Thời điểm khi Trương Trị mở mắt ra, đại não rõ ràng là không thể tiêu hóa được giấc mơ vừa rồi.
Bên trong chiếc quần dài có hơi lạnh và ẩm ướt, mùi thơm của cơ thể nữ sinh dường như còn lưu lại trong xoang mũi. Hắn cầm lấy mắt kính đặt ở đầu giường đeo lên trên sống mũi cao thẳng, tròng kính chắn đi tầm nhìn quá mức sắc bén của nam nhân.
Kɧoáı ©ảʍ giao hợp và bắn tinh trong giấc mơ dường như còn chưa có qua đi, cảm giác khi được tiểu huyệt khít khao ướt nóng của thiếu nữ bao bọc gậy thịt, làm cho nhịp tim của Trương Trị còn chưa có khôi phục lại bình thường, ngay cả khi hắn đã đứng dậy đi tới phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên hắn mộng tinh sau hơn ba mươi năm.
Dường như không thể lý giải được suy nghĩ của bản thân. Hắn ném chiếc qυầи ɭóŧ đã bị làm dơ vào thẳng thùng rác.
Lau đi bọt nước trên mặt, cúi đầu nhìn xuống dươиɠ ѵậŧ của chính mình bởi vì nhớ lại cảnh tượng trong mơ mà nhanh chóng trở nên sung huyết, cương cứng. Hơi nước trong phòng tắm dày đặc, Trương Trị không khỏi nheo mắt lại.
Giống như có cái gì đó, chậm rãi phát triển một cách bất thường ở nơi nào đó.
Nắm chặt du͙© vọиɠ cứng rắn trong lòng bàn tay, Trương Trị nhắm đôi mắt vì bị tìиɧ ɖu͙© chi phối lại. Trong đầu dần hiện lên hình ảnh thân thể non nớt của cô gái trong mộng vừa rồi, bộ dáng đáng thương ngoan ngoãn nghe lời, còn có hành vi phóng đãng, ngôn từ thô tục từ miệng phát ra.
Thẳng đến hơn 40 phút sau, Trương Trị nhìn lòng bàn tay giờ đây đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Hóa ra, tìиɧ ɖu͙© thật sự có thể làm người ta nghiện.
Trong quá khứ, hắn đã đi trật đường.
Lau khô nước trên người, thân hình của một người đàn ông trưởng thành mang theo tính xâm lược khó mà che giấu.
Đứng trước gương to, Trương Trị không chút cẩu thả mặc vào quần áo một cách tỉ mỉ, cài cúc áo sơ mi đến tận trên cùng, cài khuy cổ tay áo, rồi sửa san lại cổ áo.
Hắn trở về là bộ dáng Trương giáo sư lạnh lùng nghiêm túc.
-----
Lúc tỉnh dậy mặt Thẩm Phù đã đỏ bừng, cô ở trong phòng vệ sinh vò chiếc qυầи ɭóŧ của mình.
Ôi trời, thật là xấu hổ! Giáo sư Trương ngày thường trông có vẻ nghiêm trang không thể ngờ lại là người như vậy.
Chờ đến buổi tối tan học, Thẩm Phù được Lý Lập Viễn nắm tay dẫn đi hẹn hò. Cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ không được tự nhiên, cũng không biết Lý Lập Viễn nghĩ gì sau khi tỉnh dậy, cũng may là hắn không có phát hiện ra cô ở trong mộng đi quyến rũ Trương Trị.
Khi tỉnh lại, Thẩm Phù đã nghĩ, lúc ấy cô thật sự bị dọa sợ chết khϊếp, nếu như Trương Trị không nhịn được mà đi ra từ phòng để quần áo thao cô trước mặt Lý Lập Viễn thì phải làm sao.
Thời điểm tan học, Lý Lập Viễn lái xe tới đón Thẩm Phù.
Thẩm Phù có chút bối rối ngồi vào chiếc xe Audi A6 của Lý Lập Viễn. Nam nhân vẫn còn đang đi học mà đã có xe rồi sao?
Hắn chu đáo thắt dây an toàn giúp bạn gái. Lý Lập Viễn hôn lên miệng Thẩm Phù “Đưa em đi ăn ngon, bé cưng.”
“Dạ….” Thẩm Phù ngoan ngoan ngồi đó, có đồ ăn ngon liền khiến cô vui vẻ, ánh mắt chờ mong nhìn Lý Lập Viễn, Thẩm Phù nở nụ cười.
Hắn nhịn không được ấn Thẩm Phù hung hăng hôn hai cái, tâm của Lý Lập Viễn như muốn tan chảy vì nụ cười của Thẩm Phù.
Lý Lập Viễn lái xe rất ổn định, Thẩm Phù quay đầu qua nhìn bạn trai nghiêm túc lái xe, không khỏi kẹp chặt tiểu bức lại muốn chảy nước.
Hức……Thật sự quá đẹp trai rồi, dáng vẻ của Lập Viễn ca thật khiến người ta rung động, vì để đảm bảo an toàn tính mạng của mình cùng người khác, Thẩm Phù chỉ có thể dùng ánh mắt si mê yên lặng ngắm nhìn.
Cảm nhận được ánh mắt nồng cháy của Thẩm Phù, Lý Lập Viễn quay đầu qua cười hỏi cô “Sao em cứ nhìn anh chằm chằm vậy?”
Thẩm Phù ngượng ngùng xoắn xít, cũng không thể nói bởi vì bộ dáng khi lái xe của hắn thật đẹp trai khiến bản thân bị trêu chọc đến mức muốn bị thao ha.
“Lập Viễn ca, nhìn anh lái xe trông thật là đẹp trai……”
Hầu kết trượt lên xuống, lỗ tai Lý Lập Viễn có chút nóng lên. Hắn giảm tốc độ xe xuống, vươn tay đi xoa đỉnh đầu Thẩm Phù “Lại đây….”
Thẩm Phù ngoan ngoãn xích lại gần.
“Anh trai có thể cho em hôn một cái.”
Sau đó Thẩm Phù nghe lời mà hôn lên một cái.
Ngoan quá, con mẹ nó, muốn thao!
Lý Lập Viễn hạ cửa kính xe xuống một chút, làn gió đêm mang theo chút mát mẻ, khiến thân thể khô nóng của hắn thanh tỉnh một ít. Trên người Thẩm Phù phảng phất mùi sữa thơm, bay tới bên cạnh, hắn hạ giọng “Ngoan, bé cưng trở lại chỗ ngồi đàng hoàng, sắp tới nơi rồi.”
Đây là một nhà hàng tư nhân thường dùng thẻ hội viên. Lý Lập Viễn mang Thẩm Phù trực tiếp đi lên phòng trên lầu, Thẩm Phù ngoan ngoãn đi theo bạn trai, lén lút nhìn mấy chị gái phục vụ xinh đẹp ở đây.
Vừa bước vào phòng riêng, Thẩm Phù đã bị Lý Lập Viễn ấn ở trên đùi ôm hôn một phen.
Cô ngoan ngoãn hé miệng để Lý Lập Viễn dễ dàng xâm nhập cướp đoạt bên trong miệng mình, tay nhỏ nắm lấy vạt áo trước của hắn, bàn tay to của Lý Lập Viễn tùy ý ở trong quần áo xoa nắn vòng eo mềm mại của cô.
Thân thể của cô gái nhỏ trơn bóng mềm mại, Lý Lập Viễn sắp không khống chế được đủ loại ý niệm sắc tình của mình, nhưng lúc này là hắn đưa cô tới đây để ăn tối.
Sau nụ hôn dài, Thẩm Phù dựa vào đầu vai Lý Lập Viễn thở dốc, qυầи ɭóŧ dưới thân khẳng định đã ướt đẫm.
Hôn lên gò má ửng hồng của bạn gái, Lý Lập Viễn thực sự mê mẩn dáng vẻ ngoan ngoãn này của Thẩm Phù. Hắn nghĩ nếu chính mình muốn ở chỗ này làm cô, thì cô cũng sẽ nghe lời mà cởϊ qυầи áo dẩu mông lên.
“Tiểu Phù, sao em lại ngoan như vậy……” Nam nhân thở dài, đè nén du͙© vọиɠ của chính mình “Làm anh trai thật muốn bắt nạt em…..”
“Ưm……Lập Viễn ca…….” Thẩm Phù vẫn luôn mang theo cảm giác áy náy đối với Lý Lập Viễn, vì vậy cô vô thức càng thêm ngoan ngoãn nghe lời.
“Được, anh sẽ không bắt nạt em, chúng ta ăn cơm trước……”
Ngay sau đó, một chị gái xinh đẹp bưng món ăn vào. Thẩm Phù ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong không khí, nhìn sơ qua hình thức thì trông có vẻ rất ngon.
Nữ nhân trong lúc ăn cơm cũng thực an tĩnh, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch. Lý Lập Viễn nghĩ, Thẩm Phù nhìn trông có vẻ đầy đặn thật ra còn ăn rất khá.
“Ăn ngon không?”
Thẩm Phù gật đầu, miệng phồng lên “Mmmmm, ăn rất ngon…..”
Múc một chén canh đưa qua cho Thẩm Phù còn mải mê tham ăn, Lý Lập Viễn ánh mắt cưng chiều nhìn cô “Thích là tốt.”
Đáng yêu quá…..Con mẹ nó lại muốn thao.
Xoa cái bụng hơi căng của mình, Thẩm Phù liếʍ miệng. Trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ thực thỏa mãn, hạnh phúc.
“Ở đằng kia có công viên, bé cưng, chúng ta qua đó dạo một chút đi.” Lý Lập Viễn ôm lấy Thẩm Phù, hôn lêи đỉиɦ đầu cô, da thịt thiếu nữ thật tốt, chỉ cần cắn hai cái đã thỏa mãn rồi.
Đèn đường trong công viên mờ ảo, có rất nhiều loài hoa mà Thẩm Phù không biết tên, buổi tối còn có số ít người già và các cặp vợ chồng tới đây đi dạo. Thẩm Phù và Lý Lập Viên chậm rãi cùng nhau đi dọc bên bờ con sông nhỏ trong công viên.
Gió nhẹ chầm chậm thổi tới, rất mát mẻ, phảng phất mùi hoa cỏ, còn có tiếng côn trùng kêu rả rít bên tai. Thẩm Phù tựa đầu lên cánh tay Lý Lập Viễn, thật ra mọi thứ như vậy đã đủ hạnh phúc rồi.