Chinh Phục Nữ Giáo Viên Xinh Đẹp

Chương 19: Bị thao lúc ngủ

Đúng lúc trò chơi một mình của Lý Lan sắp đến cao trào thì ngoài hành lang vang lên tiếng giày nặng nề.

"Tịch Minh về?", Cô giật mình, vội dừng toàn bộ các hành động, tiếng rêи ɾỉ cũng nín bặt.

Quả nhiên, Tịch đại thiếu gia vừa trở về, tâm trạng có vẻ khá hơn mọi ngày. Vừa vào đến cửa phòng ngủ, cậu chỉ kịp cởi bỏ áo khoác rồi nhanh chóng đi tới bên giường, vừa nới lỏng cà vạt vừa kéo nhẹ tấm chăn mỏng trên giường, hé lộ ra tấm thân mềm mại trong bộ váy ngủ màu tím nhạt bên dưới.

– Bảo bối, anh về rồi.

Người đang nằm trên giường không hề đáp lại.

Từ sau khi mang An Huyên trở về từ chỗ Vũ Phi, Tịch Minh đã sinh ra thói quen chuyện trò với cô ngay cả khi cô đã ngủ. Cậu không thể vượt qua được cảm giác mất mát, sợ rằng thân thể kia không còn hơi ấm nữa. Chỉ còn cách nói chuyện với cô mới khiến cậu yên tâm rằng cô vẫn ở đây, bên cạnh cậu.

An Huyên vẫn thở khe khẽ, không hay biết người kia đang lần mò dưới gấu váy của mình, cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ bằng lụa bé xíu. Chân cô bị kéo ra, tạo thành hình chữ M. Toàn bộ huyệŧ được mở rộng, hồng sẫm như mời gọi người ta đến cắn một miếng.

Tịch Minh nuốt nước bọt. Dù sao cậu cũng chỉ liếʍ một cái bên ngoài thôi, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Bên trong của cô cũng đang hồi phục rất tốt. Cậu tự thấy như thế là hợp lý, không hề quan tâm đến việc cửa phòng ngủ vừa bị người lạ rón rén mở ra, ánh mắt lúng liếng tình ý chiếu qua khe hẹp, nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Từ phía cửa nhìn vào, chỉ thấy rõ nhất dáng hình cao lớn của Tịch Minh quỳ dưới chân giường, mái tóc vuốt ngược ra sau đã rủ vài lọn xuống vầng trán cao rộng, áo sơ – mi trắng còn sơ vin đàng hoàng, chỉ có chiếc cà vạt lỏng lẻo đang tố cáo khao khát của chủ nhân. Lý Lan không nhìn rõ người nằm trên giường là ai, chỉ thấy cặp chân trắng nõn đang mở ra, ở giữa là khuôn mặt đẹp trai đến ngạt thở của Tịch Minh. Ánh mắt đen thẫm đang say sưa chiếu thẳng vào vùng riêng tư kín đáo nhất của đối phương, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống cho thấy Tịch Minh đang thèm thuồng được ăn no.

– Bảo bối, em thật xinh đẹp. – Tịch Minh thì thầm, cúi sát hơn nữa đến mức đầu mũi chạm nhẹ vào lớp lông mềm.

Lý Lan thấy như có ai đó bóp nát tim mình. Người con trai cô yêu dương dương bá khí lại đang quỳ dưới chân của một đứa con gái khác, si mê ngắm, si mê... ăn.

– Em ngon lắm bảo bối...

Cậu há to miệng, ngoạm chặt hai miếng thịt mọng nước.

– Ưʍ... – An Huyên khẽ giật mình nhưng cũng đủ làm Tịch Minh thót tim. Cậu không muốn bị cô bắt quả tang tại trận mình đang lợi dụng người ngủ say để bú ɭϊếʍ vùиɠ ҡíи người ta, rất mất mặt, bèn nhẹ nhàng xoa hai bên đùi cô, dỗ dành tỉ mỉ.

Hai bàn tay Tịch Minh nhẹ nhàng nắn bóp bắp thịt trắng nõn, xoa dịu sự phản kháng vô thức của An Huyên. Cô vẫn chưa xóa bỏ được nỗi kinh hoàng vì bị người ta hành hạ nên cơ thể vô cùng nhạy cảm.

Tịch Minh cẩn thận dùng đầu lưỡi mềm mại tách đôi múi thịt căng mọng, lần lần đưa lưỡi vào sâu hơn, hân hoan cọ nhẹ vào vách niêm mạc non mềm. Một thời gian không quan hệ khiến cho lối vào của An Huyên chật khít lại, ngay cả một ngón tay cũng đi vào khó khăn.

Mình chỉ liếʍ một chút, Tịch Minh tự nhủ, xem xem bên trong cô ấy đã ổn chưa mà thôi...

Cậu theo cảm giác từ đầu lưỡi tiếp tục thăm dò sâu hơn. Bốn phía lỗ thịt mυ'ŧ chặt lấy lưỡi cậu, bắt đầu rục rịch co thắt như muốn nuốt chửng Tịch Minh. Dù An Huyên đang ngủ nhưng cơ thể cô vẫn theo phản xạ mà sinh ra ham muốn. Nước da^ʍ thấm dần ra, ướŧ áŧ khiến đường vào trơn tru. Hai cánh môi Tịch Minh mυ'ŧ lấy âm thầm ẩm ướt giống như đôi môi của An Huyên, say mê trao một nụ hôn sâu, chỉ khác là thay vì uống nước bọt của cô thì cậu lại thèm thuồng chờ đợi dâʍ ŧɦủy̠ bên trong rỉ ra từng giọt, từng giọt.

Vì cô đang ngủ, cậu không dám thô bạo bú ʍúŧ như mọi như, chỉ cẩn thận liếʍ ɭáρ từng chút một. Cậu cũng không biết cô đang cảm thấy thế nào, không được thấy ánh mắt vừa bất mãn, vừa mời gọi của cô. Cơ thể cô chỉ hé lộ những rung động rất khẽ khiến cậu tò mò, lại càng muốn làm cô hưng phấn hơn, run rẩy dữ dội hơn.

Tịch Minh trước giờ chưa từng quan hệ với một đối tác đang ngủ. Cậu vốn không có hứng thú với một người thiếu kinh nghiệm chứ đừng nói tới việc chỉ biết nằm im, không phản ứng cho tới khi gặp An Huyên. Đúng là ghét của nào trời trao của đó. Một năm trước, nếu có đánh chết cậu cũng không tin có ngày mình lại bị một người vụng về chuyện chăn gối như cô hút hồn. Dù cô cả ngày chỉ biết nói mỗi một câu "Không được", lúc nào cũng dùng ánh mắt bài xích nhìn cậu cho đến khi bị du͙ƈ vọиɠ khuất phục, hay thậm chí cô chỉ an tĩnh nằm ngủ cũng khiến cậu mê mẩn.

Đây là lần đầu cậu để tâm quan sát những thay đổi nhỏ bé ở cơ thể một người, thấy việc lén lút hôn trộm người ta, khiến người ta có những giấc mơ không ngoan cũng mang lại cảm giác đắc ý, thỏa mãn. Cậu muốn làm cho bên trong thân thể đang yên ổn kia sinh ra kɦoáı ƈảʍ tê dại từ vùng háng lan dần ra bắp đùi, chạy ngược lên bầu ngực, tỏa ra tứ chi.

Trong giấc mơ của An Huyên, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc lá sen khổng lồ, bồng bềnh trên một con suối trong vắt. Một búp sen non mịn màng, nghịch ngợm, vô hình cứ quét qua quét lại giữa hai chân cô, còn đòi chui cả vào bên trong. Cùng lúc đó, những chiếc lá cứng cáp hai bên bờ suối cứ chìa ra, vuốt ve làn da đang râm ran của cô. Chúng miết lên da thịt thơm tho, lướt qua hai cánh tay, bóp lấy bầu ngực đang đau nhức rồi lại trượt xuống vùng bụng phẳng lì, xuống tiếp đến bẹn, cọ mạnh phần đùi non rồi tiếp tục âu yếm bắp chân tròn trịa.

Cặp mông săn chắc của cô ưỡn lên để búp sen dễ dàng đi vào hơn. Cảm giác ấm áp quen thuộc sâu bên trong cái lỗ dâʍ đãиɠ khiến cô thở hổn hển. Cô muốn nó đâm vào sâu hơn, chạm đến tận cùng đáy huyệŧ, muốn nó mài lên vách thịt đang co bóp mạnh mẽ, muốn nó liếʍ sạch nơi ẩm ướt của mình. Cô cứ thế dâng mình lên, bỏ mặc cho du͙ƈ vọиɠ được thỏa mãn.

Ngực cô lại đau đớn.

Hương vị từ nước da^ʍ của An Huyên khiến Tịch Minh không thể kiềm chế. Một lần liếʍ là không đủ. Cậu còn muốn ăn thêm nữa.

Mình chỉ mυ'ŧ thêm một chút nữa thôi... Chỉ năm phút thôi... Ngon quá!

Tịch Minh ngậm chặt toàn bộ huyệŧ đối phương, ra sức hút thật mạnh. Tiếng sì sụp vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ lỗ tai của người bên ngoài, khiến Lý Lan toàn thân run rẩy, đứng không vững nữa.

Cô ghen tị với người con gái đang nằm trên giường kia. Cô thậm chí còn chưa từng được Tuấn Kiệt bú ʍúŧ nhiều như thế. Mỗi lần lên giường, anh ta chỉ bắt cô khẩu giao cho mình thật lâu, sau đó cúi xuống háng cô hôn qua loa vài cái lấy lệ rồi cứ thế nhét ƈôи ŧɦịŧ to tướng vào trong.

Vậy mà Tịch Minh đã liếʍ tiểu huyệt cho cô gái kia tới hai mươi phút mà vẫn chưa muốn dừng. Lại còn liếʍ với bộ dạng say mê như thể đang thưởng thức mỹ vị nữa chứ.

Cô ta đang ngủ mà vẫn phát ra âm thanh ngâm nga rêи ɾỉ be bé, cặp mông không ngừng đưa lên cao, khiến Tịch Minh suиɠ sướиɠ tóm lấy hai bắp đùi thon thả mà đặt lên bờ vai rộng của mình, thuận tiện cúi xuống bú ʍúŧ.

– Ưʍ... – Tiếng kêu bé xíu có chút quen thuộc phát ra từ khóe miệng xinh đẹp như cổ vũ Tịch Minh tiến thêm.

– Ngon lắm bảo bối. Anh thèm được uống nướƈ ŧıểυ huyệt của em mấy ngày hôm nay rồi. – Cậu thì thầm – Chảy nữa ra đi bảo bối. Anh sẽ liếʍ hết nước nhờn của em. Huyệŧ em ngon lắm!

Quả nhiên An Huyên ngay cả trong giấc ngủ cũng rất ngoan, liên tục chảy ra nước da^ʍ. Nước tuôn đến đâu, Tịch Minh kề sẵn miệng hứng trọn đến đấy, không bỏ phí giọt nào. Cậu còn thỏa mãn nắn bóp hạt trân châu khiến cô chảy ra nhiều nước da^ʍ hơn. Toàn bộ vùиɠ ҡíи đều ướt đẫm nước bọt của Tịch Minh, cậu ngoài uống dâʍ ŧɦủy̠ của cô còn tham lam ngậm lấy múi thịt hồng hào mυ'ŧ chùn chụt, lại dùng răng nhay nhay, liếʍ liếʍ, hận không thể nuốt chửng vào bụng.

An Huyên bị liếʍ đến cao trào, dâʍ ŧɦủy̠ bắn cả vào mặt Tịch Minh, làm cằm và mũi cậu ướt sũng. Nhưng Tịch Minh vẫn không chịu buông tha cô. Cậu nài nỉ:

– Bảo bối, cho anh bú thêm năm phút nữa được không? Anh thực sự rất đói... Anh muốn được ăn tiểu huyệt em, uống nướƈ ŧıểυ huyệt em thêm nữa.

Thanh âm trầm thấp của Tịch Minh như tiếng sấm dội vào lòng Lý Lan. Cô muốn được là người đang nằm kia, muốn được dạng rộng chân, đặt lên vai Tịch Minh. Muốn được là người mà anh phải âu yếm nài nỉ xin được liếʍ huyệŧ.

Ngay lúc Lý Lan định bước vào thì Tịch Minh có điện thoại. Cậu liếc nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, miễn cưỡng rời khỏi cơ thể xinh đẹp, đi ra ngoài. Trước khi đi không quên đặt một nụ hôn lên đôi môi đang hé mở của cô và kéo lại váy cho cô cẩn thận.

Lý Lan hốt hoảng rời khỏi vị trí, vội nấp vào khe nhỏ gần đó, nín thở chờ Tịch Minh đi ngang qua.

Cô nhìn theo bóng dáng cao lớn khuất sau cánh cửa phòng đọc sách, trong lòng không ngừng ghen tuông.

Người con gái kia là ai mà lại được anh cưng chiều đến thế?

Cô ta có đẹp không?

Cơ thể cô ta có thứ gì khiến Tịch thiếu mê đắm đến như vậy?

Lý Lan đánh liều mở cửa phòng ngủ, tiến vào. Người kia vừa đúng lúc trở mình, quay lưng ra phía cửa.

Cơ thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với chiếc váy ngủ mỏng tang khiến Lý Lan ghét bỏ. Cũng không đẹp hơn cô là mấy. Nếu là phom người này thì cô thừa tự tin.

Có lẽ mặt cô ta đẹp chăng? Cô muốn nhìn một chút, chắc người kia sẽ không thức dậy nửa chừng đâu. Chỉ cần cô đi thật nhẹ.

Lý Lan vừa rón rén bước lại gần chân giường thì một bàn tay to lớn đặt "bộp" lên vai cô.

Từ đằng sau, tiếng Tịch Phụng cất lên lạnh nhạt:

– Cô làm gì ở đây?

Lý Lan quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai giống hệt Tịch Minh thì tim đập loạn xạ. Cô rụt rè:

– Em... em... định về phòng ngủ...

Tịch Phụng nhướn mày, nhìn kĩ mặt cô một lần, giọng vẫn đều đều:

– Phòng ngủ của khách ở đầu hành lang.

– Vâ... vâng... Em nhớ nhầm... em về phòng đây.

Nói xong Lý Lan xoay người, hấp tấp ra ngoài, sợ đến nỗi không kịp khép cửa phòng ngủ lại. Ánh mắt của Tịch Phụng lạnh lẽo và hung bạo quá, khác hẳn vẻ lạnh lùng trầm ổn của anh trai.

Nhưng còn một điều nữa khiến Lý Lan bàng hoàng hơn. Dù chỉ lướt qua chưa đầy một tích tắc, nhưng cô chắc chắn đã nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh trên cổ chân của người nằm trên giường.

Định thần lại một lúc, Lý Lan quyết định chạy đến thư phòng.

Giờ thì cô đã rõ vì sao âm thanh rêи ɾỉ kia nghe lại quen đến thế. Cổ chân của người con gái khi gác lên vai Tịch Minh có ánh sáng của kim cương khẽ đong đưa.

Lý Lan mở cửa thư phòng, không ngần ngại đi thẳng vào, đối diện với vẻ mặt sửng sốt của người đang ngồi bên bàn viết.

– Có việc gì? – Tịch Minh đặt cây bút xuống. Khuôn mặt không biểu cảm nhưng giọng nói có chút khó chịu. Cậu không thích người lạ tự ý vào phòng đọc sách khi cậu đang sử dụng.

Lý Lan cố nén tiếng thở hổn hển. Cô đưa mắt ngắm nhìn người con trai trước mặt, lúc này tóc của anh đã rủ hết xuống, cà vạt cũng tháo ra, vắt trên thành ghế, dáng vẻ thoải mái ung dung. Đây chính là người chỉ mới vài phút trước vẫn đang lén lút hôn liếʍ bạn gái của em trai mình.

Tịch Minh không muốn lãng phí thời gian, bèn cúi xuống cuốn sổ trước mặt, dửng dưng ra lệnh:

– Nếu không có việc gì thì về phòng ngủ đi.

– Anh... – Lý Lan nức nở – Sao anh lừa dối cả em trai mình?

Tịch Minh chưng hửng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hai đầu lông mày nhíu lại nghĩ ngợi xem cô gái này đang nói cái gì. Lý Lan không thấy đối phương đáp lại, đánh liều nói tiếp:

– Anh biết chị gái em là người yêu của Tịch Phụng mà. Em đã nhìn thấy hai người làm những gì trong phòng ngủ vừa nãy.

– Ồ, ra thế. – Tịch Minh khẽ nhếch miệng cười, không có chút phản ứng thích hợp nào về việc bị bắt quả tang.

Lý Lan không quên được ánh mắt si mê khi anh nhìn An Huyên ngủ, trong người cô bỗng bứt rứt, khó chịu lạ thường.

– Chị ấy dụ dỗ anh phải không? Dù sao chị ấy cũng là người lớn, cũng quen bạn trai rồi nên có kinh nghiệm. Anh đừng ngộ nhận đó là tình yêu.

Quen bạn trai?

Tịch Minh rõ ràng biết An Huyên không phải xử nữ từ lần đầu tiên đưa cô lên giường nhưng cậu không phải người cổ hủ để tâm chuyện đó, bản thân cậu cũng đâu phải xử nam.

Tuy nhiên, người này từ lúc bước chân vào thư phòng hết nói An Huyên là "người yêu của Tịch Phụng" lại đến "quen bạn trai rồi" khiến cậu rất bực bội.

Cậu muốn chỉnh cô ta một phen.

– Thế nào là ngộ nhận?

Thấy Tịch Minh đã chịu nói chuyện với mình, Lý Lan bình tĩnh tiến lại gần bàn viết, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm.

– Anh thấy tò mò về chuyện quan hệ nam nữ, chị ấy lại dễ dàng đồng ý cho anh làm. Đó chỉ là hứng thú nhất thời với cơ thể của nhau thôi. Chị ấy chỉ thích cảm giác được quan hệ với đàn ông, không phải yêu anh. Chị ấy có nhiều kinh nghiệm, có thể làm cho đối phương thỏa mãn nhu cầu, khiến anh nghĩ rằng mình yêu chị ấy.

Tịch Minh ra vẻ nghiêm túc ngẫm nghĩ:

– Như thế thì đúng là không phải yêu rồi...

Còn nửa câu sau cậu không nói nốt: "Nhưng chị gái của cô em hoàn toàn ngược lại: Không có nhiều kinh nghiệm, không dễ dàng đồng ý cho anh làm, cũng không quá hứng thú việc dây dưa với đàn ông."

Nhớ đến dáng vẻ mềm mại vừa ngượng ngùng vừa da^ʍ lãng ở trên giường của An Huyên, Tịch Minh không nhịn được buông một câu:

– Nhưng anh thích làm việc đó với chị gái em.

Thanh âm trầm ấm của Tịch Minh lọt vào tai Lý Lan như tiếng sấm. Cô lắp bắp:

– Tại sao... Chị... không xinh đẹp... Chị ấy có cái gì...

– Chỉ cần cô ấy xuất hiện trong tầm mắt, anh lập tức muốn.

Lý Lan tuyệt vọng: "Đó là người của em trai anh."

– Đó là người anh muốn.

Ánh mắt sâu thăm thẳm của Tịch Minh không hề lay động, dáng vẻ tĩnh tại, hiên ngang không giống kẻ làm việc khuất tất khiến Lý Lan ngây người.

Trong lòng cô như có trăm nghìn mũi kim cào xé, buốt đến tận xương.

Vì cớ gì mà An Huyên lại chiếm được trái tim của hai anh em Tịch gia?

Chị ta cái gì cũng bình thường, tính cách lại nhạt nhẽo. Không giống cô tự tin, hoạt bát, lại biết cách làm đẹp, rất được bạn bè ngưỡng mộ.

Nhưng bỏ cuộc thì không phải Lý Lan.

Cô tiến thêm một bước, hạ giọng thì thầm:

– Vậy... em có được không?

– Hửm? – Tịch Minh có chút ngỡ ngàng.

Chưa kịp phản ứng gì thì chiếc váy voan của Lý Lan đã rơi xuống đất, để lộ thân hình thiếu nữ mới lớn rất thon thả. Bộ đồ lót màu đỏ rực càng tôn thêm vóc người trẻ trung, nước da mịn màng cùng những hình khối tròn trịa như mời mọc bàn tay người đến chạm vào, giày vò thỏa thích.

Cô tự tin vào sức hút của mình. Chính Tuấn Kiệt cũng vì mê đắm nhan sắc của cô mà níu kéo năm lần bảy lượt. Cả đám bạn của anh ta cũng không ít kẻ lén lút nhắn tin tán tỉnh gạ gẫm cô.

– Em làm thế này... – Tịch Minh vẫn ngồi nguyên trên ghế, khóe miệng cong lên một nụ cười – Là muốn anh vào tù phải không?

Lý Lan bị nụ cười của anh hút hồn, cô bĩu môi, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ lúng liếng:

– Anh chỉ cần làm cho em quên việc viết đơn kiện là được chứ gì.

Tịch Minh nheo mắt, đánh giá cô gái mới mười lăm, mười sáu tuổi đang lõα ɭồ trước mặt. Bằng kinh nghiệm của mình, nhìn qua cậu cũng thấy được cô gái này không hồn nhiên, đáng yêu như vẻ bề ngoài. Cơ thể mới phát dục chưa lâu mà đã tã hết cả.

Cô ta đúng là sự tương phản rất rõ nét với bảo bối nhà cậu.

Quả nhiên chẳng phải chị em ruột thịt gì. Trong nhà người khác mà dám cởi váy mời gọi gã đàn ông của chị gái đến chơi mình, hẳn là gan không nhỏ.

– Lại đây.

Tịch Minh ngoắc tay, Lý Lan lập tức sà đến, hân hoan vui sướиɠ vô cùng, giá mà có thêm cái đuôi nhỏ phía sau thì cũng ngoáy tít. Thấy chưa, nếu cô hèn nhát sớm bỏ cuộc thì làm sao có được giây phút này.

Bàn tay nuột nà của Lý Lan chưa kịp đặt lên vai Tịch Minh thì cậu đã đứng lên, nhường cô ngồi vào chiếc ghế của mình. Cậu ở bên cạnh cúi người xuống, bật màn hình laptop.

– Vừa hay người của anh mới gửi một bộ phim rất thú vị, em xem cùng anh nhé.

Lý Lan hồi hộp nhìn vào màn hình đang chuyển sang chế độ xem video, hương thơm trầm trầm của Tịch Minh khiến cô như say, bên dưới bắt đầu có chút ẩm ướt:

– Phim gì thế ạ?

Làm như không thấy khuôn mặt đang ửng hồng dần dần dựa vào người mình, Tịch Minh bình thản nói:

– Truyền hình trực tiếp từ hiện trường. Người thật việc thật, rất có cảm xúc đấy.

Đúng lúc đó, trên màn hình hiện ra một căn phòng cũ, tường và nền nhà xám xịt. Trên nền nhà là hai người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quấn lấy nhau, tóc tai rũ rượi.

Lý Lan cũng không xa lạ gì với những video cấp 3, cô chỉ hơi thắc mắc vì sao hai người phụ nữ kia vóc dáng thì nõn nà, đẹp không khác gì người mẫu nội y mà mặt mũi, da dẻ lại ghẻ lở, lắm mụn nhọt như vậy.

– Bọn họ có body đẹp nhưng mặt xấu xí quá! – Cô chun mũi, trong lòng càng tăng thêm tự tin.

Tịch Minh cười:

– Sao lại xấu. Những nốt ghẻ lở ấy mọc rất đúng chỗ, anh rất hài lòng đấy.

Cậu nghĩ đến cái giếng mình đã sai người bỏ độc vào.

Người của Tịch gia mấy ngày liền vây ráp khu nhà khiến Tiêu Tần cùng Lộ Tư Viên không dám chạy ra ngoài. Đám người của Khương Dịch cũng không thể vượt qua vòng vây vào đón bọn họ được. Đồ ăn thức uống không có, chỉ còn cách uống nước giếng cầm hơi, chờ người của Tịch gia rút đi.

Trên màn hình, hai cô gái lăn lộn dưới mặt sàn bẩn thỉu. Một đám thanh niên lực lưỡng tiến lại gần bọn họ, lần lượt dùng đủ loại đồ chơi gai góc đâm vào hạ thân đang sưng đỏ, khiến bọn họ hét toáng lên vì đau đớn.

Những cái ƈôи ŧɦịŧ giả to như cổ tay, trên thân đầy gai được đám đàn ông chọc thẳng vào hai cái lỗ thịt dâʍ ɖu͙ƈ của người Tiêu Tần. Vừa chọc, hắn ta vừa cười hô hố khi cô kêu gào đau đớn. Một người khác dùng bàn tay thô kệch của mình ngắt véo hai đỉnh hồng trên ngực cô, đồng thời tát mạnh vào da thịt, làm hằn lên những vết đỏ lựng, có vết thì thâm lại thành màu tía.

Ở bên cạnh, Lộ Tư Viên bị một gã khác nhét ƈôи ŧɦịŧ vào mồm, bắt chước động tác giao hợp liên tục thúc vào tận cổ họng cô, làm cô nôn không được, nuốt không xong, đau đến chảy nước mắt. Mái tóc bồng bềnh của cô bị gã quấn chặt quanh cổ tay, nhấc cao lên đến mức tưởng như sắp rách cả da đầu. Bên dưới là hai người khác đang gặm cắn bầu vυ' đẫy đà như hai con sói đói đến mức da thịt xây xát, rỉ máu.

Hai chân của cô bị banh rộng, bên trong lỗ thịt nhét hai cái ƈôи ŧɦịŧ gắn bi sắt lổn nhổn. Cúƈ ɦσα cũng được chăm sóc cẩn thận, nhét cả một sợi dây với đầy những viên bi sắt gắn trên đó thành một chuỗi dài. Một người nắm lấy đầu dây, cứ thế kéo ra rồi lại nhét vào, động tác vô cùng thô lỗ, bất chấp c̠úc̠ ɦσα của Lộ Tư Viên đang rướm máu.

– Tịch Minh... cái này đáng sợ quá! – Lý Lan toát cả mồ hôi. Cô đã từng xem clip về bạo da^ʍ, nhưng truyền hình trực tiếp thế này vẫn khiến cô kinh hãi. – Các diễn viên này...

Tịch Minh lập tức ngắt lời:

– Không phải diễn viên đâu. Đó là hai cựu thư ký của anh đấy.

– Thư ký của anh? – Mồm Lý Lan há to đến nỗi nhét vừa một quả trứng vịt – Tại sao bọn họ lại... Là bị phạt?

Tịch Minh chỉ vào Lộ Tư Viên lúc này đã bị năm thanh niên dồn ép đến sắp ngất đi, rất chu đáo giới thiệu:

– Người này lén lút móc ngoặc với Khương thị, làm mất mấy hợp đồng kinh doanh lớn vào tay đối thủ. Còn người này... ừm, nhìn trộm phòng giám đốc.

– Chỉ có vậy thôi... Mà anh làm cho người ta sống không bằng chết?

Tịch Minh bật cười:

– Ồ không. Nếu chỉ có thế thì tội rất nhẹ. Việc anh không thể tha thứ được chính là bọn họ bắt cóc An Huyên, làm cô ấy đau đớn, dọa cô ấy sợ hãi. Cho nên những gì bọn họ làm với bảo bối của anh, anh đều trả lại gấp mười lần.

Nói tới đây, cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Lý Lan, thanh âm lạnh lùng:

– Bất luận là kẻ nào, nếu gây ra tổn hại dù là nhỏ nhất cho An Huyên, anh đều không bỏ qua, dù đó là người nhà đi chăng nữa. Anh đủ sức làm cho cô ấy được sống suиɠ sướиɠ như bà hoàng kể cả khi có scandal, cũng có rất nhiều cách tìm ra người tung tin và lan truyền tin để tặng hắn vài món quà nhỏ. – Khóe miệng Tịch Minh lại cong lên, ánh mắt sắc sảo chiếu thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt, ngữ điệu đang nặng nề chợt nhẹ bẫng, hỏi một câu vu vơ như gió thoảng – Em có thích nhận quà không?

Những chữ cuối cùng như một mũi dao cắm phập vào niềm hân hoan của Lý Lan, khiến tinh thần của cô vỡ vụn.

Cô đã chính thức bị cảnh cáo!

Lý Lan co người trên ghế. Ngoài trời gió đêm rất mát mà khắp người cô đổ mồ hôi ròng ròng.

Người con trai này... Quá nguy hiểm...

Lý Lan siết chặt hai bàn tay đang lẩy bẩy.

Trước mắt cô, màn hình đang chiếu đến cảnh hai cô gái thân hình rách nát ngất lịm trên sàn, đám đàn ông vẫn tiếp tục tra tấn cơ thể mềm nhũn vô lực của họ. Một xô nước được hắt ào lên hai tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, buộc cả hai phải tỉnh lại, tiếp tục chứng kiến cảnh chính mình phải chịu đựng sự đày đọa.

Nếu đổi lại người ở đó là cô... Lý Lan nhắm mắt lại, cố xua những hình ảnh thê thảm khỏi đầu mình.

Tịch Minh rất tốt bụng, nhặt lấy chiếc váy vẫn nằm nhăn nhúm trên sàn, đặt vào lòng Lý Lan. Cậu lặp lại mệnh lệnh lúc đầu bằng một giọng trầm rất nghiêm khắc:

– Nếu không còn việc gì thì về phòng ngủ đi.

Lý Lan run rẩy đứng lên, không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo kia thêm một lần nào nữa, vội tròng váy vào người. Rồi không kịp cả kéo khóa, vội vàng rời khỏi thư phòng.

Chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cô bị cả hai anh em Tịch gia dọa đến phát hoảng.

Nhà giàu này thực sự khó chơi.