Khi An Huyên mơ màng tỉnh lại thì ngoài trời đã tối hẳn. Cô giật mình ngồi thẳng dậy. Chết dở! Sao có thể ngủ gật trên xe của người ta cơ chứ! Rõ là đã tự dặn bản thân phải ngồi ngay ngắn nhưng hai mắt cứ díp lại, không cách nào chống lên được.
Người ngồi phía trước vẫn không có phản ứng gì như thể việc cô thức hay ngủ đều như nhau. An Huyên thấy là lạ, từ khi lên xe, bọn họ cũng không hề thêm một lời. Cô liếc ra cửa kính, bên ngoài là vô vàn những cây cối um tùm, vắng lặng không hề có chút sức sống nào của đô thị.
– Mọi người đi đâu vậy? – Cô rụt rè lên tiếng.
Hai người nam nữ phía trước không hề đáp lời. An Huyên hơi hoảng, không phải là Tịch Minh ra lệnh đưa cô tới nơi nào kỳ quái đi. Chiều nay cậu ta nói có việc cần về công ty gấp, không lý nào lại rảnh rỗi chạy ra tận nơi khỉ ho cò gáy này.
– Thư kí Lộ... – An Huyên lên giọng một chút – Xe đang đi nơi nào vậy?
Lộ Tư Viên ngay từ đầu đã không muốn nói nhưng càng im lặng, An Huyên càng hốt hoảng hỏi dồn dập, cô ta đành quay lại, đáp qua loa:
– Nơi quan trọng, đừng hỏi nữa.
Thấy nét mặt cau có bất thường của Lộ Tư Viên khác hẳn vẻ thanh tao, lịch thiệp ban chiều, An Huyên càng tin rằng mình đang gặp bất trắc. Phải chăng thư kí Lộ cũng bị người ta khống chế, kẻ lái xe kia nhìn mặt mũi có chút bất lương.
Lén mở túi xách, An Huyên âm thầm mò mẫm điện thoại, định sẽ gọi cho Tịch Minh.
Không thấy.
Cô sợ xanh mặt. Không phải là Tịch Phụng để sót đồ của cô ở phòng giáo viên đấy chứ? Không thể nào. Hôm nay cô để điện thoại trong túi, không thể quên được. An Huyên càng cuống quýt lục tung miệng túi bé xíu.
Đúng lúc này, xe dừng lại ở giữa cầu. Lộ Tư Viên quay lại nhìn An Huyên, ánh mắt trợn lên không còn chút nhân tính nào:
– Cô tìm cái gì? Điện thoại? Ha ha...
An Huyên ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu sao người này cười to đến vậy.
– Đừng tìm nữa. – Lộ Tư Viên tỏ ra tốt bụng chỉ điểm giúp – Nó bây giờ đang nằm nát bét trên đường ray tàu hỏa rồi.
Quả thực, khi đi qua đường tàu, lợi dụng An Huyên còn đang mê man vì mùi hương gây ngủ sâu trên xe, Lộ Tư Viên đã ra tín hiệu cho Vũ Phi dừng lại, lục lấy điện thoại của An Huyên, đem vứt xuống đường ray tàu hỏa. Xong xuôi, cả hai lại chia nhau chỗ thuốc chống buồn ngủ để không bị mùi hương mê hoặc rồi tiếp tục lên đường.
An Huyên không hiểu mọi chuyện ra làm sao, cứ nắm chặt túi xách, cố gắng thương lượng:
– Hai người muốn đưa tôi đi đâu?
Lộ Tư Viên vẫn kiên trì câu trả lời cũ, còn thuận tay ném luôn túi xách của An Huyên xuống sông.
Xe chạy thêm chừng nửa giờ đồng hồ nữa thì giảm tốc độ, rẽ quặt vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Hai bên đường, ngoài rặng cây thông cao vυ't ra thì chẳng còn gì hơn. Hai mắt An Huyên đờ đẫn cực điểm, lòng bàn tay nhức buốt. Để có thể giữ được tỉnh táo, cô liên tục dùng móng tay tự bấm mình đến chảy máu.
– Tới rồi.
Vũ Phi vừa dừng xe trước cửa một ngôi nhà hai tầng màu trắng, từ bên trong đã có hai nam thanh niên khác chạy ra, nhanh chóng cúi đầu chào hỏi "Anh Phi".
Cửa xe phía sau được mở ra, hai người tức khắc lôi An Huyên ra khỏi xe. Lúc này cô vẫn nhắm nghiền mắt nhưng hai tai dỏng lên nghe ngóng. Trong lúc bị người ta lôi kéo, cô thử nhúc nhích tứ chi, nhanh chóng nhận ra hai chân đã mềm nhũn, vô phương bỏ chạy. Có lẽ cô bị người ta đánh thuốc mê, đành phải tìm cách câu giờ chờ đến khi thuốc tan mới được.
– Anh Phi, chúng em đã chuẩn bị xong, tiến hành luôn chứ ạ?
Tiến hành? Tiến hành cái gì? An Huyên đổ mồ hôi lạnh, cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, không phải bọn họ định mang cô đi mổ bụng lấy nội tạng chứ?
Vũ Phi bước vào nhà, ngồi phịch xuống ghế. Một đàn em nhanh chóng khui lon bia lạnh đưa tới.
– Cứ từ từ, tao đang đói. Tiêm cho nó một liều xong làm cái gì nhậu đã. – Hắn càu nhàu – Đ* gì, đường với xá tắc như cc!
Một gã đầu trọc cầm kim tiêm lên gác hai. Lộ Tư Viên có hơi chột dạ.
– Cậu Phi, chị không muốn nó sốc thuốc chết đâu.
Vũ Phi bật cười ha hả:
– Chị Tư Viên đừng lo. Chỉ là thuốc kíƈɦ ɖụƈ thôi. Loại này phải để một lúc lâu mới ngấm, nhưng ngấm rồi thì mười thằng chơi cũng không biết mệt. Cứ từ từ, làm lon bia đi.
Trong lúc đám người chia nhau việc bếp núc, điện thoại của Lộ Tư Viên lại một lần nữa đổ chuông, cô ta vội đi ra ngoài nghe máy.
Đầu bên kia, tiếng Tiêu Tần giận dữ vang lên:
– Cô bỏ việc cho tôi rồi biến đi đâu thế? Vừa chạy dự án, vừa phải lo vụ Khương thị thay cô, tôi là ba đầu sáu tay à? Trong khi đấy cô thì đi chơi...
– Ai nói tôi đi chơi. – Lộ Tư Viên ngắt lời.
Tiêu Tần vẫn liên tiếp quát tháo:
– Thế cô đang ở nơi khỉ ho cò gáy nào? GPS cũng tắt ngóm. Cô có biết bên này thì Tịch thiếu đang tìm người loạn cả lên. Mẹ kiếp, con hồ ly tinh ấy rỗi hơi chạy đi đâu mà để Tịch gia náo loạn. Thà tôi cũng như cô, tắt quách GPS rồi trốn biệt, khỏi phải è cổ đi tìm con hồ ly tinh ấy. Đáng chết! Tôi muốn băm vằm, xé xác con khốn ấy.
A, ra là nguồn cơn ấm ức của cô nàng ở cả đây! So với cô, Tiêu Tần có lẽ còn oán hận An Huyên hơn nhiều. Cô ta yêu thầm Tịch thiếu nhiều năm như vậy, lại kiêu ngạo đè nén du͙ƈ vọиɠ, nhẫn nhịn nhìn cậu ta chơi bời với đủ loại đàn bà.
Coi như cô ban cho cô ta một cơ hội được thỏa mãn đi. Lộ Tư Viên cười khanh khách:
– Được rồi người đẹp, muốn băm vằm xé xác ai nào? Cứ đến đây, tôi cho cô băm, cho cô xé.
Tiêu Tần thở phì phì:
– Đừng có trêu tôi.
– Ai nói tôi trêu cô. Mặc kệ kẻ vô tâm kia đi. Mau qua đây, có trò vui cho cô xả hận.
Nói rồi Lộ Tư Viên gửi tin nhắn địa chỉ cho Tiêu Tần, sau đó tắt máy hoàn toàn. Xem ra cuộc vui này còn náo nhiệt hơn dự định ban đầu.
Cùng lúc ấy, chiếc Porsche của Phong Nhã cũng tiến vào Tịch gia.
Người giúp việc nhanh chóng dẫn đường cho hai vị khách tiến thẳng vào thư phòng. Lúc này, Tịch Phụng đã cùng đàn em đi đến những điểm bắt được tín hiệu ở ngoại ô. Trong thư phòng chỉ còn Tịch Minh đầu tóc có chút rối loạn đang ngồi trước máy tính, hàng lông mày cương nghị nhíu sát lại thành một đường dài. Vừa thấy Cẩm An cùng Phong Nhã bước vào, cậu liền bật dậy:
– Cô Cẩm, mời cô qua đây.
Theo tay Tịch Minh, Cẩm An đến trước chồng hồ sơ dày cộp. Phong Nhã thấy thế liền cau mày:
– Đã nói với cậu rồi. Bảo bối nhà tôi không có trí nhớ tốt. Nhìn một lúc là loạn cào cào ngay, có khi còn nhầm luôn mặt người này với người kia.
Cẩm An đỏ cả mặt, khẽ huých Phong Nhã một cái. Trước mặt người khác mà cứ một điều "bảo bối", hai điều "nhà tôi", làm cô ngượng đến mức muốn chui xuống đất cho rồi.
Nhưng cái huých tay của Cẩm An lại khiến Phong Nhã hiểu lầm. Cậu vội xoa đầu cô an ủi:
– Trí nhớ không tốt cũng không sao. Mọi chuyện trong nhà để một mình tôi nhớ là được rồi.
Nếu là ngày thường, Tịch Minh sẽ rất hứng thú quan sát bộ dạng nhu tình hiếm hoi này của Phong hòa thượng. Nhưng tình thế gấp gáp, đành để lại cảnh thú vị này trong lòng, sau này sẽ mang ra chế nhạo cậu ta sau. Hiện tại, Tịch Minh nhất nhất chuyên tâm bồi Cẩm An lật giở từng trang tài liệu.
Quả nhiên, Phong hòa thượng nói không sai, xem được chừng hai mươi phút, Cẩm An mồ hôi đầy đầu, bất lực ngẩng lên:
– Tịch Minh, xin lỗi... Cô không nhớ mặt cái người ban chiều nữa rồi.
Mọi chuyện lại quay về bế tắc. Tịch Phụng ở ngoại thành cũng vừa tìm đến đường tàu, cậu hết hồn nhìn thấy chiếc điện thoại vỡ nát trên đường ray.
– Phụng ca, bình tĩnh lại – Liêu Tâm vội chạy tới – Xung quanh không thấy dấu vết gì, báo cáo bên đường sắt cũng không ghi có tai nạn. Có khi chỉ là vô tình đánh rơi thôi.
Tịch Phụng ngồi xổm xuống giữa đường ray xe lửa, hai tay ôm đầu, tự bảo mình phải tỉnh táo. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cô giáo yêu dấu của cậu không thể cứ thế biến mất. Không phải Tịch Phụng cậu chưa thấy người chết bao giờ. Nhưng nếu là An Huyên... nếu là An Huyên...
Hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, nhét hai bàn tay run lẩy bẩy vào túi quần, Tịch Phụng đứng phắt dậy, ra hiệu cho đàn em:
– Để lại bọn Tĩnh Tứ ở đây tiếp tục tìm. Liêu Tâm, cậu theo tôi đi tiếp theo tín hiệu của máy theo dõi.
Đoàn xe tiếp tục di chuyển, kéo theo đèn đóm sáng cả một vùng.
Đồng thời ở Tịch gia, Phong Nhã đang chuẩn bị đưa Cẩm An về nghỉ. Tịch Minh gọi thư kí Nhâm chuẩn bị xe, cậu phải đích thân đến cục cảnh sát nhờ vả một chuyến.
Thư kí Nhâm vừa bước vào, Cẩm An bỗng đờ người ra. Cô nhìn chằm chằm vào ngực anh ta khiến Phong Nhã bực bội lấy tay bịt mắt cô lại.
– Cái đó... – Cô giơ ngón tay mảnh khảnh lên chỉ về phía ngực thư kí Nhâm – Cô gái kia cũng đeo cái huy hiệu giống thế này.
Ngực thư ký Nhâm lập tức bị cả sáu con mắt dán chặt ánh mắt nóng bỏng vào, khiến anh có chút ngượng ngùng. Phong Nhã lên tiếng trước:
– Huy hiệu này chỉ dành cho một vài thư ký thân tín của cậu đúng không?
– Anh Nhâm – Mặt Tịch Minh trở nên tối tăm hơn bao giờ hết – Tiêu Tần, Lộ Tư Viên, Phúc Khánh, Triệu Bảo Nhi đang ở đâu?
Người kia đáp ngay tức khắc:
– Tiêu Tần nửa tiếng trước có gọi điện cho Lộ Tư Viên, sau đó đã rời khỏi công ty. Phúc Khánh đang làm thủ tục xuất cảnh ở sân bay Incheon để bay đi Thượng Hải. Triệu Bảo Nhi một tiếng trước vừa bước vào phòng họp với đối tác ở Seattle. Còn Lộ Tư Viên... – Thư kí Nhâm rút điện thoại ra bấm một loạt nút – Tịch thiếu, Lộ Tư Viên không liên lạc được. GPS cũng tắt.
Tịch Minh nghiến răng cười gằn một tiếng:
– Giỏi lắm. Chó cùng dứt dậu. Gọi Tiêu Tần quay về công ty.
Trên màn hình điện thoại của thư ký Nhâm, chấm xanh tròn xoe cứ trôi đều đều trên bản đồ chằng chịt những đường ngang dọc.
– Tịch thiếu, Tiêu Tần đã rời khỏi nội đô, đang đi về phía cầu Z.
Đó chẳng phải nơi tín hiệu máy theo dõi bị ngắt hay sao?
Tịch Minh lao thẳng xuống sân, nhanh chóng ngồi vào xe, đồng thời gọi cho Tịch Phụng trực ở cầu Z để ý xe của Tiêu Tần. Thư kí Nhâm cũng khẩn trương ngồi vào ghế lại, đặt lệnh bám theo cái chấm xanh trên bản đồ.
Phong Nhã đưa Cẩm An về nhà, sau đó không yên tâm, liền gọi thêm vài người nữa đi về hướng cầu Z. Khương thị vừa bị cảnh sát sờ gáy, An Huyên lập tức gặp chuyện. Nếu nói việc này không có quan hệ thì thật khiên cưỡng.
Lúc này, An Huyên bị ném lên tầng 2, nằm chỏng gọng trong một căn phòng ẩm mốc. Cô mở mắt ra nhìn quanh. Ngoài chiếc giường lớn với tấm drap ố màu dưới thân cô, trong phòng chỉ còn một chiếc camera được dựng cẩn thận phía xa. Bọn chúng muốn quay cái gì? Càng nghĩ cô càng kinh hãi.
Thư ký Lộ cũng bị bắt tới nhưng tại sao cô ta không bị đánh thuốc mê như cô? Mấy người bọn họ ít trao đổi nhưng cô vẫn nghe ra khẩu khí của Vũ Phi với thư ký Lộ có phần kính trọng.
An Huyên lại ngọ nguậy hai chân, thấy mình có thể cố sức ngồi thẳng dậy. Nếu cố thêm chút nữa, biết đâu có thể bò tới cánh cửa sổ kia.
– Đã tỉnh?
Lộ Tư Viên thình lình xuất hiện, tóc được buộc cao lên làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy.
– Thư ký Lộ... chuyện này là thế nào?
Lộ Tư Viên nhìn thân thể yếu ớt trên giường, vô cùng ghét bỏ nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy cằm An Huyên, hai mắt nheo lại đánh giá:
– Cũng không phải nhan sắc đặc biệt. Vóc dáng cũng tệ. Ăn mặc lại càng không ra gì. Tại sao lại trói buộc được người ấy?
– Người... nào?
Bộ dạng ngơ ngác của An Huyên khiến Lộ Tư Viên như vỡ ra điều gì. Cô ta đột nhiên trở nên thô bạo, giật tung áo xống đối phương:
– Thì ra là cái dạng điếm này. Ra vẻ ngây thơ để mồi chài đàn ông. – Lộ Tư Viên nghiến răng, kéo đứt toàn bộ khuy áo dưới sự phản kháng vô vọng của đối phương. An Huyên vẫn còn bị thuốc mê ảnh hưởng, tay chân chỉ khẽ quơ quơ như mèo cào càng làm Lộ Tư Viên thêm điên tiết – Dám leo lên giường Tịch thiếu, để xem bản lĩnh của cô đến đâu! Loại giáo viên gì mà dám nằm ngửa huyệŧ cho nam sinh chơi. Để xem hôm nay con đĩ dâʍ đãиɠ như cô chịu được mấy thằng.
Khuôn mặt nổi điên của Lộ Tư Viên đỏ rực như máu, mắt dại hẳn đi. Móng tay sắc nhọn trong lúc co kéo liên tục cào vào làn da trắng nõn của An Huyên, để lại vô số những vệt đỏ, có vết còn rướm máu, khiến An Huyên thất kinh.
– Dừng... dừng lại... Thư ký Lộ, cô điên rồi.
– Phải đấy, tao đang điên đấy! – Cô ta gào lên đến mức bọn Vũ Phi dưới nhà đang cụng ly cũng phải giật mình. Một gã nói:
– Đại ca, có cần em lên xem?
Vũ Phi cười khà khà: "Không cần. Đàn bà cắn xé nhau một lúc cho thêm tình thú."
– Ha ha, đại ca thật biết cách thưởng thức. Em xin kính đại ca một ly.
Tiếng cười nói lại rổn rảng khắp nhà, không ai còn để tâm đến việc hai người phụ nữ đang hò hét nữa.
Lúc này, Tiêu Tần cũng vừa đến nơi. Bọn Vũ Phi xem như không thấy cô, tiếp tục nhậu nhẹt.
Theo âm thanh gào thét, Tiêu Tần đi thẳng lên tầng 2, đúng lúc Lộ Tư Viên lột xong qυầи ɭóŧ của An Huyên. Vóc dáng thanh mảnh nằm vô lực trên giường, hai chân bị Lộ Tư Viên kéo banh rộng, làm lộ ra một sợi xích vàng lấp lánh rủ xuống từ lỗ nhỏ.
– Đến đúng lúc lắm. – Lộ Tư Viên hất cằm về phía Tiêu Tần – Nói xem cô muốn con điếm này bị hành hạ thế nào?
Tiêu Tần sắc mặt tái nhợt, không ngờ tới Lộ Tư Viên lại liều mạng công khai mang phụ nữ của Tịch thiếu ra làm nhục.
Bộ dạng thất thần của Tiêu Tần khiến Lộ Tư Viên khó chịu. Cô ta tóm lấy sợi xích vàng khiến An Huyên giật mình, cắn răng gồng cứng người, giữ lại quả cầu vàng bên trong.
– Thít chặt thế cơ à? – Lộ Tư Viên cười gằn – Đúng rồi, cái lỗ dâʍ ɖu͙ƈ này bị chơi đến lỏng lẻo hết cả thì cũng phải cố mà siết chặt vào.
Nói xong, cô ta tiện tay chọc thêm một cái, đẩy quả cầu vào sâu hơn. An Huyên bị đau, nước mắt ứa cả ra.
– Thư kí Tiêu... cô làm ơn... giúp tôi... Tôi bị chuốc thuốc mê... không đứng lên được...
Tiêu Tần đứng phía dưới chân An Huyên, nhìn khuôn mặt thanh tân kia đẫm nước mắt, đột nhiên hồi tưởng lại ngày nọ trong phòng làm việc của Tịch thiếu. Vẫn là con hồ ly tinh mang vẻ mặt ướŧ áŧ bi lụy mà rêи ɾỉ, trong khi cái mông cong vẫn vểnh lên, liên tục lắc lư mời gọi Tịch thiếu bú ʍúŧ.
– Đáng lắm! – Tiêu Tần nghẹn giọng, vung tay vỗ đánh "bốp" một tiếng vào đùi An Huyên, làm hằn lên một dấu đỏ – Ở đây không có nam sinh của cô, xem cô bày ra bộ mặt giả tạo đó với ai.
Bị đánh đau, An Huyên như tỉnh ra, nhận thức hai người trước mặt này hóa ra đều cùng một phe. Nghe giọng điệu của Tiêu Tần, phải chăng cô ta thích Tịch Minh?
– Lộ Tư Viên, banh chân con hồ ly tinh này ra. – Tiêu Tần ném bỏ áo khoác, giày cao gót cũng liệng vào một góc. Hôm nay đúng là một dịp để cô trút giận, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại Lộ Tư Viên:
– Sau đó cô tính thế nào?
Người bên cạnh cười cười:
– Đàn bà bị hϊếp đến rách nát thì người ấy đến nhìn còn không muốn, cô lo cái gì.
Tiêu Tần vẫn có chút kiêng dè, người khác không nói, nhưng hồ ly tinh này năm lần bảy lượt bò lên giường Tịch thiếu, cậu ta cũng sẽ có chút quan tâm, không thân mật lại thì cũng hỏi han dăm câu để rõ sự tình. Lúc ấy cả hai người bọn cô đều không thoát.
Lộ Tư Viên cong môi, hất cằm về phía cửa:
– Bọn Vũ Phi sẽ giữ cô ta lại chơi mấy tháng. Lúc Tịch thiếu có người khác rồi, cô ta quay lại thì cậu ấy cũng chẳng nhớ ra nổi nữa.
Nghe thế, Tiêu Tần có chút vững dạ.
– Hai người... mau buông tôi ra... – An Huyên sau khi biết số phận của mình bị người ta định đoạt xong thì mặt cắt không còn hạt máu, cố tìm cách kéo dài thời gian một cách vô vọng – Tịch Minh... cậu ta sẽ không bỏ qua...
Bị chạm vào cái gai trong lòng, Tiêu Tần phẫn hận giáng thêm một cái tát nữa xuống bụng An Huyên khiến cô đau đến tức thở. Đám dịch thể óc ách bên trong cùng quả cầu vàng liên tục khuấy đảo nhộn nhạo làm bụng cô như muốn nứt ra. Hai bầu ngực đột nhiên truyền đến một trận nhói buốt.
– Đau... quá...
– Con đĩ này, để xem trong huyệŧ mày chứa thứ hay ho gì câu dẫn được đàn ông.
Lộ Tư Viên thò tay giật tung quả cầu vàng, An Huyên hét lên một tiếng đau đớn.
Tức khắc, dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ tuôn ra ồ ạt mang theo một cỗ hương vị nồng đậm.
– Của anh em Tịch gia? – Lộ Tư Viên nhớ lại cuộc điện thoại lúc chiều. Tịch Minh một mặt cắt đặt công việc, mặt khác cùng em trai chơi đùa thân thể này. – Con khốn!
Trước khi An Huyên kịp nhận thức, Lộ Tư Viên lập tức kề miệng vào mυ'ŧ lấy dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ vẫn còn ấm nóng đang chảy ra.
Tiêu Tần nhìn quả cầu vàng, đây chính là quả cầu do đích thân Tịch Minh mua hôm đi thị sát trung tâm thương mại. Cậu ta còn yêu cầu thợ kim hoàn khắc hai chữ "Tịch An" chìm lên thân cầu, mang về cả ngày trời đùa nghịch trong tay, thỉnh thoảng lại hôn lên dòng chữ đó.
Nụ hôn của Tịch thiếu... Tiêu Tần nâng quả cầu sáng bóng vì dâʍ ɖịƈɦ lên, ngậm vào miệng. Cô muốn có một nụ hôn, dù là gián tiếp với người con trai kia.
– Đừng... đừng... làm thế...
An Huyên ngọ nguậy thân mình, cố đẩy Lộ Tư Viên ra nhưng thân thể vẫn mềm nhũn, không cự lại được sự thô bạo của đối phương.
– Đây là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Tịch thiếu... Là nòi giống của Tịch gia... – Lộ Tư Viên đờ đẫn ngoạm cả âʍ ɦộ của An Huyên, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để – Mau chảy ra cho bằng hết, ai cho cô giữ lại trong người, con điếm này!
Dòng tinh đặc sệt chảy chầm chậm, ra đến đâu liền bị cái lưỡi lươn lẹo như con rắn nước cuốn sạch vào miệng đến đấy. Bên cạnh, Tiêu Tần vừa loáng thoáng nghe thấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Tịch Minh, liền nhào tới:
– Tôi cũng muốn.
Cô ta há to miệng, chen vào bú tranh cùng Lộ Tư Viên. Tiếng nước bọt nhóp nhép, tiếng uống da^ʍ tinh ừng ực vang lên làm căn phòng nồng nặc hương vị mờ ám.
An Huyên vốn không xa lạ việc bị hai người cùng bú ʍúŧ tiểu huyệt, nhưng đối phương là phụ nữ... Cô không quen chút nào, bộ ngực không hiểu sao cứ trướng lên, đau như muốn nứt thịt khiến cô càng nhúc nhích dữ dội để phản kháng.
Tiêu Tần cắn mạnh vào mảnh hoa môi đỏ sẫm, điên tiết quát:
– Dám giữ lại? Cô muốn mang thai cốt nhục của Tịch gia? Ai cho phép cô, mau nhả hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Tịch Minh ra!
Hai ngón tay nhanh chóng chọc vào lỗ nhỏ, đào bới thêm tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Dòng tinh ngầy ngậy cuồn cuộn bị lôi ra cho hai cặp môi đỏ thắm mυ'ŧ lấy, đói khát uống cạn.
– Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Tịch gia ngon quá! – Lộ Tư Viên không khỏi cảm thán.
An Huyên biết rất rõ, Tịch Minh và Tịch Phụng có mùi giống chocolate, ngậy và thơm, không giống như bạn trai trước đây của cô có vị tanh và hơi mằn mặn. Hương vị này khiến Tiêu Tần cùng Lộ Tư Viên say đắm cũng không có gì lạ.
Hai cặp môi quét lên quét xuống dọc khe nước, ngậm lấy hai mảnh âm thần, kéo giãn ra, làm lộ huyệt đạo hồng tươi, ầng ậng nước. Đầu lưỡi Lộ Tư Viên nhanh chóng chọc vào, liếʍ ʍúŧ chùn chụt. Bên ngoài, Tiêu Tần cũng không kém, nhanh nhẹn rê đầu lưỡi xuống hậu môn, bú mạnh dòng tinh dồi dào đang phủ lên những nếp nhăn mịn màng.
An Huyên bị người trên kẻ dưới vục mặt vào chỗ kín của mình húp nước một cách thô bạo, lại liên tục bị người ta mắng chửi là đĩ điếm, chỉ biết ngửa huyệŧ cho đàn ông chơi, đau đớn đến phát khóc nhưng chẳng làm gì được, chỉ biết cắn môi chịu đựng. Cơn đau rát từ giữa hai chân cùng ngực truyền lên tận đỉnh đầu, làm cô quằn quại, cơ bắp hầu như co rút kịch liệt. Cô cay đắng nghĩ, Tịch Minh và Tịch Phụng dù có trêu đùa cỡ nào cũng biết xót cô, nâng niu chiều chuộng, không như hai người phụ nữ này, hết nhay lại cắn rất đau, không cần biết bên trong người cô còn thứ gì, chỉ tham lam đòi vét sạch.
Móng tay sắc nhọn cào liên tiếp vào vách thịt mềm nõn làm An Huyên rùng mình kinh sợ. Dù cô van xin thế nào, bọn họ cũng không dừng lại. Ngay cả khi tiểu huyệt của cô chảy máu, những tia đỏ tươi trộn lẫn với tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng dâʍ ɖịƈɦ của cô tuôn ra, bọn họ vẫn tranh nhau liếʍ ɭáρ.
– Đau... làm ơn dừng lại đi...
Cả hai người mặc kệ, bọn họ đang ngây ngất trong mùi hương chocolate, trong đầu mường tượng như mình đang được khẩu giao cho anh em Tịch thiếu. Những ngón tay bóng nhẫy, ướŧ áŧ dâʍ ŧɦủy̠ cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ được cả hai tự nhét vào lỗ huyệŧ của mình, chọc ra chọc vào, một lát lại đưa lên quét lấy dâʍ ŧɦủy̠ nơi cửa mình của An Huyên rồi lại ấn vào cái lỗ ướt nhẹp của chính mình, ảo tưởng rằng chính là hai thiếu niên đẹp trai kia đang ra sức thúc đẩy, nhồi nhét đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào huyệŧ họ, làm cho họ mang thai con của các cậu.
Nếu thực sự được thế thì tuyệt vời.
Lộ Tư Viên cùng Tiêu Tần, cả hai sẽ chổng mông lên cho anh em Tịch gia ȶɦασ chết, miệng bọn họ vẫn tranh nhau mυ'ŧ lỗ huyệŧ bé xíu của con hồ ly tinh này, húp sạch nước da^ʍ cùng mầm mống Tịch gia vào bụng. Hai cái lưỡi linh hoạt như con cá chạch, luồn sâu vào từng ngóc ngách, liếʍ mạnh cả những nếp gấp nhỏ đến sạch bóng. Con hồ ly tinh này sẽ ưỡn cong người lên để lưỡi bọn họ dễ bề chui vào sâu hơn, cọ xát vách huyệŧ ẩm ướt.
Bọn họ cũng đồng thời vểnh mông cao, mở ra lối vào ướŧ áŧ đến nỗi nhỏ cả nước xuống drap giường. Hai thiếu gia chia nhau mỗi người ôm lấy một cặp mông, nhét thẳng cự vật khổng lồ vào miệng lỗ đỏ tươi, kéo ra đâm vào làm văng cả nước da^ʍ, từng dòng dâʍ ɖịƈɦ trong suốt đặc sánh nhễu ra, chảy cả xuống đùi. Cả hai chơi chán lại đổi người, liên tục thúc ƈôи ŧɦịŧ cực đại của họ vào, nghiền ép đến dập nát hai cái lỗ dâʍ đãиɠ này rồi bắn tinh xối xả.
Sau đó, bọn họ cho phép hai cô thư ký bốc lửa trườn xuống mυ'ŧ sạch ƈôи ŧɦịŧ của mình, liếʍ sạch cả hai tinh hoàn, không để sót một giọt tinh túy nào. Cả hai sẽ cùng trổ tài khẩu giao bú ɭϊếʍ xem người nào làm cho anh em Tịch thiếu cứng lại trước.
Lộ Tư Viên liếʍ quanh đầu khấc to lớn, thỉnh thoảng ngậm cả cây gậy to vào miệng. Đầu lưỡi dâʍ đãиɠ chọc chọc vào cái lỗ trên đầu nấm khiến Tịch Minh sướиɠ đến rùng mình. Trong lúc đó, Tiêu Tần lại nâng cự vật lên, tiện bề ngoạm lấy cả hai túi tinh mềm mại của Tịch Phụng, liên tục dùng lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng ấm nóng của mình, làm cho cậu thở dài thỏa mãn.
Trong lúc ấy, hai thiếu gia có thể dùng miệng liếʍ ɭáρ cho con hồ ly tinh kia. Tịch Phụng không ngừng bóp chặt cặρ √υ' trắng hồng, hai đầṳ ѵú bị se đến cương cứng rồi cậu đưa cả vào miệng nếm. Tịch Minh thì vuốt ve vùng bụng phẳng, một đường hôn thẳng xuống dưới, âu yếm mυ'ŧ từng tấc da thịt thơm tho bên trong đùi non.
Lộ Tư Viên và Tiêu Tần chấp nhận để con đĩ đó được ngồi trên cao, banh háng cho hai vị thiếu gia bú huyệŧ, miễn là họ được thỏa mãn ngậm lấy ƈôи ŧɦịŧ ngon lành, to hơn cổ tay kia.
Thậm chí, nếu hai thiếu gia muốn, hai cô thư kí có thể nằm ngửa bên dưới. Phía trên là hai thiếu niên thân hình săn chắc đang quỳ trên giường, chèn ép An Huyên ở giữa. Cả hai cùng nhau nhét chung ƈôи ŧɦịŧ gân guốc vào lỗ huyệŧ bé xíu của con hồ ly tinh. Lộ Tư Viên cùng Tiêu Tần ở dưới vừa được ngắm nhìn hai cự long liên tục ra vào miệng lỗ, lại ngửi được hương vị da^ʍ mỹ tỏa ra khi nam nữ giao cấu, thậm chí còn dễ dàng ngửa lên liếʍ ʍúŧ nơi giao hợp của ba người. Thật không có gì thú vị bằng!
Nhưng tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng. Thực tế là trên chiếc giường nhăn nhúm chỉ có hai bọn họ đang vừa chọc tay vào lỗ huyệŧ ɖâʍ đãng của mình, vừa lẩm bẩm gọi tên hai thiếu niên đẹp trai kia, trong khi vẫn không ngừng chen nhau húp lấy nước da^ʍ đang rỉ ra không ngớt từ huyệŧ của tình địch vốn đã lả đi vì đau.
Cả ba người đều không biết rằng, trong lúc đó, bên dưới nhà là cảnh hỗn loạn, đổ nát.