Đàm Lê bị một từ đó của Tần Ẩn làm cho kinh hoàng đến thảng thốt.
Cô cảm giác như mình đang đứng trước sân khấu của rạp chiếu phim, chiếc máy cũ kỹ kêu cót két, cùng với đĩa DVD đang quay chậm rì rì ở một góc phía sau lưng cô, và mảnh bụi bay lơ lửng trong chùm sáng, mỗi một vật dụng ở đây tựa như đang cất giấu một thế giới khác.
Mà người trước màn ảnh lay động, cứ như vừa ấn nút tua nhanh, tất cả mơ hồ trở thành tro bụi.
Chỉ có người này là không giống thế.
Không biết tự bao giờ mà góc áo anh nhiễm sắc màu. Đen trắng, làn da trắng, ánh mắt nâu, đôi môi hồng, anh từ trong tấm màn sân khấu đang lay động kia đi ra ngoài, ánh mắt lạnh nhạt và bình tĩnh, nhưng lại vô cùng sống động.
Mà bộ phim này như thể chỉ có một khán giả là cô, mình cô là ‘người sống’.
Ánh mắt Đàm Lê rung động.
Cơ hồ là cô lùi lại nửa bước theo bản năng.
“Cẩn thận.”
Tần Ẩn nhíu mày, vươn tay kéo cô tránh khỏi chiếc xe đạp đang phăng phăng chạy tới.
Rầm—–
Tựa một xô nước nóng dội vào nhân gian đang đóng băng. Tiếng ve sầu râm ran, tiếng người ồn ào đều theo nhiệt độ bốc hơi hết thảy quay về.
Ảo giác rút đi.
Cuối cùng ý thức của Đàm Lê cũng tỉnh táo lại.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài có lực cùng khớp xương rõ ràng đang đặt trên bàn tay mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cái căm sắc nét mà cô gần đến mức chỉ cần nhích lên một chút là có thể hôn được, nó đang phóng to trước mắt cô.
Đàm Lê: ồ thông rồi.
Xe đạp loạng choạng đi vào đám đông. Chủ nhân của ‘cái cằm sắc bén phóng to’ chầm chậm liếc mắt nhìn, con ngươi hiện lên ý lạnh nhạt khinh khỉnh sắc bén.
“Cô——”
“Tuy rằng tôi không ngại,” Đàm Lê hoàn hồn liền đòi quà trước, dưới ánh nhìn của Tần Ẩn, cô nhếch mặt lộ ra nụ cười tươi rói, “Nhưng anh trai nhỏ ơi, ở cái xã hội có nền pháp chế và chính trị công bằng dân chủ tự do tốt đẹp thế này—-giao dịch như thế sẽ là phạm pháp đó.”
Tần Ẩn khựng người.
Hoàn hồn, anh nhếch mắt hỏi: “Giao dịch cái gì?”
Đàm Lê vô tội: “Ừm….sεメ?”
“Tôi nói đến nó bao giờ.”
“Không phải anh bảo là bồi thường vi phạm hợp đồng giúp tôi, với điều kiện, tôi sẽ làm ấm giường cho anh à?”
“…..”
Đáy mắt Tần Ẩn giật nảy.
Cuối cùng anh cũng không biểu hiện thêm gì, buông tay ra đút vào túi quần, mắt Tần Ẩn rũ xuống, thu hết mọi cảm xúc vừa bộc phát.
Anh quay về khoảng cách ban đầu.
“Ý tôi là, tiền vi phạm hợp đồng tôi có thể cho cô mượn.”
Theo sự khôi phục trạng thái lạnh nhạt ban đầu của Tần Ẩn, khoảng cách giữa hai người cũng quy về vị trí quen thuộc mà Đàm Lê có thể khống chế được.
Trong lòng cô khe khẽ thở ra.
Sau đó Đàm Lê cong khóe miệng, còn không chịu lùi mà tiến lên: “Nhưng mà cho mượn cũng vô dụng, giai đoạn sinh viên này mà không livestream thì càng không có cách nào làm ra tiền nổi.”
“Vậy chờ cô tốt nghiệp.”
“Chậc,” Đàm Lê cười khẽ, “Anh nhỏ….khụ, anh có biết một streamer chuyên nghiệp bọn tôi một năm kiếm ra được bao nhiêu tiền không, dựa theo mức tiền vi phạm hợp đồng, có thể tôi sẽ phải làm công cho anh đến nửa đời đấy.”
“….
Tần Ẩn nhíu mày.
Đàm Lê ôm cánh tay nghiêng nghiêng người, cười đến là vô tâm: “Hơn nữa quan trọng nhất là anh không nghe sai đâu, bí mật của nền tảng XT, cộng thêm tiền vi phạm hợp đồng của streamer thì cao quá thể. Tuy rằng anh trai nhỏ đây là nhà giàu thật, nhưng mà phải bỏ ra chừng bảy tám phần của tiền tiết kiệm—-còn phải có được sự đồng ý của chú và dì đúng chứ?”
“….”
Đàm Lê cho rằng anh đang thừa nhận trong im lặng, bèn tiếp tục tự biên tự diễn một hồi: “Dù anh có thể tìm lý do lừa chú dì lấy được tiền, nhưng nhỡ đâu sau này họ phát hiện ra được, đến trường tìm tôi, rồi lại cho tôi thêm bảy tám tờ chi phiếu để nói tôi rời khỏi anh thì khi đó tôi nhất định sẽ đồng ý.
“….”
Đàm Lê chậc chậc tiếc nuối tổng kết lại: “Vậy nên anh sẽ mất cả tiền lẫn người đó nha, không ổn chút nào.”
“Ổn.”
“?”
Đàm Lê bất ngờ.
Sau đó cô nhìn thấy ánh mắt đen nhánh lấp lánh cùng ý cười như có như không vô cảm, lạnh lạnh lùng lùng, mang theo nụ cười trào phúng: “Như vậy thì cô chỉ cần đưa chi phiếu của bọn họ trả lại cho tôi, thế là hết nợ.”
Đàm Lê ngẩn ra, mỉm cười: “Thiên tài buôn bán đó nha anh trai nhỏ, anh học công nghệ thông tin thì đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi.”
Tần Ẩn không để tâm đến lời khích lệ dối trá của cô, xoay người đi về hướng bên cạnh.
Đàm Lê tâm sinh điềm xấu: “Anh làm gì?”
“Bước đầu tiên, không phải đang lừa tiền cho cô đấy sao.”
“——??”
Dưới bóng cây phân cách với ranh giới ánh mặt trời, Tần Ẩn đứng yên một chỗ thì nghe thấy phía sau Đàm Lê hiếm khi chấn động đến thế: “Đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có việc phải đi trước đây—-tuần sau gặp lại nhé anh trai nhỏ.”
Tần Ẩn đứng yên đấy ngoái đầu nhìn lại, thấy bóng dáng cô gái đã khuất trong đám đông. Gió thổi qua đuôi tóc nhuốm màu nắng vàng rực, vụt qua ánh mắt anh.
“Ngài Tần?” Đầu dây bên kia bất ngờ vang lên một giọng nam.
“Ừm.” Tần Ẩn rũ mắt.
“Thật sự là ngài rồi, tôi còn tưởng là mình nhìn lầm nữa chứ. Trước nay đều liên lạc qua email, sao hôm nay ngài lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế này?”
“Không tiện nhận điện thoại sao.”
“Sao lại thế chứ, chúng tôi còn đang chờ anh phân việc phục vụ cho anh nữa là, với ai có thể không tiện chứ với anh thì nhất định phải tiện rồi. Đừng nói là điện thoại, cho dù có chuyện cần phải đi đón anh một chuyến, chúng tôi cũng sẽ cho người qua đó ngay ấy chứ!”
“Không cần.” Tần Ẩn không kiên nhẫn nghe lời nịnh hót không ngừng của đối phương, lạnh lùng như thường, “Sắp tới đây tôi cần tiền, anh làm thẻ chuyển tiền vào một tài khoản không giới hạn cho tôi.”
“Làm một thẻ thôi đúng không, không thành vấn đề. Thứ sáu tuần sau đem đến cho ngài.”
“Ừm.”
Tần Ẩn vừa định cúp điện thoại thì nghe thấy đối phương do dự hỏi: “Ngài Tần, tôi lắm miệng hỏi một câu, anh làm tấm thẻ chi vậy là có hạng mục phát sinh nào muốn đầu tư ư? Tôi tin tức tinh thông, có cần phải nghe ngóng gì, tôi có thể giúp anh—-”
“Không cần, tôi mượn người.”
“Ai?”
“Muốn cho người khác mượn tiền.”
Đối diện nghẹn họng thật lâu mới hoàn hồn lại được, run giọng cười mỉa: “Hóa ra là anh chuẩn bị khai thác sự nghiệp cho vay lấy lãi cao à? Nhưng số tiền này có hơi lớn đó, anh ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Tần Ẩn: “…..”
*
Hai người lần nữa gặp lại nhau khá nhanh hơn so với những gì Đàm Lê dự liệu.
Tối chủ nhật, Đàm Lê vừa mới tắt livestream, đội phó Cát Tĩnh đã điện thoại qua cho cô.
Vừa mới nhận điện thoại là một luồng nhiệt tình ập thẳng vào mặt: “Anh—-Lê!”
Đàm Lê đang mở loa ngoài nên tay run lên một chút.
Hoàn hồn cô mới bật cười: “Đàn anh Cát Tĩnh, anh còn lớn hơn em vài tuổi nên không cần khách khí như vậy đâu.”
Cát Tĩnh cười ngây ngô: “Không có gì anh không ngại!”
“Em ngại.”
“Hả?”
Cô gái cười đến là hiền lành: “Tổn thọ.”
Cát Tĩnh: Không hổ là Lê TAT
Rời khỏi ghế lô, Đàm Lê quơ tay cười chào tạm biệt với lão Thái, sau đó cô đi ra khỏi cửa tiệm net. Đứng dưới thềm đá với sắc đèn nhạt màu ấm áp, Đàm Lê ngửa đầu lên.
Lá cây vào thu bắt đầu rơi rụng. Trời ở rất cao rất cao, trên bầu trời từng đốm sao chấm nhỏ không theo quy tắc nào túm tụm lại theo cụm, cách rất xa rất xa.
Con phố dài không người.
Đèn đường tựa như đang xếp thành hình một chú hươu cao cổ cô đơn, cố chấp ngồi xổm đấy mà chờ.
Nhưng dường như lại không biết đang chờ đợi điều gì.
Tâm thần Đàm Lê dạo quanh một vòng rồi quay về, chợt nghe thấy đầu bên kia Cát Tĩnh rất hưng phấn mà hỏi: “….Được chứ đàn em, em có tiện không?”
Đàm Lê không nghe thấy anh ta hỏi gì trước đó, nhưng cô cảm thấy dù có là gì cũng không phải là chuyện lớn, đầu lưỡi liếʍ láp viên kẹo, cô tùy ý đáp: “Tiện đi.”
“Tốt quá rồi, vậy em trực tiếp đến đây đi! Số phòng phỏng vấn thì để anh gửi qua cho em ngay!”
“…Phỏng vấn?” Đàm Lê xác định được yếu tố quan trọng mà mình vừa nghe được.
“Đúng vậy, vừa nãy không phải đã nói rồi sao, 8:30 đêm nay câu lạc bộ sẽ phỏng vấn thành viên mới buổi đầu tiên.”
“Em đến đó tham gia phỏng vấn?”
“Hớ, em là do bọn anh đặc biệt chiêu mộ vào câu lạc bộ, thì đương nhiên là giám khảo rồi!”
Đàm Lê: “…..”
Như vậy không thấy rất đặc biệt sao?
Lời đã khỏi miệng thì tìm lý do cũng đã muộn rồi. Đàm Lê chỉ có thể dựa theo số phòng đi đến phòng phỏng vấn.
Tiến vào đầu cửa thì Cát Tĩnh đã hưng phấn đi ra tiếp người, đưa một xấp giấy báo danh photo cho Đàm Lê: “Đàn em em xem đi, năm nay câu lạc bộ chúng ta có rất nhiều người đến báo danh, này cũng được xem như một nửa công lao của em rồi đó!”
Đàm Lê nhận đồ trong tay, kinh ngạc nhìn độ dày này: “Nhiều thế sao?” Cô tiện tay lật lật, càng bất ngờ hơn: “Tỷ lệ nữ lớn hơn nam nhiều thế.”
“Không phải là đương nhiên sao?” Có người sâu kín thổi sau lưng Cát Tĩnh, “Anh Tĩnh hết sức tuyên truyền nam khôi đến báo danh ở câu lạc bộ chúng ta như thế, chính là vì một lần rạng danh ở đợt nạp thành viên cơ mà.”
Đàm Lê hiểu rõ.
Cát Tĩnh sợ Đàm Lê không vui nên vội vã giải thích: “Đàn em đừng tức giận, bạn em…..”
“Tại sao em phải tức giận?” Tư liệu trong tay Đàm Lê mở ra rồi đóng lại, cô ngẩng mặt nở nụ cười tươi rói xán lạn mà vô tâm, “Vẻ ngoài đẹp trai thì nên dùng vào lúc này. Thế anh ấy thật sự đến báo danh à?”
Người thổi sau lưng Cát Tĩnh nọ lại lên tiếng, nằm úp sấp trên đầu vai Cát Tĩnh: “Cậu ấy báo, chào anh Lê.”
“Xin chào.” Đàm Lê cười thương mại.
“Anh Tĩnh nói không sai, một nửa công lao thuộc về em. Nếu như không phải em mời vào thì chỉ sợ không ai mời nổi người này, bọn anh còn cảm thấy kỳ lạ là sao cậu ấy lại đến báo danh đây này.”
“Hả?”
Đối với dáng vẻ mờ mịt giống như không biết gì của Đàm Lê, hai người liếc nhìn nhau, Cát Tĩnh hỏi: “Anh Lê, anh có biết gì không?”
“Biết gì?”
Cát Tĩnh: “Ờm, nghe nói tân nam khôi, Tần Ẩn á, thành tích đầu vào của cậu ấy xuất sắc khủng khϊếp, hoàn toàn khác với kiểu thăng điểm của chúng ta, cậu ấy là do nhà trường mình giành về. Sau kh cậu ấy quay lại trường, các sinh viên khác đều phải san bằng cánh cửa mời cậu ấy gia nhập câu lạc bộ.”
Bên cạnh còn có người bổ sung: “Đúng thế, hội trưởng sinh viên cũng đã ra tay—-đây là cánh cửa bước vào thế giới vàng nhất của đại học F đó.”
Đàm Lê: “Anh ấy từ chối?”
Cát Tĩnh: “Đúng thế! Biết bao nhiêu người tranh đấu để có tên trong danh sách, thế nhưng cậu ấy lại từ chối! Mà cái câu lạc bộ nhỏ bé như câu lạc bộ Esport của chúng ta, cậu ấy lại coi trọng?”
Bàn tay cầm xấp báo danh của Đàm Lê cứng đờ.
Một khoảnh khắc hoảng hốt này, trong đầu cô đột nhiên lại vang lên từ đơn mà hôm qua người nọ bình tĩnh nói.
【Được.】
Đàm Lê chưa bao giờ sợ bị cự tuyệt bị chán ghét bị xem như con dở người.
Cô chỉ sợ người khác đối tốt với cô.
Vậy nên điều thật sự khiến cô kinh hoảng không phải trò đùa làm ấm giường, thậm chí còn không phải là đối tốt với bản thân cô. Mà là khi anh nói từ đó, ánh mắt của anh nhìn cô đầy sự trông chờ, không còn lạnh nhạt và không còn xa cách.
Ánh mắt đó làm cô nảy sinh ra ảo giác, ảo giác anh sẽ đối với cô như kiểu cô cần cứ lấy, ảo giác cô có thể tín nhiệm anh vô điều kiện, ảo giác cô có thể ỷ lại vào anh….
Loại ảo giác này rất đáng sợ.
Bởi vì nó có thể trở thành cơn ‘nghiện’ đáng sợ nhất của cô.
Ví như đường, ví như Liar.
Mà trước khi để nó trở thành cơn nghiện thì hoặc xa lánh hoặc chấm dứt, đây là bài học thứ hai cô được học.
“Vậy nên bọn anh có chút tò mò, anh Lê làm thế nào mà khuyên nhủ được cậu ấy đến đây vậy? Chẳng lẽ giống như lời đồn của bọn họ….” Người nọ nói còn chưa dứt đã bị Cát Tĩnh chọt khuỷu tay.
“Có thể là bị thành ý của em làm cho cảm động.” Đàm Lê qua loa đáp, ngẩng đầu: “Đồn gì?”
Cát Tĩnh: “Không có gì không có gì—sắp đến 8:30 rồi, đàn em ngồi vào ghế phỏng vấn đi.”
Đàm Lê: “Dù sao em cũng là tân sinh viên, có kỳ cục quá không?”
“Câu lạc bộ Esport của chúng ta dựa vào thực lực, không quan trọng những thứ hư ảo đó. Vả lại, trưởng câu lạc bộ đã đồng ý rồi thì còn ai dám lời ra tiếng vào?”
“Vậy được.”
Tuy rằng Cát Tĩnh và những người khác trong câu lạc bộ, bao gồm trưởng câu lạc bộ Mã Tĩnh Hạo cô cũng không cần phải câu nệ nữa, nhưng cô vẫn rất có chừng mực: Nói ít nhất, mà có nói cũng chỉ hỏi những vấn đề cơ bản.
Nhưng mà hòa hòa hợp hợp khá là hài hòa….cho đến khi đội phỏng vấn cuối cùng đi vào.
Thời điểm cánh cửa kia mở, Đàm Lê ngồi trên ghế phỏng vấn tay chống cằm, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ ngáp một cái.
Hôm nay vừa vặn là 15 âm lịch, ánh trăng ngự trên mây như phiến ngọc trắng, gió không khô hanh cũng không ẩm ướt, không lạnh cũng không nóng, hết thảy như gãi đúng chỗ ngứa.
Khiến Đàm Lê đặc biệt buồn ngủ.
Mí mắt cô rũ xuống, trong tầm mắt thoáng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ phản chiếu qua cửa sổ—–
Cửa phòng học mở ra, nhóm tân sinh viên cuối cùng nối đuôi nhau mà vào. Mà người cuối cùng cả nhóm này, luận chiều cao luận diện mạo luận khí chất, tất cả đều nổi bật muốn đui mù con mắt.
Đàm Lê một tay chống cằm, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Buồn ngủ tan biến.
Cô cong mắt, cười rạng ngời quay mặt lại. Trùng hợp là cách đó không xa người nọ cũng nhấc mắt nhìn qua, con ngươi đen nhánh như biển sâu.
【Chào buổi tối nhé anh trai nhỏ.】
Đàm Lê gửi cho anh một khẩu hình miệng không tiếng động.
Đàm Lê lại không phát hiện ra—–
Trong phòng phỏng vấn yên tĩnh, ngoại trừ cô tự tại không để tâm đến hình tượng ra, thì tất cả mọi người bên cạnh đều không tự chủ mà thẳng lưng và cất đi vẻ mặt tươi cười.
Biểu cảm và động tác lật hồ sơ không khống chế được mà rất nghiêm túc và rất đứng đắn, cứ như người nhận kiểm duyệt là bọn họ vậy.
Lúc này nhóm phỏng vấn cũng xong, từ đầu đến cuối rất khua chiêng gõ mõ không hề nới lỏng. Rất nhiều người phỏng vấn bị hỏi cho ngu luôn, phải ngoảnh đầu lại nhìn xem rốt cuộc là câu lạc bộ Esport đang phỏng vấn hay hội học sinh phỏng vấn mình nữa.
Ngoại trừ chỗ Tần Ẩn, người nọ lạnh lùng bất động như núi, khí chất khi bước vào phòng phỏng vấn làm cho tất cả mọi người ngoại trừ Đàm Lê còn tưởng các đàn anh đàn chị năm đó phỏng vấn mình vào câu lạc bộ nữa.
Bốn năm phút đồng hồ sau, nhóm phỏng vấn này rốt cuộc cũng kết thúc.
Mã Tĩnh Hạo ở vị trí trung tâm phát hiện ra Đàm Lê còn chưa hỏi nhóm này câu nào, anh ta thò người ra trước, nghiêng đầu nhìn người bên cửa sổ.
“Lê Tử, em có vấn đề nào muốn hỏi không?”
Ánh mắt Đàm Lê giật giật: “Với những người khác thì không có vấn đề gì, bọn họ đi được rồi. Còn người kia, số 5 ở lại chút đi.”
Năm sinh ở bên trong mộng mị, kích động hoảng loạn: “Em?”
Đàm Lê khựng lại: “Không phải, vậy số 1.”
Nữ sinh đứng ở trung tâm vô tội và sợ hãi: “Em sao?”
Đàm Lê: “…..”
Đàm Lê tựa hồ nhìn thoáng qua ý cười nhàn nhạt trong mắt người nọ, chỉ là đến khi nhìn kỹ lại thì không còn thấy nữa.
Cô cuốn lấy viên kẹo, hiền lành mỉm cười: “Sau này hãy nhớ số thứ tự là theo hàng tiến vào—-Tần Ẩn ở lại.”
“Vâng, đàn chị.”
Bốn tân sinh viên hốt hoảng chạy đi, ngay cả cơ hội để giải thích cũng không cho Đàm Lê.
Đàm Lê cũng không để ý, một tay cô chống má, rũ mắt nhìn tờ giấy báo danh mỏng tanh nọ, phía trên là ảnh chụp và những chứng nhận vô cùng bắt mắt.
Đàm Lê không kiêng dè liếʍ kẹo thưởng thức vài giây, sau đó cô mới giương mắt mỉm cười.
“Bạn học Tần Ẩn, đúng không?”
Tần Ẩn nhướng mày nhìn cô.
Trước ánh mắt lạnh lùng như thế, mấy người ở ghế phỏng vấn phải thừa nhận là tê da đầu dại da lưỡi, căn bản là không biết nên hỏi anh vấn đề gì.
Đàm Lê lại không bị ảnh hưởng gì, thậm chí cô còn thay đổi một cánh tay khác chống cằm, nghiêng đầu cợt nhã nhìn anh.
Cô gái nhỏ cắn viên kẹo, cười rạng ngời và xán lạn, tươi đẹp biết bao nhiêu.
Dáng vẻ như sắp gây chuyện đến nơi.
Không phụ kỳ vọng.
Giọng nói trong trẻo gợn sóng và mang theo cười, vừa đặt vấn đề đầu tiên đã muốn cho mấy người phỏng vấn muốn quăng ghế đi—-
“Có bạn gái chưa?”
———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đàm-cả đời cũng không thể học ngoan-Lê.
Editor nói ra suy nghĩ của mình:
Đậu, chị gái à, ai cho chị cợt nhã thế, chết anh zai nhà iem dồi:v