Vũ Văn Duẫn Các thân là bậc đế vương, tính tình thất thường, nhưng lại đặc biệt sủng tiểu vương gia, tiểu vương muốn gì được đấy, kể cả là sao trên trời, nếu muốn hắn sẽ hái xuống cho y.
Đổng Nguyên Nhi với khuôn mặt kinh luân tuyệt diễm không ai có thể sánh bằng, ngay cả thân thể kia cũng vậy, đều là vật trân quý nhất trong tay Vũ Văn Duẫn Các.
Sự ngây thơ kia của Nguyên Nhi khiến hắn không thể không dở trò lưu manh, ví như hiện tại hoàng đế tính khí đặt trong hoa huyệt mềm mại, côn ŧᏂịŧ thỉnh thoảng giật giật làm Đổng Nguyên Nhi cũng nhẹ lắc người theo. Quay lưng không đối diện với khuôn mặt anh tuấn kia, Đổng Nguyên Nhi chính thức ăn ngủ không yên với vị ca ca nhà mình. Tay trái nhào nắn hai bên ngực, tay phải thì chu du khắp nơi, cuối cùng là dừng lại ở ngọc hành xinh đẹp kia.
Nguyên Nhi mù mờ mở mắt, có chút khó chịu đẩy đẩy bàn tay nóng rực kia ra khỏi ngực mình, bên dưới cũng cắn chặt lấy tính khí rồi từ từ nhả ra.
Vũ Văn Duẫn Các có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, động động tính khí. Nguyên Nhi hậm hự, có vẻ hôm nay mỹ nhân không khỏe nha~~~
Hai người thường ở chung một chỗ lâu như vậy, thân mật tăng lên không ít. Tính tình Vũ Văn Duẫn Các trong mắt Nguyên Nhi chính là rất kì quái, sủng y thì không sai nhưng thích động hoa huyệt của y lại không đúng. Bất quá trước giờ Đổng Nguyên nhi vẫn là rất thích vị ca ca này nên cũng không bài xích sự động chạm kia.
Rút tính khí ra khỏi hoa huyệt, thứ nước trắng xóa ồ ạt chảy ra. Đổng Nguyên Nhi hừ hừ vài tiếng. Đợi khi chảy ra hết liền thấy cả người nhẹ đi vài phần.
Gọi nô tỳ chuẩn bị mộc dục rồi thu dọn, khi xong xuôi, Đổng Nguyên Nhi mới bất chợt nghĩ ra điều gì đó, quay qua hỏi Vũ Văn Duẫn các
" Tướng công, không phải hôm nay người thượng triều sao?"
" Đúng nhưng ra không muốn thượng triều " Mặt hắn giả ủy khuất
"Tại sao vậy? Ca không khỏe chỗ nào sao? "
" Phải hôm nay ta không vui, không khỏe "
Vũ Văn Duẫn Các lưu manh, nói thêm hai ba câu liền dụ được y ra ngoài chơi.
Hai người quyết định xuất phát vào từ Mùi hai khắc đến nơi sẽ là giờ Thân hai khắc. Chỗ đó là ngoại thành, phong cảnh hữu tình có sông có núi, đi được một đoạn, hắn kêu mệt nên nhanh chóng về biệt trang gần đó.
Vừa về đến biệt trang, hắn lập tức lôi kéo Nguyên Nhi ra sau viện, phiên vân vần vũ một trận dưới gốc hoa Anh Đào.
" A ~~~~ a tướng công, tướng công thật giỏi a~~~ "
"Vậy sao? " Miệng dưới nhả hút lấy cự vật, vách thịt mềm mại ôm lấy côn ŧᏂịŧ cương cứng, qυყ đầυ trực tiếp đâm vào điểm gồ lên khiến Đổng Nguyên Nhi nức nở ủy khuất.
Chân ôm lấy vòng lưng săn chắc, y ngồi thẳng dậy, tay ôm lấy đầu hắn hôn môi. Khoang miệng thoang thoảng hương bánh quế hoa ban nãy đi đường, hắn mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi tinh quái đanh luồn vào miệng mình đột kích. Bàn tay thô ráp bóp bờ mông đẫy đà, hắn đột nhiên cắn nhẹ vào chiếc lưỡi của y rồi tiếp tục quấn lấy nó.
" Ưʍ.... A... Thoải mái... Thật sướиɠ "
" Tiểu tao hóa, thật biết dụ người "
Cự vật rút ra đâm vào, đỉnh một phút mấy ( chục) cái, chỉ để dư chiếc qυყ đầυ tại cửa miệng, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra ngày càng nhiều khiến ướt hết cả đùi hắn.
Bóp cự nhũ đến phát hồng, hắn cúi xuống cắn lấy nhũ hoa, kéo ra rồi lại lấy lưỡi đá đá nó
" Tướng công, a... A.... A... Ưʍ... Ta muốn tự động, động , mau mau ... Mau thả đại nhũ a... Ưm ưm a... "
" Vậy ta sẽ cho Nguyên nhi tự động động đại điểu của ta phải nhớ dùng cự nhũ làm nó bắn "
Với suy nghĩ điên rồ kia của Đổng Nguyên nhi thì hắn lại rất thích thú.
Hắn nằm xuống, nằm trên đống y phục nhàu nát kia để Nguyên nhi tự mình động.
Đổng Nguyên nhi một bộ dạng mê người nhặt cánh hoa Anh Đào bên cạnh vừa rơi xuống, đặt lên đôi môi hồng nhuận mình liếʍ liếʍ. Một tay ve vãn khối cơ bụng săn chắn, lần mò xuống đại điểu, quỳ xuống cong người, cúi đầu liếʍ mυ'ŧ.
Đầu lưỡi nóng hổi lướt trên đường gân xanh tím của cự vật, hắn mở to mắt, bây giờ mới biết thế nào ý tứ điên rồ ban nãy. Đây là hắn bị ép đến phát điên chứ phải y phát điên.
Đổng Nguyên Nhi cầm lấy đại điểu, ngón tay cái nhẹ nhàng miết lấy đầu mã thí, cuối cùng là ngồi thẳng dậy, dùng hoa huyệt ấm nóng chà sát lên nó, tự kiêu tự đắc cầm lấy hai bồng đào trước ngực tự mình xoa bóp, dùng ngón trỏ nhéo một cái rồi kéo căng. Đôi môi gợϊ ȶìиᏂ liên tục thở hắt ra.
" Ưʍ.... A.... A... Ư ư.. Thật sướиɠ "
Như duyên như phận từ trên cành đào rơi xuống vài cánh hoa, vài cánh hoa đấy lại bao phủ lấy đầu nhũ cương cứng đỏ ửng khiến ai kia phải đỏ mắt.
Vũ Văn Duẫn Các trên trán nổi đầy gân xanh vì phải chịu sự giày vò của du͙© vọиɠ. Đổng Nguyên Nhi lại tự mình muốn chơi đại điểu của hắn thật oán than.
Thấy bản thân chơi cự nhũ đến to rồi liền cúi người xuống cầm lấy đại điểu đặt vào khe nhũ ma sát.
Bờ ngực mềm mại bao phủ lấy đại điểu nóng hổi kia khiến hắn cùng Đổng Nguyên Nhi không khỏi xuýt xoa. Cho đến khi y đưa lưỡi liếʍ phần bụng dưới của hắn, thì hắn hoàn toàn bùng nổ.
Lật người y xuống, nhấc hai chấn lên của hắn dùng đại điểu trực tiếp đâm vào.
" A... A... Ư... Mạnh... Qúa mạnh rồi ưm "
Ngậm lấy đôi môi đầy hư hỏng của y, hắn không biết từ bao giờ y lại có thể nghĩ ra được những trò như thế.
Côn ŧᏂịŧ thô to đâm vào hoa huyệt, cộng thêm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của du͙© vọиɠ khiến hắn không thể nào không mạnh tay hơn.
Đại điểu đâm đâm chọc chọc, cánh hoa huyệt bên ngoài từ lâu đã xưng đỏ bất kham, ngậm hút lấy qυყ đầυ bên trong nội bích tiết không ít dịch nhờn nóng hổi. Hắn chỉ cần đâm vào liền như có cảm giác lên như bị ngăn cản, nhưng tính chinh phục của nam nhân luôn luôn tồn tại trong người hắn nên càng cản hắn lại càng cảm thấy thích thú.
Đỉnh vào bên trong càng nhanh hắn càng cảm nhận sự lưu luyến của nội bích khi níu kéo nhưng cũng cảm nhận được sự ngăn cản của tiết dịch, hắn liền đâm đến điên cuồng, thỏa mãn sự khoái lạc của du͙© vọиɠ, một đường bắn thẳng vào tử ©υиɠ của y.
Thả chân của y xuống hắn giật nhẹ người hắn thêm vào bên trong, gục đầu vào bờ vai mảnh khảnh thở dốc. Đổng Nguyên Nhi cũng giật nhẹ, cảm nhận lấy sự ấm nóng của luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang bắn vào sâu bên trong mình, hơi thở gấp gáp một ít bạch trọc từ ngọc hành nhỏ bé kia cũng bắn ra, ngược lên bụng y, nhắm hờ mắt hưởng thụ, ánh chiều tà sou rọi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác hạnh phúc.
Nhẹ nghiêng người, tính khí ấm nóng vẫn còn đặt bên trong, y nhẹ nhàng ôm hắn vào ngực để hắn đối mặt với đôi bồng đào mềm mại.
Cầm chiếc áo lông chồn mịn màng, y nhẹ đắp cho cả hai. Rồi ôm lấy hắn nghỉ ngơi.
Cánh hoa phiêu lãng, ánh mặt trời dần khuất bóng, không biết từ lúc nào, lòng hắn ngập tràn hạnh phúc. Rướn người ngậm lấy bờ môi gợi cảm kia, mυ'ŧ nhẹ. Đầu lưỡi hâm nóng lấy bờ môi, hắn lại nhẹ tách đẩy hàm răng trắng sứ đánh động chiếc lưỡi thơm ngát nóng hổi đang an ổn ngủ một nơi kia.
" Ưʍ... Ưm Đừng .... Ưm khó chịu "
" Khó chịu? "
" Ừm "
" Vậy được! Không làm nữa " Dù sao còn tối nay mà không gấp!
Rút tính khí vẫn còn cương kia ra khỏi hoa huyệt, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi chảy ra, hoa huyệt lúc đóng lúc mở mấp máy rất khiến người ta muốn chà đạp.
Cách đấy không xa là ôn tuyền, hắn bế y nhẹ nhàng đi xuống dòng suối, để y dựa vào l*иg ngực mình.....