Tịch Minh tiến vào nơi hai người đang đứng, cất tiếng nhắc:
– Còn cái áo nữa.
Tịch Phụng lập tức cởi khuy áo của An Huyên, kéo chiếc sơ mi ra, vứt xuống đất. Trên người cô giờ đây chỉ còn duy nhất chiếc tạp dề là vật che đậy cơ thể.
– Nói ra thì... – Tịch Phụng gãi gãi cằm – Hình như đây là lần đầu chúng ta được xem bảo bối nấu ăn.
Tịch Minh đưa tay mân mê viền tạp dề, tán thưởng:
– Rất nữ tính. Đã nấu xong chưa?
An Huyên quay lại nhìn đám bát đĩa trên bàn bếp một lượt rồi gật đầu: "Xong cả rồi."
Tịch Minh hài lòng:
– Vậy thì dọn lên đi. Chúng tôi đói rồi.
Nụ cười ám muội của Tịch Minh khiến An Huyên giật nảy người. Cô nhớ lại lần "dọn bữa" ở Phong Cầm. Chẳng lẽ hôm nay bọn họ lại muốn nhét đồ ăn vào cơ thể cô sao? Cô sợ hãi nhìn chỗ canh và thịt bò xào vừa mới làm xong. Không muốn bị nhét vào chút nào!
Bộ dạng khϊếp hãi của An Huyên khiến Tịch Phụng thích thú. Cậu vỗ vỗ cặp mông căng mẩy của cô, nhắc nhở:
– Không cần lườm mấy đĩa thức ăn như thế. Đừng quên cô đã hứa cái gì đấy.
Ánh mắt đầy ham muốn của cậu chiếu thẳng vào nơi riêng tư của cô. Dẫu có qua một lớp tạp dề ngăn cách thì An Huyên vẫn thấy nơi ấy nóng bừng như bị đốt cháy. Cô nhớ lại lời hứa ngu ngốc của mình ở khu phức hợp.
Ngốc thật! Giờ muốn chạy cũng không được nữa. Bốn con mắt đang hau háu nhìn cô như sắp chết đói tới nơi, khẳng định nếu cô không ngoan ngoãn tự dâng mình lên thì kết cục sẽ rất thảm.
Cô nghiến răng, hai tay túm lấy vạt tạp dề, nhấc lên cao, khoe ra vùиɠ ҡíи đáo nữ tính với lớp lông tơ mềm mại.
Anh em Tịch gia như châm lửa nóng trong người, gắt gao nhìn cơ thể lõα ɭồ của cô giống như muốn dùng ánh mắt của mình để cưỡиɠ ɦϊếp cô vậy.
– Em nên nói gì, bảo bối? – Giọng Tịch Minh khản đặc.
An Huyên nuốt nước bọt, nhắm tịt mắt lại để khỏi bị ánh nhìn thèm muốn kia thao túng. Toàn thân trên dưới đều đỏ bừng, cô nói lí nhí:
– Xin hãy thưởng thức bữa tối của hai người.
– Ngoan lắm.
Tịch Minh và Tịch Phụng tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt An Huyên, mỗi người ngậm lấy một quả anh đào đỏ tươi của cô.
Chiếc tạp dề bị cả hai người giằng kéo đã đứt ra, rơi xuống đất. Giờ đây, An Huyên hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, để mặc cho anh em Tịch gia đùa nghịch bầu vυ' tròn trịa của mình. Bọn họ đúng là sinh đôi, mỗi người một nhịp liếʍ vòng quanh nhũ hoa. Tịch Minh thích dùng môi mυ'ŧ lấy từng chút da mềm mại rồi liếʍ lên. Còn Tịch Phụng lại thích nhay cắn đầṳ ѵú, lưỡi cậu đảo qua đảo lại trêu chọc núʍ ѵú cương cứng.
Bốn bàn tay to lớn xoa nắn khắp người cô, lướt qua vùng bụng phẳng, gãi nhẹ sống lưng, bóp lấy mông cô và sờ nắn đùi non. Tiếng hút vang lên cùng tiếng rêи ɾỉ kíƈɦ ŧìиɦ ngập tràn căn bếp.
– Mở mắt ra nhìn chúng tôi đang bú em đi. – Tịch Minh khàn giọng ra lệnh.
An Huyên từ từ mở mắt, cúi xuống nhìn rõ mồn một hai mái đầu mềm mại đang chuyển động trên ngực mình. Tay bọn họ đã chuyển hết xuống phía dưới, thay nhau tách đùi cô rộng ra để xoa nắn vùng bẹn. Nhưng họ tuyệt đối không chạm vào nơi đang ướt đẫm kia khiến An Huyên ngứa ngáy như có kiến bò khắp thân thể.
– Sao thế cô giáo? – Tịch Phụng trêu chọc – Hình như cô không thỏa mãn lắm.
An Huyên lắc đầu, cố mím môi chịu đựng cảm giác ngứa điên cuồng. Anh em Tịch gia không hài lòng, cả hai liền tách nhau ra. Tịch Minh vòng ra sau, bắt đầu liếʍ lên tấm lưng trần nõn nà của cô. Hai tay cậu vòng ra phía trước, ra sức xoa nắn, bóp nắn cặρ √υ'. Còn Tịch Phụng hạ thấp người, nâng một chân An Huyên lên vai mình. Cậu chen vào giữa háng cô, ngửa mặt lên liếʍ đùi non và bẹn của An Huyên. Mấy ngón tay vạch hoa huyệt ra rồi khép lại liên tục khiến cô có những cơn co thắt ảo.
– Đừng làm vậy... – Cô khổ sở van xin.
– Thế nào? Cô giáo muốn được học sinh của mình liếʍ ở đâu nữa?
Những kẻ dạn dày kinh nghiệm này thật biết cách hành hạ người khác. Nếu đấu nữa cô chỉ có thua. An Huyên thở dài, nức nở: "Ở đó... làm ơn... liếʍ nơi đó của cô đi..."
Tức khắc, đầu lưỡi Tịch Phụng vươn vào trong tiểu huyệt đang bị banh rộng, quét lấy màng nước nhầy nhụa. Đằng sau, lưỡi của Tịch Minh cũng kéo quân tới tầng sinh môn, nơi ngăn cách giữa hai cái lỗ nhỏ xinh.
– Tôi nhớ mùi vị của em, bảo bối.
An Huyên bám chặt lấy bàn bếp để không bị cơn sóng cuốn đi.
Tịch Phụng dùng ngón tay banh rộng miệng lỗ nhỏ. Đôi môi cậu mυ'ŧ chặt hạt đậu hồng tươi, liên tục dùng lưỡi đá vào khiến An Huyên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nước nhờn của cô cứ thế tươm tướp rỉ ra. Tịch Minh ở phía sau cũng đã hạ thấp người, quỳ một chân xuống như em trai. Cậu ngửa cổ, ngước khuôn mặt tuấn tú lên nhìn ngắm da^ʍ huyệt lầy lội của cô giáo.
Nước da^ʍ của cô tí tách rơi xuống, cậu đều há miệng hứng trọn. Chưa đủ, đầu lưỡi còn đâm sâu vào trong lỗ, bắt chước ƈôи ŧɦịŧ ra vào giao cấu. Cậu thực sự đang muốn làm chết cô bằng lưỡi của mình. Đôi môi mυ'ŧ chặt hai mảnh âm thần đỏ như cánh hoa. Cậu muốn nuốt chửng cô, nuốt cả vùиɠ ҡíи dâʍ đãиɠ này vào bụng.
Kɦoáı ƈảʍ đột ngột xông tới như một cơn lốc cuốn bay mọi suy nghĩ của An Huyên. Cô gồng cứng bụng dưới, tay chân thì nhũn ra. Mật ngọt liên tiếp róc rách chảy.
– Đã lâu không chạm vào cô, nơi này của cô vẫn ngon lành như thế. – Tịch Phụng than thở – Minh, cho em uống với.
Đầu lưỡi của Tịch Phụng chen chúc vào hoa huyệt lầy lội. An Huyên đờ đẫn, cảm nhận như có hai con rắn nhỏ núc ních trườn bò trong huyệŧ, chui vào tận hoa tâm. Bên trong cô co bóp liên hồi. Vách thịt mềm mại thít chặt để nhốt hai con rắn lại. Chúng ngọ nguậy, tranh nhau cào lên vách thịt ướŧ áŧ làm cô ngứa ngáy, dâʍ ŧɦủy̠ tuôn ra ngày càng nhiều.
Tuôn bao nhiêu, bên ngoài hai cái miệng hứng sẵn lại bú ʍúŧ bấy nhiêu, không bỏ sót một giọt. Tiếng sì sụp da^ʍ tục vang lên không ngớt khiến An Huyên ngượng chín người. Cô không dám nhìn vào gương, nơi đang phản chiếu hình ảnh cô đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một chân gác lên vai Tịch Phụng để mở rộng háng cho cậu rúc vào bú ɭϊếʍ hoa huyệt. Đằng sau, Tịch Minh đang chọc lưỡi vào lỗ hậu môn của cô, nghịch ngợm liếʍ những nếp nhăn mềm xốp.
– Cô giáo, tôi thích được liếʍ ʍúŧ cái lỗ tục tĩu này của cô. Tôi nhớ mùi vị ngon lành này.
Nói rồi Tịch Phụng đột ngột úp hẳn mặt vào sát háng An Huyên. Cậu say sưa chà xát miệng và cằm thật mạnh vào âm thần để dâʍ ŧɦủy̠ của cô chảy trên mặt mình. An Huyên ngỡ ngàng muốn tránh mà không được, Tịch Phụng ghì chặt mông cô, bắt cô chứng kiến cảnh da^ʍ huyệt của mình cọ xát với khuôn mặt tuấn tú của cậu, bị sống mũi cao của cậu tách đôi mép thịt, để cho nước nhờn tuôn ướt đẫm. Làn da Tịch Phụng trở nên lấp lánh vì một tầng nước bao phủ. Đôi mắt cậu si mê ngắm nhìn hạ thân lầy lội của An Huyên trong lúc khóe miệng tham lam mυ'ŧ lấy tư vị của cô như thể sinh mạng cậu phụ thuộc vào đó.
– Bảo bối – Giọng Tịch Minh u ám cất lên – Em sẽ không thiên vị một cách lộ liễu như vậy chứ?
Ý là cậu cũng muốn được úp mặt vào nơi đó. An Huyên ngượng chín người, để mặc anh em Tịch gia thỏa mãn thú vui biếи ŧɦái của mình. Tịch Minh sau một hồi tranh giành nước nhờn với em trai liền đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô cười tà:
– Thằng nhóc này thật sự thèm muốn được liếʍ ʍúŧ cái lỗ xinh đẹp của em đấy. Chiều nó một chút nhé.
Rồi cậu bế An Huyên lên trong tư thế hai chân banh rộng. Cô hốt hoảng vòng tay ra sau ôm cổ Tịch Minh. Tịch Phụng vẫn quỳ ở trước mặt hai người, cậu xúc động tán thưởng:
– Đúng là anh trai tốt. Để em giúp anh.
Nói rồi cậu kéo quần Tịch Minh xuống, cự long gân guốc bên trong lập tức nhảy ra. Tịch Minh khẽ nâng An Huyên lên cao chút nữa để Tịch Phụng căn chỉnh cho đầu ƈôи ŧɦịŧ của anh trai vào đúng tiểu huyệt của cô giáo.
Dương cụ nóng hổi, cứng như thép chọc thẳng đến của đáy huyệŧ khiến An Huyên hét lên một tiếng. Bên trong các cơ vòng dồn dập co thắt, muốn nhai nuốt lấy ƈôи ŧɦịŧ to lớn.
– Giỏi lắm. Cái lỗ dâʍ đãиɠ này vẫn khít chặt như lần đầu. – Tịch Minh hôn An Huyên. Trên mặt cậu vẫn còn lấp lánh nước khiến cô ngửi thấy rõ mùi hương dâʍ ɖu͙ƈ của chính mình. – Giờ thì bảo bối hãy cho em trai tôi được thưởng thức tư vị của em trong lúc đang giao cấu với tôi đi. Nó bị nghiện nước da^ʍ của em rồi.
Dứt lời, Tịch Minh thúc rất mạnh vào huyệŧ An Huyên khiến cô không kịp trở tay.
– Đau quá... Khoan đã... chậm, ưʍ... a... chậm lại, ưʍ... ưʍ...
Những cú đâm dồn dập nhau như sóng vùi. Mất mấy phút để làm quen với việc bị người ta thao mạnh bạo, An Huyên cuối cùng cũng thích ứng được, da^ʍ huyệt gắt gao co bóp, dâʍ ŧɦủy̠ tuôn ra ngày một nhiều.
– Cô giáo tuyệt lắm!
Tịch Phụng vươn người về phía trước, ngậm lấy huyệŧ sưng phồng của cô, nhay cắn. An Huyên bị bức đến khóc nức nở. Tịch Minh nuốt hết tiếng khóc của cô, mυ'ŧ chặt lấy đầu lưỡi mềm ẩm. An Huyên như ngây ngất trên một con thuyền giữa cơn bão táp. Miệng da^ʍ huyệt liên tục bị nhồi nhét bởi cự vật gân guốc, cứng rắn. Huyệŧ nhạy cảm bị Tịch Phụng mυ'ŧ chùn chụt. Nước da^ʍ chảy ra đầm đìa trong suốt quá trình bị Tịch Minh thao liền bị mặt lưỡi nham nhám của Tịch Phụng quét qua, liếʍ sạch. Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô trọn vẹn nằm trong tay anh em Tịch gia.
Tịch Phụng suиɠ sướиɠ nói:
– Anh trai, đúng là hương vị của cô giáo lúc giao cấu còn ngon hơn nữa. Anh cũng nên thử đi.
– Được – Tịch Minh sủng nịch hôn An Huyên trong lúc bên dưới liên tiếp đâm vào nơi mềm mại chặt khít của cô – Lát nữa chúng ta đổi chỗ. Em thao bảo bối, anh sẽ bú ɭϊếʍ cái lỗ dâʍ đãиɠ ấy.