó .

Hình như cậu không có mặc đồ , cả người vừa rồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt Yến Trầm Uyên.

Cậu gần như muốn khóc một lần nữa.

Yến Trầm Uyên bất lực, buồn cười nhìn cậu : "Ngươi khóc cái gì? Ngươi khóc cũng phải là ta."

" Sao ngươi không mặc quần áo cho ta , ngươi cố ý ": Sở Đồng nói

"Không ..." Yến Trầm Uyên nâng trán bất lực , đành phải để cho Sở Đồng nhìn trước ngực nói: "Này xem, đây là do đêm qua ngươi làm , thậm chí còn để lại dấu cắn đây . "

Sở Đồng: "........."

Sở Đồng vừa thấy vậy liền nhớ tới giấc mộng vừa rồi, lập tức phản ứng lại sắc mặt đỏ bừng, cậu mơ mình đã cắи ʍút̼ vυ' của thỏ mẹ thơm thơm ngọt.

Cậu xấu hổ liếc liếc nhìn một cái, cúi đầu xuống, trở thành một con thỏ tai cụp.

Yến Trầm Uyên còn nói: "Sau khi ngươi biến thành hình người đêm qua, ngươi đã cuốn lấy ta cả đêm. Lưu manh, ngươi nghĩ đi, xem ai ức hϊếp ai?"

Sở Đồng nghe xong lại càng hoảng sợ, nhưng cậu không nhớ rõ ngày hôm qua mình đã làm gì, nếu Yến Trầm Uyên muốn lừa mình thì anh cũng không có bằng chứng gì cả.

Sở Đồng bắt đầu căng thẳng, nhưng vẫn muốn vui vẻ chính mình, hơi chút xuống giường, lộ ra cái đầu nhỏ, tuy rằng muốn giả bộ hung tợn, nhưng lại mặt nhỏ mềm nhũn , làm cho mọi người cảm thấy vô cùng dễ thương.

Sở Đồng nói: "Ta tuy rằng vô tình cắn ngươi, nhưng ta chỉ coi ngươi là mẹ của ta. Tuy rằng ta sai, ngươi cũng không thể nói ta là lưu manh."

"Còn ... Còn ta là con thỏ ngoan, cho dù muốn giở trò quỷ , ta sẽ không làm khó ngươi!" Sở Đồng nói xong lương tâm cắn rứt sợ Yến Trầm Uyên không tin câu, nói thêm: "Hừ, tuyệt đối không phải!"

Sau đó cậu trầm giọng gọi hệ thống nói: "Hệ thống, ta... Tối hôm qua làm chuyện xấu sao?"

[Có một chút đi.] Khi hệ thống đề cập đến điều này, nó rất phấn khích nói: [Những gì cậu đã làm đêm qua, thật sư không dám nhìn thẳng, , ta cảm thấy cậu nên quên nó đi thì hơn .]

Sở Đồng nghe xong, trong lòng trở nên lạnh lẽo, cậu còn nghĩ hay thà rằng quên đi, nhưng vừa nghĩ tới, lại nghe hệ thống nói: [Này.]

Sau đó chiếu lại hình ảnh của Sở Đồng đêm qua.

Sở Đồng: "......"

Sở Đồng từ chối cũng muộn, lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua, không chỉ hình ảnh té ngã , hình ảnh thả rông chạy trước mặt Yến Trầm Uyên , đưa đuôi cho anh sờ sờ…. ...

Cậu thực sự đã chơi lớn Yến Trầm Uyên. Thật lưu manh!

Sở Đồng xấu hổ vô cùng, má lập tức đỏ lên, giống như quả cà chua chín, ngọt mềm, dường như chỉ cần một cái chọc vào cũng có thể chảy ra nước .

Tình thế đột nhiên đảo ngược, Yến Trầm Uyên sắp xếp quần áo xong, cười nói: "Sao vậy , nhớ ra rồi ?".

Sở Đồng cúi đầu, yếu ớt nói: "Ta, chính mình ngã..."

“ Vì sao?” Yến Trầm Uyên lại hỏi.

"Chính ta đã say..."

"Nói quần áo của ta xộc xệch?"

" Còn nói ta là đồ lưu manh "

“Là ta, là ta xúc phạm ngươi.” Sở Đồng xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, ta sai rồi, cái kia… cái kia...”

“Hả?” Yến Trầm Uyên hỏi.

“ Ngươi…” Sở Đồng khẽ ngẩng đầu, đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn cố nói “Đừng lo lắng, ta… ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi! "

Yến Trầm Uyên: "........."

Yến Trầm Uyên thật sự không ngờ có ngày mình bị một con thỏ con mềm nhũn nói trách nhiệm, có chút buồn cười, anh cảm thấy đối phương nói cái gì cũng đúng, cậu quả nhiên là một con thỏ ngoan, vậy mà đòi chịu trách nhiệm,

Yến Trầm Uyên nghĩ đến đây, ánh mắt càng tối sầm lại, cũng bớt mê mang, anh chưa từng bị cái gì hay bất luận kẻ nào ám ảnh, cũng không tranh giành, bởi vì không xứng, nhưng ở đời vẫn luôn có chuyện, Hoặc một người, sẽ mang đến một nhiệt độ khác cho thế giới của anh ta.

Ví dụ như con thỏ nhỏ trước mặt này, anh, trong lòng rất thích.