Người ta có câu: Ăn vụng mãi thành quen. Từ sau lần mang cô giáo nhà mình đến văn phòng, Tịch Minh rất có hứng thú với việc mây mưa nơi công sở.
Vốn dĩ ở tập đoàn của Tịch gia có luật bất thành văn cấm tình công sở để nhân viên đảm bảo dồn hết tinh lực cho công việc, nhưng nếu đại boss cứ ngang nhiên ăn vụng một mình mà không cho anh em ké cẩm chút phúc lợi thì xem ra không được tử tế cho lắm.
Thế là chẳng mấy chốc, mọi người trong tập đoàn đều hân hoan bàn tán về khẩu dụ ngầm của cấp trên về việc không cấm hẹn hò trong công ty, miễn là không làm ảnh hưởng đến chất lượng công việc.
Quả nhiên đại boss có khác, tốc độ trưởng thành cũng kinh khủng hơn người bình thường quá đi. Sinh nhật lần thứ 18 còn đang ngấp nghé đằng xa mà đã thấu hiểu nhân tình thế thái đến cỡ này. Thật đáng làm cho người ta khâm phục, đáng làm cho người ta trung thành mà hu hu...
Nhưng mà việc An Huyên cứ ra ra vào vào phòng làm việc của Tịch Minh như thế cũng làm ngứa một số con mắt. Bản thân cô thấy miễn cưỡng, Tịch Minh cũng thương xót, không nỡ để cô phải khó chịu, đành gặm nhấm nỗi khổ một mình.
Bây giờ cậu đã chính thức thừa kế tập đoàn nên không thể tới trường được nữa. Thế nên tối nào đại boss cao quý của Tịch gia cũng đều ứa gan nghe cậu em trai tường thuật lại những chuyện ở trường.
– Trưa nay cô giáo của chúng mình không ngoan, ăn cơm bỏ mứa rất nhiều. Nhìn thấy em còn cố tình đi vòng đường khác.
Tịch Phụng vừa cắt miếng cá hồi, vừa làm ra vẻ vô tình nhắc tới cái tên đặc biệt kia.
– Chiều thì lại cầm kéo đi tỉa rau củ với mấy người làm vườn. Anh biết đấy – Tịch Phụng liếc nhìn ông anh đang bình thản nhai sườn bò, mặt không biến sắc – Vườn rau củ ngay bên ngoài phòng lab. Người bên ngoài khom lưng tỉa lá, váy ngắn kéo cao lên lộ ra hông tròn trịa thế nào, chỉ cần ngồi ở cửa sổ phòng lab nhìn được hết.
Miếng thịt sườn thơm mềm tự nhiên ứa nước ngọt lừ trong miệng Tịch Minh. Cậu nuốt mạnh, tiếp tục cắn một miếng khác, rèm mi hạ thấp che đi một mảnh âm trầm đang dâng lên trong đáy mắt.
– Thế cho nên trước lúc ra về, em đành lôi cô giáo của chúng ta vào nhà vệ sinh "bảo ban" lại một lượt. – Đột nhiên Tịch Phụng dừng một chút, khóe miệng cong lên tà ý – Rất hay là đúng lúc cô ấy mải rêи ɾỉ thì hắn bước vào.
Ánh mắt Tịch Minh lóe lên một tia bất thường:
– Phạm Đạt?
– Chuẩn! Tiếng giày hắn không lẫn đi đâu được. Vốn dĩ ban đầu định nhẹ nhàng với cô giáo nhà mình thôi, nhưng sau đó em đổi ý, để bảo bối dựa vào cánh cửa nâng một chân lên vai em để liếʍ. Quả nhiên cô ấy sướиɠ đến phát khóc, còn cố ấn đầu em vào sát hơn nữa. Hắn chắc kinh ngạc lắm, còn ra gõ cửa phòng đòi mở. Nhưng em mặc kệ, dù sao bảo bối cũng đang nước non đầm đìa, thơm ngọt kinh khủng, em không cách nào dứt ra được, cứ mυ'ŧ chùn chụt đến khi bảo bối bắn cả ra. Hắn ở ngoài cách một tấm ván mỏng, nghe không sót tiếng nào.
Trong đầu Tịch Minh đang hiện lên cảnh An Huyên áo xống xô lệch, cặρ √υ' no nê bị đẩy ra ngoài áo ngực, kịch liệt rung chuyển. Tấm lưng dựa vào cánh cửa gỗ ướt đẫm mồ hôi cong lên, bắp đùi căng ra để ưỡn cao hạ thân cho Tịch Phụng mυ'ŧ mát, miệng không ngừng rêи ɾỉ những tiếng dâʍ đãиɠ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lỗ tai bất cứ kẻ nào.
Phạm Đạt chắc chắn sẽ tức điên!
– Rồi sau đó? Hắn chịu buông tha? Hay sẽ chờ ở cửa đến khi hai người đi ra?
– Sau đó... ha ha... – Tịch Phụng đột nhiên cười phá lên, tay cầm nĩa còn không vững – Hắn dĩ nhiên không buông tha, nhưng cũng không đứng ở cửa. Mà hắn đi vào phòng bên cạnh, tự xử luôn. Cũng tại bảo bối rên kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá làm chi, nước da^ʍ tràn ra lại còn thơm nữa, ngửi thấy không phát điên mới lạ. Vừa chơi cô giáo bên này, lại nghe tiếng thở hổn hển khổ sở của tình địch bên kia, em rất thỏa mãn. Cuối cùng cũng có ngày khiến hắn ghen nổ mắt. Bảo bối lúc sau phát hiện ra có người, liền cắn chặt môi không dám kêu. Em mới đưa lưỡi liếʍ vòng quanh rồi cắn nhẹ vào hạt đậu nhỏ của cô ấy, thế là lại nức nở ngay, nước da^ʍ còn ngọt hơn nữa. Tất nhiên bọn em xong việc trước hắn nên em đã để bảo bối ra ngoài, còn mình thì ở lại đợi xem bộ dạng khốn khổ kia.
Tịch Minh nuốt khan, cố đè nén tia ghen tị đang chiếu thẳng vào cuống tim. Nghĩ tới miệng giếng thơm ngọt nhà mình được em trai tận tình bú ʍúŧ, cậu không nhịn được khao khát muốn được đi học.
Quỷ tha ma bắt cái số hẩm hiu của cậu, khi bọn họ còn mải đấu đá nghiêng trời lệch đất với ông bác họ tham lam khốn kiếp đến nỗi không thể đến trường thì An Huyên đã được chuyển sang dạy ở lớp Quốc tế!
Tịch Minh không biết từ khi sang đó An Huyên bận hơn hẳn. Lớp Quốc tế tuy ít học sinh nhưng chương trình dạy rất khó, phải liên tục cập nhật mỗi ngày.
Gần đây là kỳ kiểm tra, An Huyên càng bận hơn nữa.
Đầu giờ học, cô ngồi trong phòng trông học sinh làm bài mà gà gật liên tục. Khổ thật, thức tới ba giờ sáng để làm các loại báo cáo cuối năm, sáng nay còn phải nghe một cuộc điện thoại xin tiền của Lý Lan, cô thật đau đầu muốn chết.
– Thưa cô, bài này em chưa rõ lắm. Cô giảng cho em được không?
An Huyên mơ mơ hồ hồ đi xuống chỗ cánh tay giơ lên ở cuối lớp, nhỏ nhẹ nói:
– Giờ kiểm tra, cô không trả lời những câu hỏi như vậy được. Em cố gắng nghĩ thêm chút nữa đi.
Tịch Phụng cười toe toét: "Em sẽ cố". Đoạn, nắm lấy gấu váy của cô, kéo lại gần.
An Huyên hoảng hốt nhận thức được tình hình, vội giật váy ra nhưng không được, đành đứng đối mặt với cậu. May là Tịch Phụng ngồi một mình ở cuối lớp nên trước mắt cô, ngoài khuôn mặt vui thích của cậu thì chỉ còn bức tường trắng.
– Em làm gì thế? – An Huyên rít qua kẽ răng – Buông cô ra.
Tịch Phụng làm lơ, chỉ thản nhiên lật vạt trước của váy lên, bàn tay hư hỏng úp lên vùng tam giác ẩn dưới lớp ren trắng sữa, gãi nhẹ. Cảm giác râm ran ám muội lan dần ra tứ phía, An Huyên sướиɠ đến rùng mình, răng cắn chặt môi, cố trụ vững trên hai chân.
Những học trò xung quanh sau khi quay lại nhìn kẻ đặt câu hỏi ngớ ngẩn xong thì lại quay về cắm mặt vào trang giấy trước mặt, cố hết sức tập trung, vứt mọi âm thanh ra sau đầu. Tịch Phụng cứ thản nhiên hết gãi lại cọ, sau đó vén lớp ren sang một bên, làm lộ ra vùng lôиɠ ʍυ mềm mại. Cậu cẩn thận vạch nhẹ múi thịt, khiến An Huyên vô thức dịch hai chân mở rộng hơn.
Cười xấu xa, Tịch Phụng luồn ngay cán bút vào khe nhỏ, liên tục kéo qua cọ lại khiến cán bút ướt sũng dâʍ ɖịƈɦ, bóng loáng lên.
An Huyên tức giận túm gấu váy, giọng khàn đặc giấu trong cổ họng:
– Thôi ngay đi!
Tịch Phụng ngoan ngoãn rút cán bút ra làm cô có chút ngạc nhiên về tốc độ chấp hành nhiệm vụ nhanh chóng của cậu.
Chẳng ngờ, cán bút bi vừa rút ra lại có thêm một cây bút đánh dấu cùng cây bút xóa mập mập chen vào. An Huyên bám chặt mép bàn để khỏi ngã. Mười đầu ngón tay găm chặt vào mép bàn, cố kìm nén một tiếng rên.
Tịch Phụng suиɠ sướиɠ quan sát bộ dạng khổ sở của An Huyên, đoạn lại đưa cán bút bi ướt sũng lên miệng mυ'ŧ mυ'ŧ. Đầu lưỡi đinh hương không ngừng liếʍ dọc thân bút, tưởng như đang được liếʍ dọc khe huyệŧ bé nhỏ vậy. Liếʍ xong, cậu ta lại dùng chính cái bút đó viết lên tờ nháp trắng:
"Nếu thời gian dừng lại, rất muốn đặt cô lên bàn giáo viên mà chơi cho đã."
Dòng chữ dâʍ ɖu͙ƈ nhảy nhót khiến An Huyên ngượng chín mặt.
"Cô thích được dạng chân trước mặt nam sinh?", Lại một dòng nữa viết lên. An Huyên vội lắc đầu, cố phân tâm khỏi hai chiếc bút to tròn đang được người ta kéo ra đẩy vào cái lỗ hồng hào.
"Muốn bú cặρ √υ' xinh đẹp kia và uống nước từ huyệŧ nhỏ của cô."
Quá lắm rồi! An Huyên lúng túng muốn rời đi. Tịch Phụng vẫn kiên trì không hé răng nói một lời.
"Dạng chân ra."
"Vén cao váy lên".
An Huyên khó khăn dạng chân ra, hai chiếc bút được rút ra rất nhanh, phát ra một tiếng "bóc" nho nhỏ khiến học sinh bàn trên liền quay xuống xem có gì bất thường.
Co vội ho khù khụ tránh bị nghi ngờ. Tịch Phụng chẳng mấy quan tâm, thản nhiên dùng hai cây bút sũng nước bôi lên dòng tên mình trên tờ giấy kiểm tra. Nam sinh bàn trên lại quay về với thế giới những câu trắc nghiệm, không hề biết cô giáo của mình đang run rẩy chờ đợi một món quà nhỏ.
Tịch Phụng thấy cô thiếu thốn quá, cũng thương cảm. Cậu nhẹ nhàng rời khỏi ghế, im lặng trượt xuống sàn, há miệng ngậm lấy cặp môi nhỏ sưng phồng, thèm được lùa lưỡi vào sâu bên trong.
A, trời ơi! Ai tin nổi.
Ngay ở trong lớp học, khi các học sinh khác tập trung làm bài kiểm tra thì cô giáo của bọn họ lại đang dạng chân rất rộng cho một nam sinh ưu tú quỳ xuống, ngửa mặt lên bú ɭϊếʍ.
Cậu nghịch ngợm cắn nhẹ âm thần mềm mịn, một chốc lại mυ'ŧ chặt huyệŧ, liếʍ liếʍ, nhưng nhiều nhất vẫn là bú, liên tục bú, không ngừng không nghỉ bú dòng nước da^ʍ ngầy ngậy đang róc rách tuôn ra, bộ dạng vừa khoan khoái vừa hận là không thể có anh trai ở đây cùng mình mυ'ŧ mát huyệŧ ngon của cô giáo.
Cửa lớp vốn là nửa kính nửa gỗ, nếu ai đó đi ngang qua cửa sau của lớp thì sẽ nhìn thấy rất rõ cảnh tượng dâʍ ɖu͙ƈ của cả hai. An Huyên cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền để ngăn cơn kɦoáı ƈảʍ đang bò khắp cơ thể, đôi chân trắng chạy dọc theo thân người Tịch Phụng, cặp mông nảy nở được đôi bàn tay to lớn của cậu nâng lên, bóp mạnh. Tịch Phụng liều lĩnh chen chân vào giữa háng cô giáo, quỳ thật thấp để cho cô gần như cưỡi lên mặt mình. Cậu ngả đầu ra sau, miệng chôn chặt trong vùng đào nguyên màu mỡ, ra sức mυ'ŧ liếʍ rồi lại uống dòng mật ngọt.
Môi mềm ma sát qua lại khiến hai mép thịt đỏ lựng, liên tục mấp máy. Sâu bên trong, các cơ vòng đua nhau co bóp, mỗi lần lại thêm một luồng nước da^ʍ ứa ra, chảy thẳng xuống cuống họng đang chờ sẵn.
Lén lút cho phép nam sinh khẩu giao cho mình ngay trong lớp học khiến An Huyên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cao độ. Cô cắn chặt mu bàn tay để ngăn tiếng thở dốc, đầu óc quay cuồng như đang bị ném lên tàu lượn cao tốc. Hạ thân nóng bỏng cảm thụ rõ ràng từng chuyển động linh hoạt của lưỡi Tịch Phụng, bị cậu đùa nghịch, cọ xát khắp vách thịt mềm, hàm răng trắng bóng lại nhay nhay khiến cô ê ẩm muốn nhảy dựng lên gào thét.
Không thể chịu đựng được nữa... An Huyên lắc lắc đầu, bước lùi lại một bước nhỏ tránh khỏi khuôn mặt đẹp trai đến tàn nhẫn kia nhưng nào có dễ dàng thế. Đầu gối Tịch Phụng di chuyển theo, hai tay vẫn túm chặt cặp mông, không để hoa huyệt ngọt ngào rời khỏi miệng mình.
Bộ dạng khao khát của cậu khiến An Huyên nảy lên một tia thỏa mãn mơ hồ. Cô thực sự đang bị nam sinh cưỡng hôn ngay trong lớp học, mà còn là hôn môi dưới nha.
Chỉ cần mấy học sinh ngồi phía trên kia quay lại, nhất định sẽ sốc lắm. Nam sinh xuất sắc khối 12 của bọn họ lại đang quỳ dưới sàn say mê dùng miệng đưa cô giáo của mình lêи đỉиɦ. Cậu thèm khát nước ngọt của cô, mê mẩn múi thịt mềm nhũn bao bọc đóa hoa đẫm nước đến nỗi liên tục chọc đầu lưỡi vào lỗ nhỏ, luồn sâu vào tận cùng đến khi cô rùng mình, từ trong cơ thể phun ra một mạch nước ấm áp thơm ngọt khác thường, chảy dọc từ đầu lưỡi đến cuống lưỡi của cậu.
"Ngon lắm!", Tịch Phụng ngẩng lên nhìn cô, khóe miệng và cằm ướŧ áŧ sáng bóng lên, đôi môi xinh đẹp vẽ ra khẩu hình khen ngợi thầm lặng.
Mười đầu ngón tay bấu chặt xuống bàn, không dám đặt lên mái tóc tơ mềm mại của Tịch Phụng, chỉ sợ rằng nếu lùa vào mái tóc đó sẽ nhịn không được mà kéo cậu áp sát hơn. Trong đôi mắt cô, bóng dáng đẹp đẽ của Tịch Phụng lại chuyển động, dần dần ngồi lên ghế.
– Thưa cô – Một cánh tay giơ lên từ dãy bàn đầu – Em muốn xin tờ giấy thi nữa.
An Huyên thở dốc, vội hạ vạt váy xuống, không cần biết bên trong đã chỉnh lại qυầи ɭóŧ chưa.
– Trên bàn... – Cô khó nhọc nói – Em... lên lấy đi.
Người kia cứ thế đi lấy giấy thi, không chút ngờ vực. Khi mang tờ giấy xuống, cậu nhìn thấy cô giáo đang từ cuối lớp đi lên, khuôn mặt đỏ bừng, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi.
Lạ thật, máy lạnh vẫn mở 20 độ mà. Chẳng phải mọi khi cô An vẫn hay nhăn nhó kêu lạnh, bọn họ phải điều chỉnh tăng thêm nhiệt hay sao?
Giờ kiểm tra kết thúc, An Huyên mang bài của học sinh xuống phòng giáo vụ. Tiểu Trân đã đứng chờ sẵn, chìa ra tờ giấy ký nộp bài. Cô run rẩy mở nắp bút, vừa đặt nét chữ trong đầu thoáng nghĩ đến mấy cây bút của Tịch Phụng, da mặt lại nóng lên.
Không ổn chút nào, bình tĩnh đi... Cô cần nói chuyện với cậu ta về việc mạo hiểm này. Dù sao cũng không cần mang công việc và danh dự ra để đánh đổi. Bọn họ dẫu có bị phát hiện cũng chẳng hề hấn gì nhưng cô sẽ mất tất cả.
Vừa đi vừa nghĩ, cô không ngờ về tới phòng làm việc lại gặp Phạm Đạt đang đứng ở chỗ ngồi của mình.
An Huyên ngây người trước ánh nhìn khó hiểu của anh.
– Xuống căng – tin với anh một lát.
Một dự cảm không lành nảy lên trong lòng cô.
– Em...
– Tiết sau em không phải lên lớp. – Phạm Đạt cắt lời – Anh chờ em ở sân sau.
Nói xong liền đi một mạch. Người này còn xem trước cả thời khóa biểu của cô, An Huyên không có cách nào khác, đành phải đi theo.
Căng – tin của trường có hai khu vực: Ăn trưa và ăn nhẹ. Nơi ăn nhẹ là một quầy cà phê ngoài trời thoáng đãng. Tiết học tiếp theo đã bắt đầu, sân vắng tanh, chỉ lác đác một hai nhân viên đang dọn dẹp phía quầy nước.
Phạm Đạt chọn bàn xa nhất, sát với bức tường phủ đầy dây leo bao quanh khuôn viên.
Không đợi An Huyên ngồi xong, anh đã mở lời:
– Ngày hôm qua, trong nhà vệ sinh nam tầng 4...
Cô giật nảy người, ly nước trong tay run lên sóng sánh.
– Có... chuyện gì?
Đến lúc này An Huyên mới rõ ràng người gõ cửa hôm qua là Phạm Đạt. Khi ấy cô đã quá buông thả bản thân, đến giọng nói của anh cũng không nhận ra được. Đến tối, Tịch Phụng lại gọi điện vỗ về cô, nói rằng đó chỉ là một nam sinh nghịch ngợm giả giọng thầy giáo thôi. Nhà vệ sinh nam không phải chưa từng có tiếng thở của nữ sinh, bọn họ thấy việc này không có gì ghê gớm cả.
Phạm Đạt nhìn cô chằm chằm, nặng nề nói tiếp:
– Tịch Phụng lớp em mang bạn gái vào đó.
– Vậy... ạ? – Cô muốn vỡ tim rồi. Hôm qua cậu ta bảo cô đi trước, còn mình ở lại làm gì không biết. May là nhà vệ sinh không có camera, bằng không cả hai chết chắc.
– Cậu ta không có vẻ gì là sợ hãi khi bị phát hiện cả. Dù sao cũng là cháu nội của chủ tịch trường này nên dù mọi chuyện có bung bét thì cậu ta cũng vẫn bình an.
An Huyên gật đầu trong vô thức: "Nhưng làm lộ ra thì danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng đúng không?"
– Không chỉ trường mà người thiệt thòi nhất chính là cô gái đã vào nhà vệ sinh cùng Tịch Phụng.
Ly nước trong tay An Huyên vốn sóng sánh lại đổ ra một chút. Phạm Đạt nhanh tay lấy giấy ăn thấm cho cô, chậm rãi nói tiếp:
– Anh đã xem camera ở ngoài hành lang. Người đi ra từ gần khu vực nhà vệ sinh mặc áo màu bạc, váy đỏ, tóc dài ngang lưng.
Đấy chẳng phải là đồng phục của giáo viên hay sao?
An Huyên thật muốn khóc rồi. Giống như đứa trẻ làm sai bị phát hiện vậy. Cô nên làm gì đây? Thú nhận với anh hay cố chấp cãi đến cùng? Đột nhiên cô xấu hổ vô cùng, giống như mình bị lột trần đứng trước mắt anh vậy.
– Ai... anh nhìn thấy ai... đi ra?
Phạm Đạt im lặng không nói.
An Huyên không hề biết thực ra camera ở hành lang đang đến thời kỳ cần bảo dưỡng, rất mờ. Ngay cả chi tiết trang phục người con gái kia anh cũng không rõ là đồng phục của giáo viên hay là một nữ sinh áo trắng, quấn hoodie đỏ dưới hông nữa. Nhưng nếu anh không nhầm thì tiếng rêи ɾỉ hôm qua rất giống giọng của cô. Chính vì thế mà anh không cầm lòng được, ban đầu còn nghĩ cô có người yêu là đồng nghiệp trong trường.
Nghĩ đến cảnh bên trong căn phòng nhỏ kia có dáng hình yêu kiều của cô quằn quại, anh nhịn không được mà nổi lên ham muốn. Cuối cùng đành chọn cách tự xử thảm hại, vừa tuốt lộng đến bắn ra, vừa tưởng tượng bên dưới mình là thân thể xinh đẹp kia đang điên cuồng hút chặt.
Vì vậy hôm nay anh mới thăm dò An Huyên. Bộ dạng lúng túng như tội phạm bị phát giác kia đã chân chính tố cáo sự trác táng của chủ nhân. Người trong nhà vệ sinh hôm ấy chính xác là cô. Người nức nở rêи ɾỉ khiến anh muốn nổ tung như pháo hoa cũng chính là cô.
Tệ một nỗi, kẻ may mắn đã cùng cô hoan ái kia lại là một học sinh.
Phạm Đạt biết những cậu công tử bột như anh em Tịch gia đều không còn ngây thơ, trong sáng như những học sinh bình thường khác. Có điều, anh không ngờ mục tiêu của bọn họ lại là An Huyên. Cô cũng thật ấu trĩ khi để bản thân bị cuốn vào trò chơi nɧu͙© ɖu͙© tò mò của tuổi mới lớn.
Nếu sớm biết cô hư hỏng như vậy, chẳng thà anh xuống tay thật sớm thì đã không đến lượt thằng nhóc kia có cơ hội lên mặt với anh.
Phạm Đạt cố kiềm chế cơn giận dữ, nói rành rọt từng tiếng:
– Tốt nhất là em nên chấm dứt chuyện này sớm trước khi đến tai người khác.
Tai cô ù đi, nhất thời ngây ngốc, không biết nói gì. Danh dự, công việc và cả tương lai của cô nữa, tất cả đều mất sạch.
Ngay lúc An Huyên còn đang chưa biết làm gì thì có một bóng người đã đến bên cạnh cô, lịch sự cất tiếng chào.
– Cô An, em xin gửi cô cái này.
An Huyên ngẩng lên, nhìn thấy Dũng Hà đang cười toe toét.
Cậu đưa ra một túi giấy được gói kín, vui vẻ nói:
– Em gửi lại cô cuốn truyện lần trước cô cho mượn. Cảm ơn cô nhiều lắm ạ. Bên trong còn có cuốn tiểu thuyết lịch sử em kể với cô. Cô mang về đọc hết em lại đổi cho cô tập khác.
– À, cảm ơn em...
An Huyên cúi đầu, vờ miết tay lên miệng túi giấy gói kín, che dấu đi đôi mắt sắp đỏ lên. Không biết vô tình hay cố ý, Dũng Hà cũng đứng nguyên tại đó, không chịu rời đi làm cho Phạm Đạt không thể tiếp tục câu chuyện. Nhưng dù sao việc gì cần cũng đã nói xong, anh tìm cách rút lui, trong lòng tự định lượng thời gian cho phép cô suy nghĩ.
Chiếc ghế Phạm Đạt vừa rời đi, Dũng Hà lập tức ngồi ngay vào.
– Cô nhìn không ổn lắm, cô An? – Cậu chăm chú quan sát biểu hiện khổ sở trên mặt An Huyên.
Cô gắng sức nặn một nụ cười yếu ớt:
– Không sao, chắc cô hơi ốm một chút. Cô lên phòng y tế, em cũng mau về lớp học đi.
Bỏ lại cậu học sinh còn đang chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao, cô cầm theo túi giấy, hấp tấp bỏ đi.