Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 48

Vừa rồi, An Bảo ngửi được mùi thơm nồng đậm của món thịt thỏ hầm khoai tây đã không nhịn được mà chảy nước miếng, rồi nước miếng lại chạy dọc theo cằm nhỏ chảy xuống yếm.

Nhìn chén canh trước mặt, lại nhìn nồi thịt thỏ hầm khoai tây, An Bảo cảm thấy vô cùng gian nan. Cô cũng muốn ăn thịt thỏ hầm khoai tây, tay nghề nấu ăn của bà nội tốt như vậy khẳng định món đó ăn rất ngon, đáng tiếc cô ăn không được.

Thế nhưng chờ đến lúc được đút mấy ngụm canh, An Bảo thỏa mãn mà nheo mắt, canh bà nội cô hầm uống cũng thật ngon nha.

“Ngon lắm đúng không? Lại uống thêm một ngụm nữa nào?”

Miêu Vân Anh thấy cháu gái nhỏ dù vui vẻ uống canh nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía nồi thịt thỏ hầm khoai tây với dáng vẻ chờ mong, liền cười nói: “An Bảo, món đó con không thể ăn vì bên trong có cho thêm ớt, chờ ngày mai bà nội làm khoai tây hầm không bỏ ớt cho con ăn.”

Món thịt thỏ nếu không cho thêm ớt thì khó có thể khử được mùi tanh. Nhưng vì nghĩ đến bọn nhỏ nên bà cũng không dám cho nhiều. Vậy mà bên kia đã có hai đứa bé vừa ăn vừa le lưỡi thở phì phò.

“Cay!” Trần Nhị Nha không ngừng le lưỡi, còn liên tục nói cay.

Cay? Cô muốn ăn thịt cay a.

An Bảo nhìn người chị họ nhỏ ăn cay đến gương mặt đỏ bừng, càng thèm hơn.

Cô bú sữa được vài tháng nên đã sớm thèm các món ăn có hương vị đậm đà. Nhưng đáng tiếc là cô còn quá nhỏ, chưa ăn được cơm thì càng đừng nghĩ đến việc ăn các món cay, chỉ có thể thở dài nhìn các món ăn.

Không chỉ mình An Bảo ăn thanh đạm, Miêu Xuân Hoa phải cho An Bảo bú cũng vậy, căn bản không thể ăn ớt. Vì những người lớn thường nói, cho em bé bú mà ăn ớt thì em bé dễ bị nóng trong người.

Tuy hôm nay đồ ăn không cay, cô vẫn chủ yếu ăn các món nước và uống nhiều nước canh một chút.

Thật ra, cuộc sống hiện tại của mọi gia đình đều không quá tốt, ngày thường muối dùng để nấu ăn là muối thô nhưng sử dụng rất tiết kiệm, chỉ cần có vị muối nhàn nhạt là được, những nhà có cuộc sống khó khăn thì cả tháng không biết đến vị muối, cả người đều sưng vù.

Nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng của cháu gái nhỏ, Miêu Vân Anh cảm thấy buồn cười.

Tuy rằng An Bảo không ăn được món thịt thỏ hầm khoai tây, nhưng khi bà hầm canh có thả một cái chân thỏ vào, lúc này đang được đặt trong bát.

Miêu Vân Anh dùng tay xé thành nhiều sợi nhỏ đút An Bảo ăn: “Nhãi chậm thôi, đừng có gấp.”

Ninh Tu Ngạn đang ăn cũng nhìn An Bảo, nói: “Từ từ ăn, đều là của em.”

An Bảo bị lời này của cậu chọc cười, anh trai Tu Ngạn đối xử với cô thật tốt. Nhưng dù đều cho cô hết thì hiện tại cô vẫn không ăn được nha.

Cô chỉ có thể dùng hai chiếc răng nhỏ chậm rãi nhai miếng thịt vụn. Không nghĩ đến miếng thịt nhỏ này vậy mà càng nhai càng cảm nhận được hương thơm, rất nhanh cô đã ăn hết một khối thịt thỏ. Tuy nhiên Miêu Vân Anh không tiếp tục cho cô ăn, sợ buổi tối ăn nhiều sẽ bị đau bụng rồi nôn ra.

An Bảo: Đã nói tất cả đều là của cô mà?

Chỉ là bụng nhỏ của cô đã no rồi, không thể ăn thêm được nữa.

“Mấy đứa nhỏ lát nữa uống nhiều nước canh một chút.” Miêu Vân Anh lên tiếng dặn dò.

Dù cay nhưng Nhị Nha vẫn không chậm trễ việc ăn uống. Tuy nhiên, Trần Văn Phú bị Vương Tiểu Thảo nuông chiều đã không thể chịu được nữa, muốn ăn nhưng lại sợ cay liền nước mắt lưng tròng.

“Mẹ, con thấy trong ấm sành còn thịt lại không có ớt, có thể lấy cho Văn Phú ăn được không?”

Cô ta thấy canh thịt mẹ chồng đều chỉ hầm cho An Bảo, hương vị khẳng định rất ngon, nên cô ta không nhịn được mà nhớ thương món đó.

Miêu Vân Anh liếc cô một cái: “Nhị Nha còn không sợ cay, vậy mà Văn Phú lại sợ? Nó có phải là con trai không?”

Đứa cháu trai nhỏ nhất này bị Vương Tiểu Thảo nuông chiều, tính tình lại không tốt. Không biết thằng nhỏ này ở đâu học được tật xấu, chỉ cần chuyện gì không vừa ý thì nằm xuống đất lăn lộn ăn vạ, suýt nữa bị bà đánh cho một trận mới sửa được tật xấu này.

“Nhị Nha không phải chỉ là một đứa con gái sao, ăn cái gì không được; nhưng Văn Phú là bé trai, phải ăn nhiều thứ tốt mới mạnh khỏe được.”

Mới đầu, Vương Tiểu Thảo sợ sệt, không dám nói chuyện hay làm trò trước mặt Ninh lão gia tử; vì ông đến từ thủ đô lại còn từng làm quan to. Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, cô ta thấy Ninh lão gia tử rất hiền lành, liền dần thả lỏng.

Lúc này, dù có Ninh lão gia tử ở đây, cô ta cũng cảm thấy việc mình muốn thêm đồ ăn ngon cho Văn Phú cũng không có gì không ổn.

Miêu Vân Anh trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, nói: “Thích thì ăn, không thích thì nhịn đi.” Ý bà muốn nói nếu ghét bỏ thì đừng ăn nữa, An Bảo sẽ không cho.

Thật ra không phải thịt hầm canh cho An Bảo ngon hơn món thịt thỏ hầm khoai tây, nhưng Miêu Vân Anh không muốn cho Trần Văn Phú.

Vương Tiểu Thảo cảm thấy thịt mà mẹ chồng cố ý để lại cho An Bảo nhất định rất ngon, nhưng lại không dám nói lại mẹ chồng, liền hung hăng mà giẫm chân Trần Hữu Lương.

“Cô làm gì vậy?” Trần Hữu Lương đang ăn ngon, căn bản không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mẹ mình và vợ, nên lúc này còn rất buồn bực không hiểu sao vợ mình lại làm vậy?

Vương Tiểu Thảo nhìn vẻ mặt ngơ ngác của chồng mình đành nghẹn khuất, chỉ có thể lấy thêm nước canh để loại bỏ vị cay rồi cho Trần Văn Phú ăn, sau đó cô ta cũng gắp cho mình một khối thịt thỏ, rồi hung hăng cắn xuống. Nếu con trai không thể ăn thêm thì cô ta sẽ thay con trai ăn nhiều một chút.

Trần Đại Nha ngồi một bên, nhìn miệng nhỏ của em gái đỏ lên vì cay, nhưng mẹ bé không hề quan tâm dù chỉ một chút, ánh mắt liền ảm đạm, sau đó cuối đầu gắp một khối khoai tây lên ăn. Tuy rằng thịt thỏ ăn ngon, nhưng khoai tây thấm nước thịt hầm ăn cũng rất ngon.

Trần Văn Gia nhai thịt, giọng nói ngọng nghịu vang lên: “Bà nội, nếu mỗi ngày đều có thể nhặt được thỏ hoang thì tốt biết mấy.”

“Nhanh ăn đi, ở đâu mà nhiều lời như vậy.” Nghe thấy yêu cầu của con trai, Diêu Thúy Phân gấp một khối khoai tây lên chặn họng cậu nhóc lại, tên nhóc này lớn gan dám sai sử đến cả bà nội cậu.

Miêu Vân Anh chậm rãi liếc mắt nhìn Trần Văn Gia: “Muốn ăn thịt mỗi ngày sao? Được thôi, chỉ cần mỗi lần cháu thi đều được 100 điểm bà nội sẽ làm thịt cho ăn.”

Cả Trần gia không ai không biết, Trần Văn Gia không thích đi học, cậu không khác gì con khỉ suốt ngày cứ thích nhảy nhót lung tung, lang thang đi chơi; bây giờ lại bắt cậu ngồi yên trên ghế học tập, làm sao cậu ngồi yên được, hệt như bị kim đâm vào mông.

Vì thế thành tích học tập tốt mới là chuyện lạ, mỗi lần thi cử đều không đạt tiêu chuẩn.

Trần Văn Gia bẹp miệng, bà nội cũng thật biết đâm vào điểm yếu của cậu mà; mặc kệ, hiện giờ có nhiều thịt như vậy thì ăn no trước, chuyện sau này thì tính sau.

An Bảo ăn uống no say, thỏa mãn ợ một hơi, ngồi trong lòng ngực bà nội nhìn mọi người ăn cơm, cô cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt. Cô càng hạ quyết tâm về sau sẽ thường cầu nguyện để mọi người có thêm chút thịt để ăn, như vậy bọn họ sẽ không còn gầy gò như trước nữa.

“Di, di…” An Bảo duỗi tay nhỏ kéo tay Miêu Vân Anh, rồi chỉ về hướng chậu thịt, ý bảo bà gắp thịt ăn. Cô muốn bà nội phải cố gắng bồi bổ cơ thể, càng thêm khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

“Được được, bà nội ăn, An Bảo của bà thật ngoan.” Miêu Vân Anh nghe không rõ giọng nói ngọng nghịu của cháu gái nhỏ, nhưng vẫn hiểu ý cô bé là muốn bà ăn thịt; trong lòng bà vô cùng vui vẻ, nở nụ cười tươi như hoa.

An Bảo không dám biểu hiện quá nhiều, dù sao thì cô cũng mới chỉ là một đứa bé tám tháng tuổi, làm sao có thể hiểu biết quá nhiều.

Sau khi cố gắng hết sức nói xong mấy chữ, cô liền im lặng nhìn xung quanh, còn nghịch ngợm nắm lấy quần áo của Ninh Tu Ngạn; Ninh Tu Ngạn cũng không giận mà mặc kệ tay béo của cô vẫn đang làm loạn trên quần áo cậu.

Sau bữa cơm, mọi người đều ăn no căng bụng. Thậm chí Vương Tiểu Thảo phải đỡ bàn mới có thể đứng dậy; nhìn thấy cô như vậy, khoé miệng Miêu Vân Anh giật giật, thầm nghĩ đúng là không có tiền đồ.