Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 127

Chỉ nửa tháng không gặp hoàng đế già đi trông thấy, nhưng không phải lao nhọc chuyện triều chính mà vì thâu hoan xuyên đêm suốt sáng khiến tinh thần uể oải.

“Tầm Tuyết ngươi đến rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết nghiêm cẩn quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an.”

“Miễn lễ, mau đứng lên đi.”

Máy móc đứng dậy, ánh mắt quét qua sắc diện phụ hoàng so với lần cuối nàng gặp quả nhiên kém hơn nhiều. Phụ hoàng tính khí không đổi, qua bao nhiêu năm vẫn chưa thấu hiểu đại cục, nàng thật sự không biết hồ lô của hắn đang bán thuốc gì hay thậm chí là không có thuốc để bán.

“Phụ hoàng triệu kiến nhi thần gấp gáp không biết là vì chuyện gì?”

“Trẫm mấy ngày nay đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện của Kim Chung Hi vốn không liên quan đến Kim Trạch Nghiên, trẫm đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy âu cũng không hợp lẽ. Tứ gia từng nói Kim Trạch Nghiên không thích hợp của sống trong vương phủ, nếu nàng đã hoài long thai trẫm cũng nên cho nàng một danh phận, ngươi thấy thế nào?”

Quả nhiên phụ hoàng vẫn chưa thay đổi.

“Phụ hoàng muốn cho Kim Trạch Nghiên cơ hội có nghĩ đến bá tánh sẽ bàn tán ra sao không? Ngài đường đường là hoàng đế Đại Minh lại nạp thê tử của hoàng tước làm thϊếp, chuyện này đồn ra ngoài hoàng tộc chúng ta còn mặt mũi nhìn người sao? Thứ nhi thần nói thẳng, chuyện ban danh phận cho Kim Trạch Nghiên là không thể được!”

“Tầm Tuyết ngươi đừng cứng nhắc như vậy, trẫm làm tất cả đều là vì giao hảo giữa chúng ta và Cao Ly, nếu giữ chân Kim Trạch Nghiên ở Tử Cấm Thành thì Cao Ly không thể không nghe theo Đại Minh.” Hoàng đế không biết xấu hổ bắt đầu bàn luận điều kiện với Đông Phương Tầm Tuyết: “Trẫm biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng Kim Trạch Nghiên cũng đã có long thai, không cho nàng danh phận vậy thập tam hoàng tước phải tính thế nào đây? Coi như vì thập tam hoàng tước ngươi giúp trẫm ổn định bá quan văn võ đi.”

“Phụ hoàng lâm hạnh Kim thị có nghĩ đến ngày hôm nay hay chưa? Ngài làm như vậy không chỉ khiến triều thần bất mãn mà có khiến bách tính mất lòng tin với triều đình, nước cờ này trăm hại không có một lợi, thỉnh phụ hoàng tam tư suy xét!”

Sắc mặt lão hoàng đế càng lúc càng kém, dữ tợn hất ngã tấu chương xuống đất: “Trẫm đã nói hết lời mà ngươi vẫn không chấp nhận? Ngươi là nhi nữ của trẫm hay là mẫu hoàng của trẫm hả!?”

“Nhi thần làm tất cả đều là vì phụ hoàng!”

“Ngươi...”

Mắt thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng Phó Tuyệt Ca vội quỳ xuống khấu đầu: “Hoàng thượng thỉnh bớt giận, nô tỳ có chủ ý này hy vọng Hoàng thượng và thân vương điện hạ có thể suy xét.”

Bắt được cái thang của Phó Tuyệt Ca lão hoàng đế liền chậm chạp leo xuống: “ Ngươi là ai?”

“Nô tỳ là Phó Tuyệt Ca, là cung nữ thϊếp thân của thân vương điện hạ.”

“Úc? Trẫm nhớ ra ngươi rồi, chính ngươi là người xả thân cứu mạng thân vương.”

“Nô tỳ không dám tự nhận có ân với bát gia, chỉ mong có thể bảo vệ chủ tử chu toàn, làm tốt nhiệm vụ của một cung nữ.”

Lão hoàng đế đánh giá Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới, tiểu cung nữ dáng dấp yểu điệu thướt tha nhưng mặt lại bị vải lụa che mất khiến hắn không khỏi hiếu kì.

“Tại sao lại che mặt? Mau tháo khăn ra.”

Đông Phương Tầm Tuyết bắt gặp ánh mắt háo sắc của phụ hoàng lập tức xen vào: “Tuyệt Ca đang bị nổi nhọt mủ không muốn làm bẩn mắt thánh nhan nên mới che mặt.”

Nháy mắt mặt lão hoàng đế chuyển sang ghét bỏ: “Nhọt mủ khi vỡ sẽ để lại sẹo, mặt ngươi coi như xong rồi.”

Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, nhân lúc này mở miệng cứu vãng tình hình: “Hoàng thượng minh giám, nô tỳ có một biện pháp tuy có thể vẹn toàn đôi bên nhưng vẫn phải hy sinh mỗi người một ít.”

“Hửm? Nói xem.”

“Kim thị không thể ban danh phận, đây là chuyện dĩ nhiên, Hoàng thượng cũng không thể cưỡng cầu ban danh phận cho tức phụ như vậy.”

“Vậy khác gì thân vương vừa nói hả?” Lão hoàng đế nổi giận chỉ vào mặt Phó Tuyệt Ca mắng nhiếc: “Người đâu, lôi ả xuống đánh một trăm hèo!”

“Nô tỳ vẫn chưa nói hết, Hoàng thượng thật sự không muốn nghe?”

Kiên nhẫn của hoàng đế ít đến đáng thương, hai mắt xếch lên đáng sợ: “Ngươi nói không được trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Phó Tuyệt Ca chưa từng khϊếp sợ, bình tĩnh giải thích: “Tuy Kim thị không thể ban danh phận nhưng nữ tử Đại Minh thì được, chỉ cần Kim thị không phải là Kim Trạch Nghiên thì Hoàng thượng muốn phong nàng làm Thường tại hay Quý phi đều không ai ngăn cản.”

“Kim thị không còn là Kim Trạch Nghiên?”

“Phải.”

Nhận được ánh mắt của tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Tuyết liền minh bạch, nha đầu này muốn Kim Trạch Nghiên giũ bỏ toàn bộ quan hệ với Cao Ly ngay cả lão cửu cũng không liên quan gì đến ả.

“Đúng vậy, chỉ cần không còn là Kim Trạch Nghiên thì không phải là đích nương tử của tứ gia cũng không phải là tội nhân bị cấm túc.” Hai mắt lão hoàng đế lóe sáng, hài lòng ngửa đầu cười lớn: “Hay, hay lắm! Có như vậy mà trẫm nghĩ mãi không ra, cung nữ của Triết thân vương quả nhiên lợi hại!”

“Phụ hoàng nếu đã có ý định này nhi thần cũng không nói nhiều nữa, nếu Kim thị an phận không cần nhi thần lên tiếng bá quan cũng sẽ không có ý kiến gì.”

“Phải, nói rất đúng!”

Đông Phương Tầm Tuyết nhân lúc này nói thêm một câu: “Nhưng chỉ sợ Cao Ly không an phận, nghe nói lão cửu từng gặp người của Cao Ly chẳng biết bọn họ đã nói gì với nàng.”

Hoàng đế tính vốn đa nghi, nghe xong câu này lập tức chau mày trầm mặc. Từ sau chuyện của Đông Phương Tầm Liên, hắn đối với tất cả hoàng tước đều không tin tưởng, lại nghe Đông Phương Tầm Tuyết ám chỉ liền nghĩ Đông Phương Tầm Lạc có mưu đồ bất chính.

“Cao Ly dám làm càn trẫm sẽ san bằng toàn bộ!”

“Phụ hoàng anh minh, Cao Ly dựa vào các vị nương nương được sủng ái mà không ngừng làm càn nói không chừng đã bắt đầu rục rịch tạo phản.”

“Bọn chúng nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hoàng đế vỗ bàn giận dữ, hai mắt đanh lại nổi đầy tơ máu: “Đã đến lúc phải cho Cao Ly biết bọn họ là thần tử của ai!”

Đông Phương Tầm Tuyết không ngờ phụ hoàng lại dễ tin như vậy, nàng chỉ nói vài câu đã khiến hắn hoài nghi Cao Ly, kết hoạch xem như đã thành công một nửa.

“Tầm Tuyết ngươi lập tức khởi hành đến Cao Ly thay trẫm chấn chỉnh lại đám người đó, đợi khi nào vương gia Cao Ly thật sự hiểu rõ đại cục thì ngươi hẵn hồi kinh.”

Phó Tuyệt Ca nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, hoá ra kết quả của lần hồi kinh này là chuyến đi Cao Ly. Trong kí ức của nàng, bát gia đã đi mất ba bốn năm năm, đồng nghĩa nàng không được thấy ngài suốt thời gian ấy.

Đông Phương Tầm Tuyết ngạc nhiên không kém còn chưa kịp cự tuyệt thì phụ hoàng đã nói tiếp: “Cao Ly vốn là hậu phương vững chắc của Đại Minh, nếu bọn họ chịu nghe lời thì Thái tử vị trẫm sẽ giao lại cho ngươi.”

Bầu không khí trong đại điện tức thì chùng xuống, Hoàng thượng từ khi nào lại đưa ra quyết định như vậy?

Lão công công bên cạnh nhắc nhở: “Bát gia mau tạ ơn Hoàng thượng đi, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có ngài nhất định phải trân trọng!”

Đông Phương Tầm Tuyết thoáng chần chờ, liếc mắt nhìn qua tiểu ngốc chỉ thấy đối ngươi yên tĩnh mím môi, tựa hồ tiểu ngốc cũng không muốn nàng đến Cao Ly. Nhưng cơ hội này thật sự rất khó có được, chỉ cần nàng trở thành Thái tử Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ đồng ý để nàng thú tiểu ngốc, không cần lo sợ tứ hoàng tỷ phỗng tay trên. Chuyến đi này cùng lắm phải xa cách vài năm cũng không phải sinh ly tử biệt, tiểu ngốc chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

“Nhi thần tuân mệnh.”

Phó Tuyệt Ca lặng người đi, bát gia liệu có biết chuyến này đi ngài sẽ gặp quận chúa Cao Ly không?

Từng nghe A Xán nói bát gia ở Cao Ly đột ngột vỡ lòng, người hầu hạ đêm đó chính là quận chúa Cao Ly, mặc dù chuyện này không được công khai nhưng trên dưới Tử Cấm Thành không ai không biết. Mỗi lần nghĩ đến bát gia cùng nữ nhân khác lên giường nàng liền không thở nổi, đã là thiên ý thì khó lòng làm trái, nàng chung quy chỉ là hạt cát trên sa mạc mênh mông.

“Hảo, vậy ngươi chuẩn bị đi, trẫm sẽ gửi thư cho Cao Ly báo việc ngươi đến.”

“Nhi thần đa tạ phụ hoàng.”

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn qua phát hiện tiểu ngốc vẫn đang thất thần, cho rằng nha đầu vì chuyện của Phó Yên Ca mà phiền lòng. Mải mê suy nghĩ biện pháp làm sao ngăn cản Phó Yên Ca đến làm phiền khi nàng không ở vương phủ.

“Phụ hoàng nhi thần còn có chuyện muốn bẩm báo.”

“Nói đi.”

“Phó nhị lệnh ái quỷ kế đa đoan, mưu hại nhi thần nhằm trục lợi cho bản thân. Nếu không phải nhi thần khống chế tốt đã rơi vào bẫy của ả, thỉnh xin phụ hoàng tam tư suy xét.”

Hoàng đế càng nghe càng mơ hồ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Phó Yên Ca cùng mẫu hậu thông đồng hạ dượclên nhi thần nhằm khiến nhi thần cùng nàng viên phòng, bất quá nhi thần vẫn chưa vỡ lòng, suýt chút đã bị Phó Yên Ca hủy hoại thân thể đoạn tử tuyệt tôn. Việc xấu hổ như vậy nhi thần vốn không muốn nói đến, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hành vi của Phó Yên Ca thật sự quá vô sỉ, nếu còn không dạy dỗ nghiêm chỉ sợ hành vi càng thêm cực đoan.”

“Còn có chuyện này? Hoàng hậu hồ đồ rồi, sao có thể lấy thân thể hoàng tước mà mưu tính như thế, vạn nhất tổn hại thân thể không thể nối tiếp hương hỏa thì Phó Yên Ca có chết cũng không đền hết tội!”

“Phụ hoàng anh minh, nhi thần hy vọng Phó Yên Ca sẽ được ma ma dạy dỗ cẩn thận không làm chuyện hãm hại hoàng tước như vậy!”

“Trẫm hiểu ý ngươi rồi, được thôi, Phó Yên Ca sẽ bị tước tư cách tú nữ trả về Phó công tước phủ, mỗi tháng đều có ma ma đến tận phủ dạy dỗ.”

Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng chấp tay lạy tạ: “Nhi thần đa tạ phụ hoàng.”

“Ngươi cũng mệt rồi hồi phủ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại trẫm thay ngươi giải quyết.”

“Tuân mệnh.”

Hướng hoàng đế hành lễ lần nữa rồi lui xuống, trong mắt giấu không được tia vui mừng.

Nhìn thấy bát gia cao hứng như vậy Phó Tuyệt Ca tâm tình càng nặng nề, ảm đạm theo sau bước từng bước không có sức sống. Tương lai thật sự không thể thay đổi dù nàng có cố gắng thế nào, bát gia chưa vỡ lòng, chuyến đi Cao Ly vẫn không bị hủy bỏ, mọi chuyện xảy ra nhằm một mục đích ngăn cản nàng đến bên cạnh ngài. Hy vọng, tình cảm, khoái lạc từng chút đều vỡ nát, thời khắc này Phó Tuyệt Ca không nghĩ được gì ngoại trừ hình ảnh bát gia cùng với quận chúa Cao Ly quấn quít một chỗ.

Mi Cát đi theo sau lờ mờ phát hiện tâm tình Phó Tuyệt Ca không đúng, nhưng lại không biết kì quái ở chỗ nào đành đi nhanh hơn thì thầm vào tai bát gia. Đông Phương Tầm Tuyết sớm đã phát hiện, vốn tưởng tiểu ngốc vì chuyện Phó Yên Ca mà phiền muộn bây giờ xem lại có vẻ như không phải.

“Tiểu ngốc ngươi...”

Phó Tuyệt Ca hoàn toàn không phản ứng, thất thần bước đi như người vô hồn.

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn xung quanh xác định không có ai liền bắt lấy cánh tay Phó Tuyệt Ca không cho nàng đi nữa: “Tiểu ngốc!”

Đang đi trên mây đột nhiên bị kéo ngã xuống mặt đất, Phó Tuyệt Ca hồi thần đưa mắt nhìn trái phải: “Ân?”

“Nghĩ cái gì thế?” Đông Phương Tầm Tuyết giữ lấy hai má Phó Tuyệt Ca không cho xoay qua xoay lại: “Nhìn ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nô tỳ muốn quay về ngoại trạch.” Phó Tuyệt Ca tinh thần sa sút lẩm bẩm trong miệng: “Sẽ không tiễn ngài được rồi, xin lỗi...”

“Ngươi sao lại...”

Không để Đông Phương Tầm Tuyết kịp nói hết câu Phó Tuyệt Ca đã xoay người rời đi, thậm chí lúc lên xe còn chuyển qua một góc khác ngồi yên không nói gì. Mọi người đều đoán được Phó Tuyệt Ca trong lòng có tâm sự nhưng không cách nào khiến nàng mở miệng nói chuyện, đến cả Đông Phương Tầm Tuyết cũng phải thúc thủ chịu thua.

Phó Tuyệt Ca đơn độc quay về ngoại trạch khiến A Xán lẫn tứ nương tử kinh ngạc một phen, từ lúc nha đầu này quen biết bát gia thì đây là lần đầu tiên các nàng thấy hai ngươi phân khai.

“Bát gia có việc gì không đến được sao?” A Xán bưng khay cao điểm vừa làm đặt trước mặt lệnh ái nhà mình: “Trông ngài ũ rũ thế, có chuyện gì xảy ra à?”

Phó Tuyệt Ca thất thần nhìn bầu trời trong vắt phía sau A Xán, từng hạt tuyết ảm đạm rơi xuống hiên nhà rồi bị hơi nóng từ than lô làm tan chảy. Bản thân nàng cũng giống hạt tuyết này vậy, từng tự do bay lượn mà cho rằng bầu trời thuộc về mình, đến khi rơi xuống thềm nhà mới biết bầu trời vốn thuộc về mây xanh.

Nàng không phải mây cũng chẳng phải tuyết, nàng chỉ là một người lạc bước trong cõi hư vô này.

“Thế nào? Bị bát gia vứt bỏ rồi sao?” Tứ nương tử đạm nhiên đẩy luân ỷ đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, miệng nói lời châm chọc nhưng trong lòng sớm đã loạn cào cào: “Nói bao nhiêu lần ngươi cũng không chịu nghe, bây giờ thì hay rồi, cô nương chưa xuất giá lại bị tước quý khác tiêu kí, sau này còn ai dám lấy ngươi?”

Phó Tuyệt Ca tinh thần sa sút, mỗi lần hít thở l*иg ngực liền quặn thắt: “Tước quý sống vì bản năng hay vì tình cảm? Liệu bọn họ có thể khống chế bản năng mà bảo vệ tình cảm của mình hay không?”

“Lệnh ái đang nói gì thế?” A Xán lo lắng áp tay lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ, hoàn toàn không có sốt: “Đang yên đang lành ngài nói mấy lời này làm gì?”

“Ta đang nghĩ tước quý vỡ lòng sẽ không khống chế được mà muốn tiêu kí, ngươi nói nếu bên cạnh không có người nàng yêu liệu nàng có thể chịu đựng được không?”

“Lệnh ái nói gì A Xán không hiểu.”

Phó Tuyệt Ca chán nản lắc đầu: “Không hiểu cũng tốt, hiểu chỉ càng đau lòng.”

Vừa nói Phó Tuyệt Ca vừa chống tay lên bàn đứng dậy, cô linh linh quay trở về Toái Vân Hiên của mình. A Xán và Lưu thị đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Phó Tuyệt Ca nói gì.

Toái Vân Hiên vốn dĩ không lớn nhưng khi Phó Tuyệt Ca bước vào lại cảm thấy đặc biệt trống trải. An tĩnh quay về giường ngồi xuống, ngước mắt nhìn trần giường điêu khắc tỉ mỉ, mấy năm qua nàng đã quen với việc chia sẻ giường với bát gia. Bây giờ nhìn lại chiếc giường lớn chỉ ngủ một mình không khỏi có chút quạnh quẽ.

Rốt cuộc nàng mong mỏi điều gì ở kiếp này?

Bát gia yêu nàng hay có thể an bình trải qua nhân sinh mấy chục năm?

Ngay cả Phó Tuyệt Ca cũng không biết mình muốn gì, những thứ ngỡ đã có được lại từng chút vụt khỏi tầm tay, ảo tượng về ngày tháng an bình biến thành giấc mộng phù hoa.

Khói trầm lãng đãng bay trên không trung vẽ ra một con đường nhỏ, Phó Tuyệt Ca từng nghĩ nếu theo khói đi mãi đi mãi rốt cuộc sẽ đến nơi nào. Đồng hồ tí tách kêu vang, tóc dài ướm hơi gió xuân lạnh lẽo, đáy mắt tràn ngập tia chán chường không vui.

Đương miên man suy nghĩ cửa đột nhiên bị đẩy ra, A Xán dẫn theo Mi Cát tiến vào Toái Vân Hiên.

“Nghĩ thông suốt chưa? Bát gia bảo ta đến đón ngươi.”

Phó Tuyệt Ca không buồn phản ứng, ngây người nhìn than lô tí tách bắn ra đốm lửa nhỏ. Xung quanh tản mát khí tức bi thương đến cả A Xán đứng bên ngoài cũng cảm nhận được.

“Lệnh ái bệnh rồi sao? Có cần ta gọi đại phu xem bệnh cho ngài không?”

“Này, Phó Tuyệt Ca!” Mi Cát thô lỗ đẩy A Xán qua một bên, giận dữ rống vào mặt nàng: “Ngươi ngồi ở đó nghĩ linh tinh cái gì hả? Có biết bát gia lo lắng thế nào không?”