Chinh Phục Nữ Giáo Viên Xinh Đẹp

Chương 12: Lén lút dưới bếp

Sau một vài tuần, An Huyên cũng dần quen với kiểu thoắt ẩn thoắt hiện của anh em Tịch gia. Cả hai người vẫn không đến lớp, chỉ thỉnh thoảng ghé qua văn phòng hiệu trưởng trong chốc lát rồi lại đi ngay. Ngay cả người An Huyên, bọn họ cũng không có thời gian động vào nữa.

Mùa xuân rồi cũng qua được một nửa. Chiều thứ sáu hôm ấy, An Huyên kết thúc buổi họp toàn cấp trong sự hưng phấn lạ thường. Trường cô vừa kết thúc kỳ thi căng thẳng, cả tuần sắp tới sẽ chỉ dành riêng cho mọi hoạt động ngoại khóa, vui chơi, sự kiện. Cô nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc rồi về nhà. Đã lâu không dành thời gian chăm sóc bản thân, tối nay cô sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn và tự thưởng cho mình một bộ phim hài hước.

Một tay xách cặp, một tay xách túi thức ăn về tới cổng, An Huyên giật mình nhận ra có người đang chờ mình ngay dưới chân cầu thang. Ngay khi thấy bóng An Huyên, người kia đang ngồi bèn đứng phắt dậy, lao ngay về phía cô, khiến cô không kịp trở tay.

– Chị! – Vị khách không mời reo ầm ĩ – Lâu quá mới gặp! Chị ngày một xinh ra!

An Huyên cố nở một nụ cười, hai cẳng tay cứng rắn đẩy cô em gái ra xa một chút. Người kia không lấy đó làm phiền, chỉ đủng đỉnh đứng chống nạnh.

– Lý Lan, em lại có chuyện gì với mẹ chị và dượng?

Lý Lan lắc lắc mái tóc được chăm chút bồng bềnh như thác nước, đôi mắt lúng liếng nheo tít lại, đôi môi hồng nhạt chu ra, phụng phịu:

– Làm gì có. Em nhớ chị nên đến thăm thôi. Đang cuối tuần, em ở chơi vài ngày không được sao?

Thứ giọng nhõng nhẽo của cô em gái – con gái riêng của dượng Lý – khiến An Huyên khó chịu. Từ xưa cô vốn đã không thoải mái với Lý Lan nên dù mẹ cô thuyết phục cỡ nào, cô cũng không chịu dọn về ở chung với mẹ và dượng. Lý Lan năm nay đang học lớp 10, con gái đang tuổi lớn nên thường xuyên có tranh cãi với bố mẹ. Dượng Lý là một người chất phác nhưng vô cùng nóng tính. Hai cha con họ dù có nói với nhau bất cứ chuyện gì thì chỉ đến câu thứ ba là có người đùng đùng bốc hỏa rồi. Lần này cũng vậy, Lý Lan bất mãn với việc cha bắt chia tay với bạn trai nên giận dỗi bỏ nhà đi. Mỗi lần bỏ đi như thế, nhà An Huyên chính là nơi cô bé trú chân.

An Huyên không nói không rằng, lặng lẽ đi lên lầu, miễn cưỡng mở khóa cửa. Thế là buổi tối yên bình của cô đã đi tong. Lý Lan không để tâm tới sự phiền muộn của chị mình. Cô thản nhiên mở tủ lạnh, lấy sữa ra uống rồi ngồi xem tivi, chờ cơm tối. An Huyên không còn cách nào khác, đành phải đi nấu cơm cho cả hai. Vừa vo gạo, cô vừa hỏi:

– Em đã nói với dượng sẽ ở đây chưa?

– Cần gì! – Lý Lan đã uống xong hộp sữa, liền vung tay ném chiếc hộp rỗng vào sọt rác – Tí nữa kiểu gì chả gọi đến hỏi là biết ngay.

Chiếc hộp đập vào thành của thùng rác, bắn ngược ra ngoài khiến vài giọt sữa văng ra vung vãi.

Không kiên nhẫn chút nào, Lý Lan chuyển kênh liên tục trong khi vẫn để âm lượng tivi quá lớn. Giọng cô át cả tiếng phát thanh viên:

– Chị làm bít – tết đi, đừng có làm bò kho đấy. Vừa đúng lúc em đang thèm thịt bò.

An Huyên thở dài. Lúc nào cùng sai cô đủ thứ việc lặt vặt. Nếu không vì muốn giữ hòa khí gia đình để mẹ khỏi khó xử với dượng thì cô đã tống cổ Lý Lan đi từ lâu rồi.

Bữa tối không mặn không nhạt được dọn lên.

– Chị nhìn này! – Cô đột ngột chìa điện thoại về phía An Huyên, trên màn hình là cảnh Lý Lan cùng bạn trai đang ôm hôn nhau. Cậu bé kia để ngực trần khoe cơ bắp căng phồng, hai tay úp trọn lên bộ ngực mới lớn của con bé. Lý Lan trong ảnh cũng rất thức thời, một tay vòng lên bá cổ bạn trai, tay còn lại cầm điện thoại căn góc chụp thật gợϊ ȶìиɦ.

An Huyên ngán ngẩm hỏi:

– Thì sao?

– Sao gì? Chị thấy bạn em có đẹp trai không?

Phân nửa mặt bị che lấp, nửa còn lại thì khuất sau cánh tay Lý Lan, bộ phận duy nhất trên mặt cậu ta được để lộ chính là đôi môi đang chu lên hôn. An Huyên có nhìn cỡ nào cũng không thuận mắt, nhưng cô vẫn lịch sự đáp:

– Cũng được.

– Cũng được là thế nào! – Lý Lan kêu lên – Bo đì hơi bị chuẩn đấy. Múi miếc đầy đủ. Ối đứa thèm rỏ dãi mà có cua được đâu. Chị lạc hậu thế. Bảo sao tới giờ vẫn chả ma nào thèm.

An Huyên ngừng đũa, ngẫm nghĩ một lát. "Đẹp trai" của Lý Lan hóa ra là để hỏi về hình thể. Nếu mà nói về hình thể với cơ bắp thì... Cô thoáng đỏ mặt.

Cuộc nói chuyện đang đi vào ngõ cụt thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Lý Lan nhảy dựng lên:

– Chị đừng có mở cửa. Chắc là bố em đấy!

Nếu là dượng Lý thì cô càng sẵn sàng trải thảm đón rước tận tình. Đó chính là đấng cứu thế đến lôi cổ cục rắc rối này về giùm cô.

– Dượng à, dượng vào đi. – An Huyên vừa mở cửa vừa đon đả.

Bóng người vừa lướt vào, cô chưa kịp định thần thì đã bị ôm cứng. Một nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng xâm chiếm hơi thở của cô, gấp gáp, cuồng dã. Đôi tay rắn chắc siết chặt vòng eo nhỏ nhắn khiến vạt áo bị kéo lên cao không ít. Ở nhà, An Huyên không mặc áσ ɭóŧ, chỉ thêm chút nữa thôi thì toàn bộ bầu ngực cô sẽ bị phô ra mất. Đầu lưỡi tham lam lùng sục khắp khoang miệng, ráo riết đòi hỏi được thỏa mãn cơn khát.

– Ưʍ... – An Huyên nhận ra mùi hương quen thuộc của Tịch Phụng, vội vàng xô cậu ra nhưng vô ích.

Tịch Minh đẩy cửa bước vào sau, cậu vừa cởϊ áσ khoác vừa cằn nhằn:

– Bảo bối, em dễ dàng để cho người lạ vào nhà như vậy à?

Cả ba còn đang mải dây dưa thì Lý Lan từ trong lao vụt ra, chứng kiến trọn vẹn cảnh An Huyên bị ôm cứng trong vòng tay Tịch Phụng, áo ngoài không còn chỉnh tề. Đôi môi của cả hai đang ở khoảng cách cực kỳ gần nhau, lại thêm một đường tơ óng ánh đầy ám muội. Bên cạnh là Tịch Minh đang chậm rãi treo áo khoác lên móc.

– Bạn... trai của chị à? – Lý Lan không giấu nổi kinh ngạc, chỉ vào Tịch Phụng. Rõ thật là đẹp trai mà! Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo, sống mũi thẳng tắp như tạc, lại thêm khóe môi ướŧ áŧ gợi cảm đang khẽ nhếch lên. Còn xét về body thì... chắc chắn cao hơn Tuấn Kiệt của cô cả chục cm.

An Huyên lợi dụng lúc Tịch Phụng còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của Lý Lan, bèn thoát khỏi vòng tay cậu. Cô hắng giọng:

– Không... không phải đâu. Mau vào ăn tiếp đi.

Lúc này Tịch Minh mới quay hẳn người về phía sau nhìn người lạ.

– Sinh đôi? – Thấy một khuôn mặt đẹp đã đủ sốc rồi, giờ cái đẹp được nhân hai, Lý Lan há hốc cả mồm.

Tịch Minh liếc nhìn An Huyên, ý hỏi rất rõ ràng. Cô biết không thể trốn tránh được, bèn làm một màn giới thiệu nhanh:

– Đây là em gái tôi, tên là Lý Lan, hôm nay mới tới chơi ít ngày. – Cô ngừng một lát để Lý Lan chào khách, cũng là để nghĩ cách giới thiệu về thân phận của hai anh em Tịch gia – Còn đây là Tịch Minh và Tịch Phụng... ừm...

Vì Lý Lan vừa bắt tại trận nụ hôn cháy bỏng của cô và Tịch Phụng nên An Huyên không thể nói bọn họ là học sinh của mình được. Cũng may cả hai anh em đều mặc vest đen nên trông chững chạc hơn thường ngày. Có lẽ bọn họ vừa đi công chuyện về.

Trong lúc An Huyên còn đang mải ừm với à thì Lý Lan đã mau miệng:

– Chắc hai anh chưa ăn tối. Đến đúng lúc lắm, mời cả hai dùng bữa cùng nhà em ạ.

Trời ạ! An Huyên than thầm. Bọn họ tới đây chắc chắn vì muốn giải quyết nhu cầu sinh lý rồi. Nhưng hôm nay vô tình có Lý Lan, việc đó không làm được, nên chắc họ sẽ rời đi luôn.

– Rất sẵn lòng. – Tịch Minh đột ngột mỉm cười rồi tiến vào phòng khách trước. Tịch Phụng cũng cười rồi cùng An Huyên đang kinh ngạc nối bước theo sau. Căn phòng xinh xắn đột nhiên chật kín toàn người là người.

Tịch Minh ngồi xuống ghế, Lý Lan nhanh chóng ngồi cạnh bắt chuyện. Còn Tịch Phụng đi vào bếp giúp An Huyên làm thêm mấy món ăn nữa.

Nhìn thân hình cao lớn của cậu đứng trong căn bếp trần thấp thật cồng kềnh. An Huyên ngại ngùng vỗ lưng cậu:

– Để tôi làm cho, bếp ở đây cậu không quen đâu.

Tịch Phụng gật đầu, đứng tránh một bên, ngắm cô khoác tạp dề đi đi lại lại, bắc nồi nấu rồi thoăn thoắt nêm nếm. Cô cười:

– Hôm nay có nhiều khách đến ghê. May là lúc chiều tôi vừa mua rất nhiều thực phẩm, nếu không thì các cậu chỉ còn nước ăn mì gói.

– Không sao – Tịch Phụng lơ đãng đáp – Chúng tôi ăn cô là đủ rồi.

Toàn thân An Huyên cứng lại. Cô đã bắt đầu nhạy cảm hơn sau nhiều ngày tháng bị trêu đùa. Liếc ra ngoài phòng khách, thấy Lý Lan vẫn đang tíu tít cười nói với Tịch Minh, cô mới thở phào yên tâm em gái chưa nghe thấy gì.

Tịch Phụng nhìn bộ dạng như vừa thoát chết của An Huyên, buồn cười đi tới, vòng tay ôm cô từ phía sau rất chặt:

– Cô giáo sợ bị phát hiện?

– Phụng... – Cô rít qua kẽ răng, giữa nhà bếp với phòng khách chỉ cách nhau một quầy bar bé xíu, không hề có cửa – Mau buông ra.

Tịch Phụng càng nổi máu đùa dai, cố tình cọ cọ vào cổ cô, hai bàn tay cùng luồn vào trong áo, xoa nắn cặp miên nhũ mềm mại. Cậu thì thầm:

– Cô giáo kêu to hơn một chút đi. A, tuyệt thật! Đầṳ ѵú của cô đã cứng lên rồi. Tôi thật muốn được mυ'ŧ nó.

An Huyên khổ sở vùng vẫy, cô chỉ sợ Lý Lan quay ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này. Dù cả hai đang đứng quay lưng về phía phòng khách nhưng...

Như không để ý đến lời cảnh báo của An Huyên, ngược lại còn muốn trêu chọc cô nhiều hơn, Tịch Phụng cắn cắn vành tai đang hồng lựng của cô, liên tục trút vào đó hơi thở nặng nề của mình:

– Làn da của cô thật mát. Tôi muốn được hôn lên cơ thể cô, từng nếp gấp cũng không bỏ sót. Tôi nhớ cô đến phát điên lên, cô cũng vậy chứ?

An Huyên đỏ mặt lắc đầu.

– Cô giáo lại không thành thật rồi – Bàn tay hư hỏng trượt xuống, rất dễ dàng luồn dưới lớp vải mỏng của quần ngủ, đến cào nhẹ bên ngoài chiếc qυầи ɭóŧ ren xinh xắn – Nhưng nơi này của cô lại tố cáo cô đấy.

Cậu ấn một ngón tay vào rãnh mềm, cảm nhận một tầng ẩm ướt ứa ra, xuyên qua những lỗ nhỏ li ti của vải ren, bao bọc đầu ngón tay cậu.

– Tuyệt thật! Cô ướt sũng rồi. – Cậu thỏa mãn kêu lên, rút ngón tay ra, đưa lên miệng mυ'ŧ khiến An Huyên chỉ muốn chui xuống đất.

Cô kìm nén một tiếng nấc, chỉ mong việc khổ sở này đừng có xảy ra, ngay trong chính căn bếp lộ liễu, ngay trong tầm nhìn của Lý Lan: "Đừng ở đây... làm ơn..."

Tịch Phụng cố ý bẻ cong câu nói của cô:

– Không muốn ở đây sao? Được, vậy ở đây nhé.

Cậu tiếp tục đưa tay lên trên, nhẹ nhàng vân vê đỉnh nhũ phong đỏ lựng. Những ngón tay như có ma thuật hết ngắt lại búng nhẹ làm cho hai bầu sữa trắng ngần cồn cào, thèm được đối xử mạnh bạo hơn. Bên dưới, nước vẫn âm thầm rỉ ra, cảm giác trống trải vô cùng khó nói.

– Xin cậu đấy... dừng lại đi...

– Ừm. Cô muốn ở đây mà. Thế nào? Tiểu huyệt bên dưới lại thấy cô đơn?

Máu huyết trong người An Huyên sôi lên, cuồn cuộn kéo về hạ thân nóng rực. Đôi môi cô vô thức hé mở, vài tiếng rên khe khẽ thoát ra đánh thức ham muốn của Tịch Phụng. Toi thật! Vốn chỉ muốn trêu đùa cô một chút, không ngờ lại bị "gậy ông đập lưng ông" thế này!

Cậu liếc mắt về phía Tịch Minh ra hiệu trong khi bàn tay mạnh bạo đã lột quần ngủ của An Huyên xuống. Đôi chân cô lộ ra cùng chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt. Chỉ cần Lý Lan ngước mắt lên cũng sẽ nhìn thấy chị gái mình bị người ta sờ soạng khắp đùi, cùng lúc đó, cần cổ thanh mảnh bị gặm cắn.

Ngay khi An Huyên nghĩ mình không thể kìm nén tiếng rêи ɾỉ thêm nữa, giọng Lý Lan bỗng vang lên:

– Chị! Em ra ngoài mua ít đồ nhé!

Sau đó là tiếng sập cửa và một âm thanh khô khốc của khóa sắt vang lên. An Huyên ngoái ra nhìn, chỉ thấy Tịch Minh mỉm cười nhìn khắp thân thể cô một lượt. Bằng cách thần kì nào đó, cậu đã đưa Lý Lan ra tới cửa mà cô bé không hề nhìn thấy cảnh Tịch Phụng cởi nốt qυầи ɭóŧ của An Huyên trong bếp.