Anh Thắng Thế Giới

Chương 47: Thua không ngóc đầu nổi

Sau đêm sinh nhật của Tần Ẩn và gặp gia đình trôi qua một tuần, Đàm Lê lại nhận được điện thoại của bà ngoại gọi đến.

Lúc này đang là buổi họp thường kỳ của câu lạc bộ Esport mỗi tối thứ hai—-có một cuộc thi Esport do nhiều trường trong thành phố P phối hợp tổ chức, gần một tháng này câu lạc bộ Esport đều lấy trận thi đấu này làm mục tiêu quan trọng, nội bộ hừng hực khí thế.

Hôm nay là buổi họp thường kỳ, lấy đội trưởng Mã Tĩnh Hạo làm đại diện, toàn câu lạc bộ vừa mới tiến hành xong một bài tuyên truyền hùng hồn dõng dạc một lòng dốc hết tâm sức.

Dựa vào thực lực của mình, Đàm Lê liền trở thành nhân vật chủ kiến, vì chủ nhật vừa rồi phải livestream bù nên cả ngày cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Khi điện thoại gọi đến, cuộc họp gần như đã xong và đang tiến vào giai đoạn nói chuyện phiếm. Vậy nên Đàm Lê cũng không kiêng dè, đứng dậy chào mọi người: “Các anh cứ tiếp tục đi, em đi ra ngoài nhận điện thoại.”

“Được.”

“Anh Lê mau đi đi!”

“Bọn anh chờ em quay lại nhé.”

Nhóm mê em trai(*) nhìn theo bóng dáng của Đàm Lê rời khỏi phòng học rồi đồng thời cùng quay mặt lại. Bọn họ mắt đối mắt chừng vài giây, mới có người phá vỡ trầm mặc.

(*)Có thể mọi người không xem Đàm Lê là nữ, quen gọi anh Lê nên xem Đàm Lê như là em trai vậy.

“Chúng ta có phải là….nịnh nọt quá không?”

“Đội trưởng, đặc biệt là anh đó, cười đáng khinh nhất bọn luôn.”

“Cút cậu đi, anh thế mà đáng khinh à? Anh làm thế là để cho anh Lê được thể nghiệm nhan sắc tuyệt vời trong câu lạc bộ này, anh đi bán sắc đó.”

“Phải đẹp trai thì mới bán sắc chứ, ví dụ như anh Ẩn đây này. Đội trưởng anh tự nhìn lại mình đi, anh thấy anh xứng à?”

“Dạo này chú mày ngứa da rồi đúng không?….Hơn nữa, anh Ẩn cần bán sắc à, người ta lấy thực lực để nói chuyện đó!”

Mã Tĩnh Hạo nói xong, bày ra gương mặt tươi cười càng rạng rỡ quay ngoắt sang bên kia: “Anh Ẩn, cậu nói đúng không?”

Không biết ai đó lại nhỏ giọng thầm thì một câu: “Ội, càng mất mặt.”

Mã Tĩnh Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Ánh mắt Tần Ẩn bấy giờ cũng từ cửa phòng vừa đóng lại dời qua, não mới nghĩ lại những lời vừa mới bỏ lỡ của bọn họ, bình tĩnh mở miệng: “Không sao, tôi cũng có thể bán sắc.”

“—-??”

Tất cả thành viên của câu lạc bộ đều quay ngoắt lại, khϊếp sợ nhìn về phía Tần Ẩn.

Tần Ẩn cũng không màng nâng mắt, giọng nói vẫn rất chắc cú: “Với Đàm Lê.”

Mọi người: “….”

Nốc một ngụm thức ăn chó hoàng gia.

Mà lúc này, bên ngoài cửa phòng.

Đàm Lê còn đang lười nhác tựa chân vào cửa phòng đột nhiên đứng thẳng dậy: “Cậu con muốn đến?”

“Đúng vậy. Ngày mai nó sẽ về nước, đáp ở sân bay thành phố P các con đó, bà có nói nó tiện đường ghé thăm con một chuyến.”

Đàm Lê nhức đầu, cười cười muốn từ chối: “Cậu bay đường dài như vậy, cả đường đi cũng đã vất vả lắm rồi, còn bảo cậu đến trường thăm con nữa, không ổn cho lắm….”

“Có gì mà không ổn?” Bà ngoại không vui nói, “Cả nhà nó dọn ra nước ngoài ngần ấy năm, lâu lắm mới quay về thăm họ hàng bè bạn, con lại còn là cháu gái duy nhất của nó nữa, nó đến trường học thăm con không phải là lẽ thường sao?”

Đàm Lê nào nói lại miệng lưỡi thông minh, càng không có cách nào làm trái lại lời bà, vậy nên chỉ có thể nghẹn họng không đáp lại.

“Sao không nói gì rồi, con không muốn gặp nó?” Bà ngoại hỏi.

“Con nào dám ạ.”

Đàm Lê trở mình.

Không phải là cô kiêng dè gì cậu mình, chỉ là trên thực tế cô còn chút vấn đề cũng như hiểu biết của bản thân về đối phương. Chẳng qua là vào lúc này, từ gặp mặt từ trong miệng của bà cụ, cứ cảm thấy có nguy hiểm gì đó vậy….

Không chờ Đàm Lê nghĩ xong, bà ngoại đã cất lời, ngữ điệu nghe rất tùy ý cứ như chỉ là hỏi cho có, chỉ là vô tình nhắc đến: “Con và thằng bé nhà họ Tần dạo gần đây thế nào rồi?”

Đàm Lê: “………”

Sợ cái gì là đến cái đó.

Đàm Lê đau đầu tựa chân vào tường: “Dạ, cũng ổn ạ.”

“Cái gì mà ổn?” Hiển nhiên là bà cụ không mấy vừa lòng với cái cách miêu tả này.

Đàm Lê chột dạ nhỏ giọng: “Cách lần gặp mặt trước còn chưa đến hai tuần nữa, không kịp có thay đổi gì cả, hơn nữa tiết học của bọn con kín lắm, không có thời gian cá nhân đâu.”

“Ừm, vậy cũng tốt. Các con tuổi còn nhỏ, học hành là chuyện không thể bỏ qua được.”

“Dạ, bà nói rất đúng—”

“Có điều chuyện yêu đương cũng không mất quá nhiều thời gian. Lần trước bà ngoại để ý, thằng bé này rất chững chạc, độ tuổi bọn con thì khó mà tìm được. Con có thể ở bên một thằng bé tốt bụng như vậy là được rồi, sau này bà ngoại cũng an tâm hơn.”

Đàm Lê: “………..”

Thằng, bé, tốt, bụng?

Là cái người lãnh cảm lẳиɠ ɭơ mới đây đã khiến cho cô thua lên bờ xuống ruộng đó sao?

Đàm Lê nhịn lại cảm xúc muốn vạch trần, giọng điệu rất khiêm tốn và nghe lời: “Bà ngoại, tục ngữ có câu, tri nhân tri diện bất tri tâm, con thấy chuyện yêu đương là chuyện cả một đời, vẫn phải thận trọng tính toán.”

“Ừm, cậu con cũng nói như vậy đó.”

“?” Đàm Lê nghẹn lại, “Cậu con nói gì cơ ạ?”

“Ối, bà ngoại quên nói với con à, người cao tuổi rồi nên trí nhớ không tốt mà,” bà cụ cười hiền hòa, “Trước khi cậu con về nước có gọi điện thoại cho bà, lúc đó bà cũng đã kể chuyện của con luôn. Nó có quan hệ rộng rãi nên cũng dễ biết hơn, bà thuận miệng bảo nó hỏi thăm tình huống của thằng bé ấy.”

Đàm Lê thiếu chút nữa là tức lên: “Bà ngoại, con và anh ấy thật sự không đến mức đó—-”

Bà ngoại là không để vào tai: “Cậu con tìm bạn bè hỏi được. Xuất thân của thằng bé này rất ổn, gia đình nội ngoại hai bên đều là những người có tri thức hiểu lễ nghĩa; hơn nữa nó lại là con trai độc nhất, tương lai sẽ không xảy ra những chuyện phiền lòng gì, về điểm này quả thật không tồi….”

“Bà ngoại!”

Đàm Lê càng nghe càng không yên lòng, cuối cùng vẫn nhịn không được phải lên tiếng cắt ngang lên bà cụ.

Đầu dây bên kia ngừng đôi giây, lại hỏi: “Sao đấy, Lê Tử bây giờ chê bà ngoại lải nhải rồi à?”

Đàm Lê túng quẫn: “Con nào dám ạ….chỉ là bà nghĩ xa quá, nghe cứ như đang tra ra hộ khẩu tám đời tổ tông của anh ấy vậy đó.”

“Con nghĩ là chỉ có chúng ta điều tra về nó, còn người nhà nó không biết đường đi điều tra con à?”

“——” Đàm Lê nín thở, “Ý bà là?”

“Con cũng không cần quan tâm những chuyện này. Bà rất vừa lòng với thằng bé kia, nhưng cậu con lại lo ngại nhà họ Tần che giấu thằng bé này quá kỹ, không rõ tính nết, nó mới muốn tự mình đích thân đi gặp. Vậy nên chờ ngày mai nó đến trường các con, con nhớ dẫn theo cả Tần Ẩn cùng đi gặp mặt.”

“Bà ngoại, thế này không thích hợp đâu ạ, bọn con chỉ là——–”

“Bà ngoại có điện thoại khác rồi, hôm nào lại tán gẫu với con nha.”

“?”

“Tút tút tút.”

Đàm Lê chưa kịp giãy dụa, điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút cắt ngang cuộc trò chuyện.

Đàm Lê: “……………”

Báo ứng mà.

Khi Đàm Lê nhìn điện thoại hối hận không kịp, đối diện cách cô chừng hai thước, cửa phòng học đột nhiên mở ra.

Một thân ảnh cao ngất đi đến, dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nét buồn rầu trên gương mặt Đàm Lê nhạt đi, chầm chậm chuyển thành vẻ mặt không đứng đắn: “Bạn trai ơi, nếu không chúng ta chia tay đi?”

Tần Ẩn nheo mắt nhìn: “?”

Đàm Lê: “Chỉ là tôi đột nhiên cảm giác mối quan hệ của chúng ta không được chúc phúc đâu, sau này có thể sẽ gặp phải rất nhiều kiếp nạn, vì để cho cả hai chúng ta cũng như là hai gia đình được yên ổn——-”

“Suỵt.”

Tần Ẩn không muốn nghe mấy lời tầm phào của cô. Anh bước lên phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người kéo lại như gần như xa, ép cho Đàm Lê ngừng nói.

Sau đó Tần Ẩn rũ mắt, đôi môi mỏng gợi nên một độ cong nho nhỏ: “Muốn vi phạm hợp đồng, chọn thua cuộc à? Anh Lê?”

Đàm Lê: “………”

Sao mà lúc người này gọi cô như vậy, nghe cứ trào phúng thế nào ấy?

Đàm Lê nhẫn nhịn, tận tâm khuyên bảo: “Tôi vì muốn tốt cho anh.”

Tần Ẩn: “Cảm ơn, không cần.”

“………” Hiền lành thì vô dụng, nhóc xấu xa nheo mắt lại, giả vờ uy hϊếp, đè lại cuống họng cho giọng nói nghe hung hơn, “Anh đừng có mà không biết điều.”

Ý cười nơi đáy mắt Tần Ẩn đậm chút: “Không biết điều thì thế nào?”

Đàm Lê nghẹn họng.

Đối diện với gương mặt tuyệt đẹp của người lãnh cảm này, Đàm Lê không cứng nổi, từng câu nói tàn nhẫn không thể nào thốt ra thành lời được.

Ánh mắt cô suy sụp: “Không biết thì không biết vậy, để tôi tìm cách khác. Họp thường kỳ bên trong đó đã xong rồi sao?”

“Ừm.”

“Tôi đi đến tiệm net của lão Thái, đêm nay còn phải livestream bổ sung nữa.”

“Tôi đi với em.”

“Anh đi để làm chi?” Đàm Lê cảnh giác quay đầu lại.

Tần Ẩn: “Ơn cứu mạng em thiếu tôi, quên rồi sao?”

Đàm Lê: “?”

Tần Ẩn: “Dẫn tôi đấu rank lên bậc Thách đấu.”

Đàm Lê: ……….”

*

Sau khi hai người đi đến tiệm net của lão Thái, Đàm Lê rốt cuộc mới nhớ đến một chuyện mấu chốt đã bị cô xem nhẹ—–

“Tuy rằng ngày hôm đó tôi bỏ lỡ, nhưng theo cách nói của đội trưởng, thì trình độ solo của anh không thể kém tôi được, còn cần tôi dẫn anh lên Thách đấu sao?”

Tần Ẩn đi trước cũng không quay đầu: “Trận đó là gặp may thôi.”

Đàm Lê bĩu môi: “Nếu mà gặp may thì đội trưởng sẽ không khăng khăng một mực đối xử với anh như vậy rồi, anh nghĩ tôi là con nít, dễ lừa vậy sao?”

“Vốn dĩ là vậy.”

“Hả?”

Tần Ẩn đã đi đến bên quầy tính tiền, lấy trong ví ra tấm thẻ căn cước đẩy lên trên, rồi anh mới nghiêng người lại, nhân tiện đưa tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ một hồi.

Giọng điệu lạnh lùng nhưng thản nhiên, cười nhạt đáp: “Em không phải là con nít sao.”

Đàm Lê: “……..”

Bên trong quầy lão Thái quay đầu lại thì vừa vặn thấy bóng dáng bên ngoài quầy, người con trai có góc nghiêng thanh tú, trong mắt tràn đầy ý cười dung túng, đang xoa đầu cô gái nhỏ vẻ mặt hung dữ thấp hơn anh cả một cái đầu.

Lão Thái tự dưng cảm giác sao mà đau răng quá: “Hai đứa…..”

Đàm Lê vừa định đáp trả phải khựng lại: “?”

Lão Thái: “Thương chú chiều nay chưa ăn cơm chiều, nên cố ý vội chạy tới đút thức ăn chó cho chú đấy à?”

Đàm Lê nghẹn họng.

Vài giây sau, mặt cô không đổi sắc bắt lấy bàn tay đang chụp trên đầu mình, sau đó nở nụ cười xán lạn: “Đừng nói bậy, đêm nay bọn cháu đến là để chơi trò sinh con.”

Nói xong, Đàm Lê nghiêng đầu, hất cằm kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Tần Ẩn: “Ai thua thì gọi người kia là ba.”

Tần Ẩn thờ ơ lạnh nhạt: “Không gọi.”

Đàm Lê đặt tay lên trên bàn, chống lên hai má cười tủm tỉm nhìn Tần Ẩn: “Sao thế, anh sợ thua không ngóc nổi à? Anh Ẩn.”

“…….”

Tần Ẩn rũ mắt, nhàn nhạt liếc nhìn cô.

Cái liếc mắt này không hiểu sao lại làm Đàm Lê lạnh cả sống lưng.

Không chờ cô có thêm phản ứng gì, mí mắt Tần Ẩn càng hạ thấp hơn, “Là tôi chịu không nổi dụ hoặc.”

Đàm Lê sửng sốt: “Dụ hoặc, dụ hoặc gì cơ?”

Tần Ẩn không đáp lại.

Đàm Lê nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nghĩ quá sâu. Có điều chỉ chừng này thì vẫn không đủ để khiến cô ngại trào phúng thêm—-

Cô gái nhỏ cười càng thêm xán lạn, thậm chí mí mắt còn nâng lên nằm úp sấp trên bàn: “Có thể có cái dụ hoặc gì mà khiến cho một người lãnh cảm như anh chịu thua không ngóc nổi?”

“Có.”

Tần Ẩn lấy căn cước về, ngón tay thon dài chầm chậm bỏ nó vào trong ví tiền.

Một tiếng cười khàn khàn nhàn nhạt như có như không: “Dụ hoặc khiến em gọi ba cả đêm.”

Đàm Lê: “………?”

—————–

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

Đàm Lê: Anh ấy trào phúng tôi, anh ấy thế mà dám cho rằng tôi sẽ thua anh ấy cả đêm!?

Tần Ẩn: …….

#khi bạn gái quá phận/đấu não#