Cú đâm mạnh và sâu của Tịch Minh khiến An Huyên giật nảy người. Thật lớn! Của cậu ta to lớn đến nỗi cô muốn nứt đôi người!
Tịch Phụng nhìn đôi lông mày nhăn tít của cô, bật cười khe khẽ. Cậu chuyên chú vào hai núm hồng nhỏ trước ngực, vừa nắn vừa vân vê khiến đôi bầu sữa cứng lên kiêu hãnh.
– Đau... Làm ơn... – An Huyên không nói được liền mạch nữa. Những cú thúc dữ dội từ phía dưới khiến cô chồm lên hụp xuống như đang quay cuồng giữa cơn bão biển – Đừng mà...
Tiếng nức nở hòa lẫn vào từng hơi thở gấp gáp như một liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hung bạo bản năng của Tịch Minh. Khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, đầu lưỡi vươn ra liếʍ nhẹ viền môi cô, nhẹ nhàng mà như ẩn chứa một nỗi nguy hiểm. An Huyên mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm vào kẻ đang cưỡng bức mình:
– Tại sao... – Cô không tin nổi hoàn cảnh thê thảm hiện tại của bản thân – Sao lại là tôi?
Ánh mắt sẫm màu của Tịch Minh lóe lên một tia sáng xanh hoang dại. Giọng cậu khàn đi vì du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đang dâng lên:
– Đã nói với cưng rồi. Vì em quá hấp dẫn.
Phía trên, Tịch Phụng bắt đầu nếm vành tai nho nhỏ của An Huyên. Đầu lưỡi như con rắn nhỏ uốn éo quấn lấy miếng sụn mềm hồng hồng, đẩy đưa ve vuốt lỗ tai nhỏ xíu như thể cái lỗ xinh xắn đó sẽ ướŧ áŧ như lỗ nhỏ đang khóc ròng vì sự xâm nhập của Tịch Minh.
– Tất cả là lỗi của cô giáo. – Tịch Phụng lạnh nhạt quy kết – Cô đã khơi lên du͙ƈ vọиɠ của chúng tôi thì cô phải có trách nhiệm dập tắt nó.
– Vậy thì khó cho bảo bối quá – Tịch Minh khẽ trách cậu em sinh đôi – Du͙ƈ vọиɠ của chúng ta chỉ có thể phát tiết, không thể bị dập tắt trước cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xinh đẹp này. Nhìn xem, cái lỗ nhỏ ướŧ áŧ này đang co thắt điên cuồng như muốn nuốt luôn cả anh đây.
– Khẩu vị của cô giáo cũng nặng thật. Cô càng trở nên dâʍ đãиɠ hơn khi thấy mình bị hϊếp. Đầṳ ѵú cô đã cương cứng rồi và hẳn là tiểu huyệt nhoe nhoét nước đang muốn được thao nhiều hơn, mạnh hơn. Anh trai, thúc mạnh vào, đừng để cô giáo phật ý. – Tịch Phụng vòng một tay xuống dưới, dùng sức nâng bắp đùi An Huyên lên và mở thật rộng để anh trai mình ra vào dễ dàng hơn.
– Dĩ nhiên. Anh muốn thao nát cái lỗ nhỏ này. – Tịch Minh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt mờ mịt vì tìиɦ ɖu͙ƈ – Cưng cũng muốn vậy đúng không? Anh sẽ phục vụ cái lỗ dâʍ đãиɠ này thật nhiệt tình. Và từ giờ, cưng sẽ chỉ nhớ đến bọn anh thôi.
Thanh âm da^ʍ tục từ miệng bọn họ khiến An Huyên xấu hổ đến mức chỉ muốn ngất đi. Càng kỳ quái hơn, khi những lời này lọt vào tai cô, cơ thể lại càng trở nên mẫn cảm lạ thường. Đôi tai cô căng ra như muốn hứng trọn lấy những từ ngữ tục tĩu ấy và bên bụng dưới thì quặn thắt như đang chịu đựng một cơn đói phi thường.
Cô muốn ăn. Cô muốn nuốt một thứ gì đó vào bụng. Hoặc ngậm trong miệng. Lưỡi cô khô khốc, đôi môi mở rộng như cầu xin một thứ to lớn sẽ nhồi vào.
Tịch Phụng như đọc thấu khao khát của cô. Cậu ra hiệu cho Tịch Minh dừng lại. Cả hai lập tức hiểu ý nhau. Tịch Minh lật người An Huyên lại để cho quay cặp mông tròn trịa về phía mình. Đôi tay cậu vạch khe mông ra, chăm chú nhìn cả hai cái lỗ sũng nước bóng loáng.
Sự trống trải bất thần khiến An Huyên hụt hẫng. Cô vô thức vểnh mông lên, đòi hỏi thứ to lớn kia quay trở lại. Bộ dạng khát tình của cô khiến Tịch Minh mừng như điên. Rõ ràng cô đã muốn cậu, cô thèm khát được nhồi cứng một lần nữa.
– Cưng à, anh yêu tiểu huyệt lẵng lơ của em chết đi được. Nó đang mấp máy đòi ăn nữa này!
– Không... – An Huyên xấu hổ vùi mặt xuống nệm nhưng không kịp. Cằm của cô đã bị Tịch Phụng tóm lấy. Bàn tay to lớn của cậu bóp lấy hai má cô, khiến cô phải há miệng to hơn nữa.
Bất thần, từ phía sau, dương cụ to lớn của Tịch Minh thúc sâu vào huyệŧ cô. An Huyên vừa "A" một tiếng, miệng cũng bị một cái gậy thịt to dài khác nhồi thẳng vào tới họng. Cả hai lỗ trên dưới đều được nhét chặt, cô muốn căng phồng vì cảm xúc dữ dội từ đâu ập tới.
Cả hai anh em Tịch gia điên cuồng thúc mạnh. Nước miếng của An Huyên chảy xuống đầm đìa, văng ra theo từng nhịp rút ra thúc vào của Tịch Phụng. Bên dưới, huyệŧ nhỏ cũng chảy tí tách nước da^ʍ, thấm ướt tiểu đệ hùng dũng của Tịch Minh. Cả hai ra sức dập, những tiếng nhóp nhép vang vọng, lẫn với tiếng rên tắc nghẹn của An Huyên.
Cô đang sắp nổ tung. Mặt lưỡi chà xát dọc phân thân trắng trẻo, to dài của Tịch Phụng. Hương vị đặc trưng của cậu xộc vào khoang mũi, đánh thức từng giác quan của cô.
– Sướиɠ không, bảo bối? – Tịch Minh cất giọng khàn khàn.
An Huyên đờ đẫn vì xúc cảm. Cô chẳng phản ứng được gì ngoài việc cố sức vểnh mông thật cao để đón cú dập của Tịch Minh và há miệng to ra cho Tịch Phụng nhét sâu vào tới cuống họng.
– Nói xem ai đang làm em suиɠ sướиɠ?
An Huyên lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Cô đã đầu hàng chính du͙ƈ vọиɠ của mình. Cô chỉ muốn nữa, đừng dừng lại.
– Gọi tên tôi đi, cô giáo – Tịch Phụng bất thình lình bóp cằm An Huyên. Cự long to lớn đã bị cậu rút ra khiến An Huyên dấy lên chút cảm giác mất mát. Bên dưới, Tịch Minh cũng ngừng lại, nhưng may là cậu vẫn để nguyên phân thân trong huyệt cô.
– Bảo bối nói xem, ai đang thúc tiểu huyệt vào em đây? – Tịch Minh nhẹ giọng. Chính cậu cũng không ngờ mình lại có ngày nói bằng thứ giọng đầy mật ngọt với phụ nữ. Xưa nay chỉ có bọn họ lấy lòng cậu. Vậy mà giờ cậu lại muốn lấy lòng một cô gái vốn chẳng phải sắc nước hương trời.
An Huyên vẫn cố chấp lắc đầu khiến Tịch Minh có chút bực. Cậu xoay nhẹ cự long, cố ý khiến nó chạm vào điểm nhạy cảm bên trong huyệŧ làm cho An Huyên rùng mình run rẩy.
– Nói đi – Bảy phần ra lệnh, ba phần sủng nịnh, Tịch Minh tiếp tục trò đùa tai ác với vẻ thích thú đầy kiên nhẫn. Nếu cô muốn thi gan, cậu cũng có thể làm cho cô khổ sở thật lâu – Là ai đang đâm vào tiểu huyệt ướt sũng này? Em vì ai mà trở nên dâʍ đãиɠ? Vì ai mà chảy ra thứ nước thơm ngon? – Cậu tiếp tục cọ phần đỉnh phân thân qua điểm nhạy cảm, còn lấy tay bóp nhẹ viên trân châu bên ngoài khiến An Huyên gục ngã.
– Là Tịch Minh... – Cô nức nở thừa nhận mình đã thua.
– Hửm? – Cằm An Huyên bị bóp mạnh hơn. Cô ngước lên nhìn thì chạm phải ánh mắt sáng quắc đang chiếu thẳng xuống, vội vàng nói tiếp:
– Và Tịch Phụng. – An Huyên hít một hơi thật sâu, nhắm tịt mắt lại để không thấy ánh mắt đang nhìn mình như dã thú kia – Cả hai anh em cậu đang giày vò tôi.
Cả hai bật cười lớn.
– Giày vò? – Tịch Phụng suиɠ sướиɠ gật gù – Từ này hay lắm. Để chúng tôi cho cô biết thế nào là giày vò.
Cậu lập tức hôn cô, đưa lưỡi vào sâu trong miệng để cọ xát từng chút thịt mềm. Nước miếng của cô tràn ra, cậu liếʍ sạch, lại tiếp tục luồn đầu lưỡi vào xâm chiếm từng tấc trong khoang miệng ngọt ngào của cô.
Tịch Minh cũng nhanh chóng phối hợp. Cậu lại úp mặt xuống mu huyệŧ, cặp môi mỏng mυ'ŧ lấy mảnh âm thần đỏ sẫm. Đôi tay Tịch Minh mạnh mẽ vạch lỗ nhỏ ra, lưỡi cậu khẩn trương chen vào, liếʍ ɭáρ từng nếp thịt non mềm mại. Bao nhiêu nước nhờn cô chảy ra, cậu đều húp cạn. Ngón tay cùng lưỡi chen vào miệng lỗ, móc từ sâu bên trong chút mật ngọt sót lại ra để mυ'ŧ mát.
An Huyên thét lên đầy khoái lạc. Miệng cô đang bị hôn sâu và tiểu huyệt thì bị bú ʍúŧ. Hai chân cô dang rộng hết cỡ để Tịch Minh úp sát khuôn mặt đẹp trai vào háng mình.
Cô muốn nữa. Hơn nữa... Lưỡi Tịch Minh như có gai li ti, quét tới đâu làm cô ngứa râm ran tới đó. Tịch Phụng đã bắt đầu rê lưỡi xuống cổ và dừng ở đầṳ ѵú. Cậu mυ'ŧ vào. Hàm răng đẹp khẽ nhay nhay, lưỡi đánh qua lại núʍ ѵú đỏ hồng. Máu trong người An Huyên chảy rần rật. Cô ưỡn cong người như một cây cung, chờ đợi cảm giác đó ập tới. Giây phút ấy, cô hực lên như một cây đuốc rừng rực, để mặc cho kɦoáı ƈảʍ cuốn phăng chút e ngại cuối cùng.
Cô đang được liếʍ. Cô muốn được liếʍ sâu hơn và thao mạnh hơn.
Cô đã lĩnh ngộ được thế nào là giày vò.
Cô muốn được bọn họ nhét ƈôи ŧɦịŧ vào những cái lỗ đang đói khát của mình.