Thẩm Phù nằm trên giường trằn trọc trở mình, trong lòng lo lắng không yên. Một mặt sợ hãi tiếp xúc với Trương Trị, mặt khác lại muốn trải nghiệm cảm giác phản bội Lý Lập Viễn, haizzzz, bản thân cô cùng lắm chỉ là một tiểu bạch thỏ đơn thuần, cớ sao lại phải gánh chịu những chuyện phiền não này chứ?
“Ký chủ, Lý Lập Viễn với Trương Trị đều đã bắt đầu nghỉ trưa, bởi vì tiến vào giấc mơ của hai người cùng lúc nên sẽ phải tiêu hao vật phẩm mộng xuân chế tạo tinh hoa hai lần.”
Thẩm Phù hít một hơi thật sâu, có chút khẩn trương lại ẩn ẩn chờ mong, “Tới đi….Tôi chuẩn bị xong rồi!”
———
Hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của Trương Trị.
Hắn mặc một bộ tây trang chỉnh chu, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ, khung cảnh ngập tràn bóng bay và hoa hồng, bầu không khí lãng mạn tràn đầy mùi vị ngọt ngào của thiếu nữ dường như không giống phong cách ngày thường của hắn.
Bởi vì những thứ này đều là sở thích của vợ hắn-Thẩm Phù.
Trung tâm nơi tổ chức có treo một tấm áp phích cỡ lớn, trên đó là hình ảnh cô dâu tươi cười quyến rũ kết hợp với nét mặt hờ hững của chú rể Trương Trị.
Người bên cạnh nâng lên ly rượu hướng Trương Trị chúc mừng, nhìn không rõ dáng vẻ của người đối diện, Trương Trị đang chuẩn bị uống cạn ly rượu vang đỏ trên tay thì đột nhiên có một đứa bé vọt tới từ phía sau đυ.ng vào đùi hắn. Nhất thời không kịp đề phòng rượu vang liền đổ lên vạt áo trước, chiếc áo sơ mi vốn dĩ trắng tinh giờ đã loang ra một mảng đỏ nhạt.
“Trương thúc thúc, cháu xin lỗi….” Đứa nhỏ sợ hãi nói xong lời xin lỗi liền trốn đi.
“A, thầy Trương mau đi thay quần áo đi.”
Nhận lấy khăn giấy từ người bên cạnh đưa tới, Trương Trị lau sơ qua, thời điểm này mà chú rể lại để quần áo có vết rượu trên người thì không thích hợp cho lắm.
“Thật có lỗi quá, xin phép không tiếp được mọi người.”
Trương Trị bước nhanh tới phòng thay đồ, bên trong còn có mấy cái áo sơ mi cùng tây trang dự phòng. Hắn lưu loát cởϊ áσ khoác treo ở trên giá, cầm lấy áo sơ mi đi tới phòng thay đồ bên trong nơi để quần áo.
Hắn vừa mới cởϊ áσ sơ mi trên người ra, cửa phòng thay đồ bị người ta đẩy ra, có người đi vào, bước chân có chút lộn xộn, hình như còn nhiều hơn một người.
“Tiểu Phù, em nỡ lòng nào mà đối xử với anh như vậy?”
Người đang nói chuyện là nam nhân, giọng nói có chút quen tai. Trương Trị yên lặng đem chiếc áo sơ mi sạch sẽ mặc vào, cúi đầu cài lại cúc áo.
Sau đó hắn liền nghe thấy tiếng của vợ mình, Thẩm Phù hình như còn đang khóc “Lập Viễn ca, anh đừng như vậy….”
Lập Viễn ca? Đôi tay cài cúc của Trương Trị dừng lại. Hắn nhớ lại giọng nói kia, xác thực chính là bạn trai cũ của Thẩm Phù-Lý Lập Viễn, cũng là học trò của hắn.
Hai người bọn họ ở chỗ này, định làm cái gì?
“Em biết anh yêu em nhiều như thế nào mà, sao em lại nhẫn tâm gả cho người ấy? Tiểu Phù…..”
Thanh âm của Lý Lập Viễn mang theo tức giận cùng đau đớn.
“Lập Viễn ca, em cũng yêu anh…… Nhưng mà……”
Trong đầu dường như nổ ‘ầm’ một tiếng. Trương Trị nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau ngoài kia, muốn làm ra động tác gì đó nhưng tay bước chân không hề di chuyển.
Người đó là vợ hắn, hôm nay còn là ngày thành hôn của bọn họ, thế mà cô ấy lại trốn tất cả mọi người ở trong phòng thay quần áo, trên người còn đang mặc chiếc váy cưới do đích thân hắn chọn, ở trong vòng tay nam nhân khác nói lời yêu với cậu ta.
Trương Trị nghĩ hẳn là lúc này hắn nên đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó nổi trận lôi đình hủy bỏ cái đám cưới này.
Nhưng hắn nhìn hai người đang ôm nhau hôn hít kia, hai chân như rót chì. Trương Trị cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ mà trước giờ chưa từng có, một loại kɧoáı ©ảʍ dần lan tràn bên trong trái tim, theo mạch máu truyền khắp người hắn.
Thế mà hắn lại cương cứng.
Hắn mang theo vẻ mặt phức tạp cúi đầu nhìn hạ thể dần sung huyết. Trương Trị có chút không thể tin được, hắn vẫn luôn nghĩ bản thân lãnh đạm, thậm chí còn cho rằng chính mình bị liệt dương mà đến bệnh viện kiểm tra, từ khi trưởng thành đến nay số lần hắn cương cứng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cảm giác ngứa ngáy như bị kiến cắn khiến trái tim hắn tê dại, đây là loại cảm xúc mới lạ mà trước giờ chưa từng trải qua. Cả người dâng trào một cảm giác khó tả, dường như thể xác và linh hồn của hắn tách ra, cơ thể như đi đến một chiều không gian khác.
“Thẩm Phù….” Nam nhân kia ánh mắt đong đầy tình yêu ôm lấy vợ hắn còn gọi tên cô ấy một cách trìu mến.
Sau đó hắn nhìn thấy cô vợ nhỏ mềm mại ngoan ngoãn của mình dang tay ôm lại người nam nhân cao lớn kia, nhắm hai mắt lại dâng lên đôi môi run rẩy của cô.
Hai người quấn quít hôn môi đầy chân thành tha thiết.
Đôi môi được tô son tỉ mỉ của vợ hắn vì bị hôn mà nhòe đi, bộ ngực đầy đặn được nam nhân nắm lấy xoa nắn ở trong lòng bàn tay. Cô ấy chẳng những không cự tuyệt mà còn đón ý hùa theo động tác của nam nhân, phát ra tiếng kêu da^ʍ mĩ.
“Ưm a…..Lập Viễn ca….”
Trương Trị đã cương cứng, mà Lý Lập Viễn cũng vậy.
“Em là của anh, Thẩm Phù.” Đôi tay Lý Lập Viễn ôm chặt cô vào lòng. Thẩm Phù mặc váy cưới, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại không phải cô dâu của mình, trong lòng cậu ta ẩn ẩn đau đớn.
“Em chỉ được là bé cưng của một mình anh…..”
“Em….Lập Viễn ca, ở chỗ này muốn em đi…..” Thẩm Phù đỏ mặt, cô biết Trương Trị đang ở trong phòng để quần áo bên cạnh, cửa không có đóng lại, Thẩm Phù liếc mắt nhìn thoáng qua khe hở thấy được giày da của Trương Trị, da đầu liền kéo căng.
Việc này, thật là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhịp tim quay cuồng, Thẩm Phù kéo tay Lý Lập Viễn đặt lên khóa kéo phía sau chiếc váy “Em muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ, muốn đại dươиɠ ѵậŧ….Lập Viễn ca….Cho em nha……Để em trở thành cô dâu của anh, có được không?”
Lý Lập Viễn nghĩ, chính mình nhất định điên rồi. Cậu ta không tự chủ được mà kéo khóa váy cưới của Thẩm Phù, nháy mắt chiếc váy cưới tinh xảo đẹp đẽ từ trên người cô trượt xuống, lộ ra cơ thể đầy đặn trắng nõn, thoáng chút run rẩy.
Trương Trị ở bên trong phòng để quần nghĩ, nếu là nam nhân bình thường lúc này hẳn là phải thật phẫn nộ mới đúng, nhưng mà hắn không có. Thậm chí dươиɠ ѵậŧ càng thêm cứng, nằm trong đũng quần căng chặt phát đau, vợ hắn còn đang ở trước mặt cùng bạn trai cũ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Trương Trị nhắm mắt thần sắc phức tạp, đôi tay không tự chủ được mà cởi thắt lưng ra, sau đó móc ra côn ŧᏂịŧ thô to.
Đã rất lâu hắn chưa cương cứng như vậy, trên đỉnh côn ŧᏂịŧ thô dài còn đang rỉ chất nhờn. Hắn nhắm hờ mắt nhìn nam nhân khác đặt tay lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của vợ mình mà vuốt ve, hôn hít chiếc cổ mẫn cảm, làm cho vợ hắn cả người run rẩy từ trong miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Dưới đất là chiếc váy cưới mà hắn cẩn thận lựa chọn cho vợ mình, giờ đây đã bị nam nhân khác cởi ra trong ngày cưới của bọn họ, người vợ mà hắn sắp cưới về nhà cứ như vậy ở trước mặt hắn thừa nhận du͙© vọиɠ cùng những cái vỗ về chơi đùa của nam nhân khác.
Ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng tuốt, cảm giác sảng khoái xọc thẳng lên đại não khiến Trương Trị như được khai thông cánh cửa đến một thế giới mới.
Hóa ra, chính mình tự an ủi còn có thể thoải mái như vậy!