Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 84: Ngươi đến rồi hắn rất vui

Edit: Hạ Vy

______

Chương 84: Ngươi đến rồi hắn rất vui.

"Quân doanh của chúng ta là nơi cho người thô ráp, sao có thể có loại điểm tâm tinh xảo như vậy chứ!"

Nghe Hạ Hầu Hổ nói như vậy, Mộ Chi Minh im lặng một lúc lâu, y nhìn chằm chằm đĩa bánh hạt mè trên bàn, trong mắt toàn là sự hoang mang và mờ mịt.

"Này, tiểu huynh đệ!" Hạ Hầu Hổ gọi y mấy tiếng liền, Mộ Chi Minh mới hồi phục tinh thần lại, đáp, "Hạ Hầu giáo úy, ngươi tới quân doanh tìm ta là vì chuyện gì?"

"Chuyện đi sứ!" Hạ Hầu Hổ nói, "Tướng quân hắn muốn biết kế hoạch của các ngươi là gì, khi nào đi phương Bắc."

"Chuyện này nhất thời nói ra sợ là không rõ được." Mộ Chi Minh nói, "Tốt hơn để ta tự mình đi nói với tướng quân đi."

"Được, được, được." Hạ Hầu Hổ liên tục gật đầu đồng ý, "Tốt nhất là ngươi nên đi nói với hắn! Cũng không biết Cố tiểu tướng quân nghĩ cái gì, mà kêu ta tới hỏi ngươi, cái đầu này của ta có nhớ cái gì đâu, nếu ta thuật lại mà sai, chẳng phải lập tức trở thành tội nhân sao."

Mộ Chi Minh mỉm cười.

"Ta cáo từ trước." Hạ Hầu Hổ ôm quyền, tay chống đầu gối mà đứng lên, bỗng nhiên gã nhớ đến cái gì đấy mà quay đầu, nói, "Đúng rồi, ta còn một việc."

Mộ Chi Minh: "Hở?"

Hạ Hầu Hổ nhìn quanh góc cạnh trong doanh trướng, đột nhiên chỉ tay về phía trước: "Ha, thì ra giấu ở đây."

Gã vài bước đi đến đệm giường bên trái bàn lùn, khom lưng lấy lên một cái rương gỗ.

Mộ Chi Minh khó hiểu: "Đây là?"

"Không có gì, chỉ là một ít binh thư cổ." Hạ Hầu Hổ giải thích nói, "Lúc Cố tiểu tướng quân dọn đi đã quên mang, ta tới lấy giúp hắn."

"Cố tướng quân?" Mộ Chi Minh nhịn không được hỏi, "Vì sao quân thư của Cố tướng quân lại ở đây?"

"A, hôm qua ta quả thực tính nói chuyện này." Hạ Hầu Hổ nói, "Doanh trướng này về sau không có ai ở, bởi vì Cố tiểu tướng quân thường đến nơi này thắp đèn nhìn như tĩnh tọa đọc sách, nhưng thực ra là ngẩn ngơ cả một đêm."

Mộ Chi Minh biết được chuyện này, y vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ cho rằng doanh trướng này là một chỗ thích hợp yên tĩnh: "Thì ra là thế, hiện tại ta ở đây, thật sự là quấy nhiễu sự thanh tịnh của tướng quân."

"Tiểu huynh đệ ngươi đừng nói như vậy, ngươi có thể đến đây, Cố tiểu tướng quân của chúng ta rất vui." Hạ Hầu Hổ cười nói, "Lúc đó hắn đang luyện binh ở phòng tuyến phía nam cách đây rất xa, nhưng khi nghe nói ngươi sắp tới, hắn một thân một mình suốt đêm chạy về doanh trướng, câu đầu tiên nói chính là hỏi ngươi đến chưa."

Mộ Chi Minh không dám tin mà chớp mắt: "Thật sao? Ta tới, hắn thật sự rất vui sao?"

Hạ Hầu Hổ: "Hứ, ta còn có thể lừa ngươi! Được rồi, không nhiều lời nữa, ta phải đem rương này đưa cho Cố tiểu tướng quân."

"Được." Mộ Chi Minh đứng dậy đưa Hạ Hầu Hổ ra doanh trướng, y chần chờ một lát, lại hỏi, "Hạ Hầu giáo úy, quân doanh này thật sự không có điểm tâm sao?"

"Ta lấy cái đầu trên cổ ta đảm bảo, không có!" Hạ Hầu Hổ nói cực kỳ chắc chắn, "Tiểu huynh đệ, nghĩ lại xem, quân doanh này có bao nhiêu binh lính, đầu bếp làm điểm tâm cho ngươi hao tốn bao nhiêu thời gian chứ, không bằng để hắn lấy dây thừng đến doanh trướng chủ soái thắt cổ, còn cảm thấy nhanh hơn!"

Mộ Chi Minh bật cười, lẩm bẩm nói nhỏ: "Quả thật như thế, ta chỉ nghĩ nó là đương nhiên..." Dứt lời, y chấp tay thi lễ từ biệt Hạ Hầu Hổ.

Văn Hạc Âm từ trạm dịch trở lại quân doanh, vừa xốc rèm lên đi vào doanh trướng đã thấy Mộ Chi Minh ngồi ở trước bàn lùn, nhìn chằm chằm đĩa bánh hạt mè như đang suy tư gì đó.

"Thiếu gia, thư từ đã được giao cho dịch sử." Văn Hạc Âm nói.

"Ừm, ngươi vất vả rồi." Mộ Chi Minh gật đầu, cũng không giương mắt xem Văn Hạc Âm.

"Đĩa bánh hạt mè này làm sao vậy? Vì sao cứ nhìn chằm chằm lại không ăn?" Văn Hạc Âm hỏi.

"Không... Bánh hạt mè này không có gì..." Mộ Chi Minh ngập ngừng, "Chỉ là... ta có một số việc nghĩ không hiểu."

"Ngươi lại có việc nghĩ không hiểu?" Văn Hạc Âm đưa tay vỗ trán, bất đắc dĩ nói, "Thiếu gia, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi mỗi này đều có quá nhiều chuyện nghĩ không hiểu!"

Mộ Chi Minh cười nói: "Người sống trên đời, từ thuở nhỏ đến lúc xế chiều, lúc nào cũng thiếu hiểu biết phải thường xuyên lẩm bẩm khó hiểu."

"Được, được, được, ngươi nói gì cũng có lý." Văn Hạc Âm ngồi xuống bên cạnh Mộ Chi Minh, "Cho nên lần này ngươi lại có chuyện gì nghĩ không hiểu?"

"A Âm." Mộ Chi Minh chỉ vào đĩa bánh hạt mè kia, "Cái này không phải điểm ta của quân doanh, ta cũng không biết nó từ đâu mà đến, càng không biết nó đi qua tay ai."

"A? Không phải quân doanh sao? Làm sao có khả năng..." Văn Hạc Âm cũng nghi hoặc, "Trước kia khi chúng ta ở Dung Diễm Quân, không phải cơm trưa mỗi ngày đưa đến đều có điểm tâm sao? Còn thay đổi đa dạng, hôm nay ăn bánh hạnh đào, ngày mai thì là bánh hoa mai... từ từ!" Văn Hạc Âm đột nhiên hét lên, "Hình như ta biết điểm tâm này đến từ đâu."

"Ngươi nghĩ được cái gì?" Mộ Chi Minh vội hỏi.

Văn Hạc Âm đáp: "Thiếu gia, trước kia chúng ta đến Bạch Thành tra manh mối, ta từng thấy ở chợ có một cửa hàng bán điểm tâm, lúc ấy ta cảm thấy điểm tâm ở cửa hàng kia rất giống với điểm tâm mỗi ngày đưa đến doanh trướng, ngươi nói xem có phải người đó mua ở của hàng này không?"

Mộ Chi Minh lập tức đứng dậy: "Đi, chúng ta đi Bạch Thành."

Văn Hạc Âm: "A? Hiện tại? Nếu cưỡi ngựa đến Bạch Thành cũng hơn một canh giờ, bây giờ trời lại sắp tối, thiếu gia, ngươi chắc chắn sao?"

Mộ Chi Minh chắc chắn gật đầu: "Ừm, ta chắc chắn."

_____

Đọc mấy chương này cứ như bí mật trong góc tối sắp bị phơi bày =)))