【Tiêu】: Chẳng phải cậu không bao giờ lập đội với người bên ngoài à? Lúc trước tôi cầu ông lạy bà vất vả lắm mới rủ được cậu cùng tôi đánh đôi, ấy thế mà còn bị mấy fan nữ nhà cậu tạo tổ hợp viết truyện CP nữa!
【Tiêu】: Sao, giải nghệ xong đột nhiên lương tâm trỗi dậy, bắt đầu đi làm việc thiện à?
【Tiêu】: ……Khoan khoan, cậu vừa nói ai dẫn ai??
【Tiêu】: Cậu quan tâm tôi một chút đi!
Sau đó dù cho Tiêu Nhất Dương oanh tạc tin nhắn đến đâu đi chăng nữa, đối phương cũng không thèm quan tâm đến cậu.
Cho đến khi Tần Ẩn bị quấy rầy mất hết kiên nhẫn, chỉ thấy dòng chữ màu đen ‘bạn tốt’ bên cạnh avatar của Tiêu Nhất Dương, acc Y một giây sau chuyển thành màu xám—-
Tần Ẩn offline.
Tiêu Nhất Dương: “…..”
Tên khốn!
Tiêu Nhất Dương cũng không nổi giận, sau khi tắt cửa sổ trò chuyện cậu quay về với đội. Tiêu Nhất Dương đảo mắt qua người đồng đội của mình, sau đó kéo một ID qua.
Giằng co được chừng vài giây, Tiêu Nhất Dương xoay đầu…., ánh mắt nhìn chăm chú trên màn hình: “Anh Sanh!”
“Hử?” Thịnh Sanh dừng lại.
Tiêu Nhất Dương: “Anh xem, đây không phải là nữ streamer mà lần trước cùng anh đánh đôi à?”
Thịnh Sanh cúi người, có hơi bất ngờ: “Cậu và Lê Tử cùng đánh đôi.”
“Thật sự là cô ấy à?” Tiêu Nhất Dương đơ người, “Đm chẳng lẽ hai người kia thật sự…..”
Thịnh Sanh quay đầu lại: “Hai người nào?”
Ẩn sau cặp mắt kính ôn hòa kia là một đôi mắt sắc bén, Tiêu Nhất Dương giật mình cười gượng: “Không có gì, không có gì đâu.”
Thịnh Sanh không đáp.
Trầm mặc hai giây anh ấy mỉm cười đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Tiêu Nhất Dương: “Trước đó luyện lập 500 trận đã làm rank của cậu bị tụt xuống kha khá rồi. Nhắm sắp cuối tháng rồi, còn không lo tập trung thăng hạng thì tiền thưởng tháng này của cậu sẽ khấu trừ hết đấy.”
Tiêu Nhất Dương dời mắt xuống màn hình, nom rất tin tưởng: “Nếu lần này mà còn thua được, tôi sẽ chuyển xuống chân dự bị của WWW!”
“Trong team này có người cậu quen à?”
“Hả?” Tiêu Nhất Dương lập tức giải thích, “Ồ, này không phải là Lê Tử sao? Tôi nghe nói cô ấy chơi lợi hại lắm đó.”
“Hai người trước kia từng tổ đội rồi à?”
“Hình như, chưa từng á.”
“Vậy mà cậu tin tưởng con bé vậy sao.”
“Ha, ha ha, dù sao cũng là ADC mà anh Sanh từng hỗ trợ mà, tôi rất tin tưởng ở anh.”
“Chọn đi kìa.”
“——!”
Tiêu Nhất Dương vội vàng dời lực chú ý đi, thời gian pick tướng sắp hết. Tiêu Nhất Dương nhanh chóng chọn tướng đường giữa Tử ca, sau đó mới xem đồng đội chọn tướng như nào.
Liếc mắt nhìn qua, Tiêu Nhất Dương buồn bực, trong khung chat team cậu gõ mấy từ: “Số một chọn Đi rừng rồi?”
ID của Tiêu Nhất Dương có tên chiến đội, trong giới chuyên nghiệp không ai là không biết cậu.
Số một Đi rừng vô cùng vô tội: “Anh Nhất Dương muốn chơi Đi rừng sao? Vậy thì hai ta đổi?”
【WWW-Yiy】: “Không phải cậu.”
Số ba tự giác trả lời: “Anh Nhất Dương, em không chơi Đi rừng, em chơi Đường trên.”
【WWW-Yiy】: “Cũng không nói cậu.”
Vài giây sau,
【Masker】:.
Trong lòng Tiêu Nhất Dương căng thẳng, lập tức bổ sung.
【WWW-Yiy】: Tôi đang nói người kia kìa, số bốn Lê Tử á, mệnh danh vua người chơi nghiệp dư.
【WWW-Yiy】: Mấy người chắc là không biết chứ gì.
Tiêu Nhất Dương nhẹ nhàng thở hắt ra: Chỉ dựa vào cái tính mang thù của Tần Ẩn, vừa nãy mà bán đứng đối phương thì cậu khỏi phải nghĩ đến đường sống rời khỏi căn cứ WWW này.
Bả vai Tiêu Nhất Dương trầm xuống.
“Bây giờ thì tôi tin rồi, cậu tuyệt đối chưa từng tổ đội với Lê Tử.” Thịnh Sanh cười khẽ.
Tiêu Nhất Dương mê man quay đầu lại hỏi: “? Tại sao chứ?”
Thịnh Sanh: “Cậu có biệt biệt danh của Lê Tử ở Đi rừng trong nước là gì không?”
Tiêu Nhất Dương lắc đầu.
Thịnh Sanh: “Vương giả quỷ kiến sầu.”
“……..?”
Lúc này, Đàm Lê còn đang nhìn chằm chằm dấu chấm câu của Tần Ẩn trên khung chat đến trầm tư. Cô càng nhìn càng cảm thấy dấu chấm này rất quen mắt—–
Dường như đã từng gặp qua ở đâu đấy rồi.
Chờ đến khi cô hoàn hồn thì trên làn đạn comment đã cười như điên.
【Ha ha ha ha ha ha ha Đờ mờ】
【Đây tuyệt đối là đề xuất đầu đá nhất mà tui từng nghe qua đó】
【Anh Nhất vẫn còn trẻ lắm, vẫn chưa từng trải nghiệm nỗi sợ khi có đồng đội rank đồng tướng rừng rồi】
【Ha ha ha ha chừa cho anh Lê một chút mặt mũi được không? Dù sao vị trí ADC cũng ít người tài, ………?】
【Đừng đừng đừng, kể cả rank bạc tui cũng chưa từng thấy ông nào gϊếŧ 0 mà chết tận 15 đâu】
【Anh Lê mặc dù 0/15 mỗi lần pick rừng nhưng mà trong giải, bà chị vẫn u mê game thủ chuyên rừng Liar vl. Thế là bả luyện rừng xong chết rồi lại chết và lại chết. Tinh thần đáng ngưỡng mộ gì thế này? Đừng có khen bả, cười to vào:)))】
【Hahahaha đủ chưa zậy chùi. Để lại cái nịt cho anh Lê đi các bác】
【………】
Đàm Lê đọc xong cũng rất phối hợp, u buồn chống cằm: “Ôi, Đi rừng được chọn rồi à, tiếc thế.”
【??????】
【Đừng tiếc đừng tiếc】
【Chúc mừng team ta tránh được một tai kiếp】
Đàm Lê không nói nhảm với làn đạn nữa. Sau khi chọn tướng, cô nhìn sang team địch coi tình hình chọn tướng rồi nhắc người ngồi cạnh: “Anh có thể chọn hỗ trợ–“”
Lời còn chưa dứt.
Cạch, màn hình hiện đã chọn xong rồi—–
Phượng hoàng băng.
Cả gian trực tiếp lâm vào trầm lặng mấy giây.
【Cừ thật, Vương giả mà lại chọn chim băng làm phụ trợ, hôm nay muốn cho chúng ta mở mang tầm mắt à?】
【Đừng làm mù mắt là được】
【Vừa nãy nghe anh trai nhỏ nói là nick của bạn, còn tưởng rằng ông ấy khiêm tốn, xem ra là thật rồi】
【Không biết đồ ăn ngon không nhưng mà tốc độ tay khϊếp thật đấy 】
【Ha ha ha đồng ý, anh Lê còn chuẩn bị phụ đạo cho người ta, thì người ta đã chọn xong luôn rồi】
Đàm Lê nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười cười: “Bình thường mình không hay chơi tướng này lắm nên nay muốn giới thiệu cho người không chơi đang coi live ấy mà.”
“Phượng hoàng băng mà mọi người hay thường gọi là chim băng ấy, nó tiêu hao cực nhiều mp, thiếu máu giòn da, on top rất khó nên không khuyến khích người mới chơi.”
“Bốn kỹ năng anh hùng QWER cần nhớ. Trong đó, Q có thể làm đóng băng và làm giảm tầm nhìn địch, R có thể giảm tốc độ, kỹ năng E có thể sử dụng được với điều kiện tiên quyết là địch bị làm giảm tốc độ bởi Q hoặc R, tạo gấp đôi tổn thương. Vậy nên với 3 tổ hợp này đã có thể tạo ra đam(*) khá cao.
(*) Damage: thương tổn
“Cuối cùng kỹ năng W đối với chim băng chính là kỹ năng cốt lõi, nó có thể ngưng đọng không khí tạo thành một bức tường băng trong khoảng thời gian giới hạn để chặn đường địch, làm địch không thể đi qua trước khi nó tự biến mất—-nếu lợi dụng thích đáng được, nó có thể chặn đường tiến của địch, là vũ khí sắc bén cho đồng đội.”
Đàm Lê khựng lại, rồi cười.
“Đương nhiên, nếu cuộc đấu đang bất lợi cho bên mình, nó cũng có thể trở thành một kỹ năng cứu cánh chặn đường địch và giúp đồng đội bảo tồn sinh mệnh.”
【Hoặc là nói đơn giản, kỹ năng W của chim băng có khả năng chịu lỗi cực thấp, không mấy người có thể chơi tốt được?】
【Nói không chừng anh giai này chơi được thì sao?】
【Cũng hơi chờ mong】
【…….】
25 phút sau.
Màn hình của Đàm Lê trắng đen toàn bộ, xác chết nằm như suối.
Bình máu bên mình còn có một nửa.
Thắng bại đã định.
Trên làn đạn im ắng chừng vài giây, oanh tạc.
【À này…】
【Phượng hoàng này quả thật, đồ ăn ngay trước mắt, đầu tiên bỏ qua Q rồi bỏ E, sau đó còn bỏ cả R, tứ đại giai không hả?】
【Cái đù má, cái tường băng kia để ngu như bò. Chặn bà đường số 1 nhốt luôn ổng ở lại với địch kìa】
【Ha ha ha ha ha ha ha】
【Các anh em, đánh trâu bò chưa kìa】
【Đau lòng thay anh Nhất Dương】
【Lê Tử chị xong rồi, chị còn chưa bắt chuyện được với Yiy thì đã mang anh trai nhỏ đi đắc tội rồi.】
【……】
Trước màn ảnh, Đàm Lê đường giữa đã rất buồn cười rồi, bây giờ phải nỗ lực nín cười.
“Giai đoạn đầu, chim băng vẫn còn ổn. Chưa nằm đường lắm. Tuy nhiên là anh Nhất bị rừng địch gank(*) quá mà rừng mình thành công chúa ngủ trong rừng mất rồi thế nên là cứu không nổi các bạn ạ.”
(*) gank: bị để ý xong bị ăn đòn
【Anh Nhất Dương cũng bị sự bất công của chị chọc khóc】
【Đúng, chim băng không được đầy đủ thì cũng phải chừng 90% chứ】
【Đồng chí ở ngay đấy mà ngay đầu game đã hít đất cả đôi thế à? Chim băng đầu game với cuối game vừa ra khỏi thành hồi sinh luôn đã lại về. Định xây lâu đài băng 1 phòng khách 2 phòng ngủ đấy à??】
【Ha ha ha ha cụ khoa trương, chim băng này ấy à, chừng hai mươi phút là out trận, lấy đâu ra hậu kỳ?】
【Có sao nói vậy, lần này tầm nhìn quả thật rất lợi hại? Ý thức chim băng không kém, chỉ là thao tác như bị chặt tay đến nơi rồi vậy】
【Đường trên phát huy không ổn thật đấy】
【Bọn họ ứ phát huy được năng lực hàng ngày thôi. Con chim băng lại càng vớ vẩn. Bố nó sống ở thành hồi sinh đấy à? Thế mới quay lại vội thế chứ, đúng là đứa con hiếu thảo】
【………】
Mắt thấy làn đạn phun ngày càng bậy, thậm chí dần xuất hiện mấy từ chửi thề bị che, ánh mắt Đàm Lê lạnh xuống.
Cô gõ gõ, lười biếng nghiêng đầu cười: “Xếp rank thôi mà, cũng không phải thi đấu, nên khoan dung với người chơi nghiệp dư đi, đừng làm như vậy—-hơn nữa người thua cũng không phải là mấy bạn.”
【Chủ kênh bao che khuyết điểm thế à?】
【Mắng một câu có thể mất miếng thịt à?】
【Chơi ngu không cho mắng? Vua chơi nghiệp dư trâu bò thế】
【Không phải, lầu trên là con thú nhà ai không trói lại đi? Mày chi tiền hỗ trợ trận này hay là cổ đông của công ty thế? Cũng có phải tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp đâu, cười hai tiếng rồi cho qua, mắc cái gì mà phải nghe mày chửi, còn chửi khó nghe thế hả?】
Đàm Lê mở hộp kẹo đường ra chầm chậm lấy một viên cho vào trong miệng. Kẹo được nhai phát ra âm thanh rộp rộp nho nhỏ, theo tai nghe lọt vào trong kênh livestream.
Sau đó, cô gái ngẩng mặt cười xán lạn nhưng có chút hung dữ:
“Hỏi mình tại sao lại bênh vực cái người hôm nay mới tới á? Phổ cập kiến thức chút nhé, ưu điểm lớn nhất của streamer cùi bắp trước mặt các bạn đây là bao che người mình. Chịu thì chịu không chịu thì thôi.”
Có lẽ là lần đầu tiên có streamer coi tiền tài không ra gì, làn đạn mộng mị chừng hai giây, cả màn hình trống trơn.
Đàm Lê mυ'ŧ khẽ viên kẹo, chậm rãi ngăn chặn chút nóng nảy trong lòng.
Cô liếʍ liếʍ khóe môi, hiếm lắm mới có hứng thú rũ mắt: “Nói dẫn người ta đi đánh đôi, không dẫn tới nơi là tội của mình, đừng liên lụy người vô tội. Muốn chửi, OK, chửi mình.”
Làn đạn vẫn mộng mị như cũ.
“Không mắng?” Đàm Lê đưa tay tắt đi cửa sổ kênh livestream, “Vậy ngừng. Hẹn gặp lại mọi người ở lần sau.”
Đàm Lê tắt kênh livestream.
Chừng hai giây sau cô mới nhớ ra, quay đầu lại: “Xin lỗi nhé, liên lụy đến anh.”
Tần Ẩn đang hoạt động cổ tay, nghe vậy mới nhàn nhạt nhấc mắt: “Không phải là tôi làm liên lụy đến cô sao.”
“Tôi là streamer không phải anh, sao lại là anh liên lụy tôi được chứ?” Đàm Lê chớp chớp mắt, “Hơn nữa đã nói dẫn anh đi đánh, bây giờ….hình như ngược hướng rồi?”
Đàm Lê cười cười, khóe mắt liếc qua giao diện kênh nhóm vừa tắt—–
【WWW-Yiy】:?????Cậu chơi tôi?
Tần Ẩn đương nhiên cũng thấy được.
Đầu lưỡi Đàm Lê cuốn lấy viên kẹo khựng lại, cô khẽ chậc, đầu ngón tay thon dài đặt trên bàn phím: “Để tôi, anh không cần phải xen vào.”
Tần Ẩn vốn dĩ không tính để ý.
Nhưng sau khi nghe Đàm Lê nói câu này, đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm kia bỗng nhiên như có một hòn đá rơi vào hồ nước, tạo nên từng gợn sóng.
Anh nghiêng đầu.
Cô gái bên cạnh như được mạ trong ánh sáng, ngón tay bay nhảy trên bàn phím, cô liếʍ kẹo nở nụ cười không đứng đắn và biếng nhác.
Mấy sợi tóc sượt qua dán bên vành tai cô, rồi vướng vào cần cổ trắng nõn của cô.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương blueberry ngọt ngào.
Theo âm thanh gõ phím, trên khung chat một hàng chữ nhảy ra.
【Lê Tử】: Chim băng là người em dẫn. Này là vấn đề ở em, thật sự ngại quá, anh Nhất Dương thứ lỗi giúp.
Màn hình vắng lặng thật lâu.
Có vẻ như bên Tiêu Nhất Dương bị nghẹn rồi, phải mất thật lâu trên khung chat mới gian nản nhảy ra được mấy chữ.
【WWW-Yiy】: Người của em??
Đàm Lê bỗng run lên. Đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo dừng lại.
Cô bỗng rối rắm, suy tư xem có nên sửa lại cái chữ ‘dẫn’ mà cô vừa mới trả lời Tiêu Nhất Dương kia không.
Đã thấy trên khung chat bắn ra một hàng chữ——
【Masker】: Ừm.
Tiêu Nhất Dương: “??????”
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Liar: Là của cô ấy.