An Huyên tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Cô đã ngủ tổng cộng mười bốn tiếng kể từ khi rời khỏi cổng trường. Cô vốn là một cô giáo mới chuyển về học viện Tông Tứ ít hôm, đường lối đi lại còn chưa thông, lên lớp dạy cũng mới được vài ba buổi, khuôn mặt học sinh còn chưa nhớ hết... Vậy mà lại bị người ta bắt cóc..
Thật mỉa mai! Ban đầu còn tưởng tên bắt cóc nhầm lẫn thế nào, có khi lại tưởng cô là nữ sinh nhà giàu đứng chờ người tới đón. Học viện Tông Tứ thì nhìn đâu cũng thấy công tử, tiểu thư, giơ tay quơ đại một nắm cũng toàn là con nhà tài phiệt. Có nhầm lẫn cũng khó trách. Huống chi An Huyên tuy hai mươi lăm nhưng mặt mũi nhìn vẫn phảng phất nét thanh xuân , dáng người hơi gầy khiến ai nhìn cūng không đoán ra tuổi.
An Huyên chống bàn tay nhức nhối lên mặt đệm, cố ngồi lên để nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Đó là một căn phòng toàn hai màu đen và xám. Chiếc giường nơi cô ngồi nằm chính giữa phòng, phía xa là tủ lớn đựng đầy những chai rượu đủ hình dáng. Cách đó một quãng là chiếc kính thiên văn cỡ lớn cùng ghế ngồi êm ái đặt sát cửa sổ lớn đang kéo rèm sát đất. An Huyên nhìn chiếc kính thiên văn một chút rồi quay lại. Một màn hình cỡ lớn treo trên bức tường trước mặt phản chiếu hình ảnh khiến cô hét thất thanh. Cô đang trong tình trạng chỉ mặc mỗi đồ lót!
Cái quái gì thế?
Vơ vội tấm chăn lên quấn quanh mình, An Huyên hoảng loạn tìm quần áo. Chẳng lẽ cô bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp? Thật kinh khủng!
Hai tay cô run bần bật, cô sợ đến nỗi không dám cúi xuống kiểm tra thân thể của chính mình nữa. Quần áo của cô không có ở đây, An Huyên chạy tới bên chiếc tủ tường to lớn ở góc phòng, mở ra xem xét.
Bên trong đầy ắp những chiếc sơ mi trắng và đen treo kín mít. Cô đánh liều rút một chiếc khỏi mắc áo và khoác lên người. Chiếc áo cỡ lớn của đàn ông dài tới đầu gối cô, chầm chậm tỏa ra một mùi xà phòng dễ chịu, bao quanh cơ thể cô.
Chưa kịp cài xong chiếc cúc cuối cùng thì cửa bỗng mở ra. An Huyên sợ hãi nhìn ra, thấy một thiếu niên mặc vest đen sừng sững đứng trước cửa.
Gương mặt này thật quen, hình như cô có thấy qua ở đâu đó. Cậu ta nhìn còn rất trẻ, cỡ khoảng mười bảy, mười tám. Khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú với chiếc mũi cao và ánh mắt đen thẫm, sắc lạnh. Cậu ta khẽ nhếch khóe môi, giọng nói trầm hơn hẳn thứ giọng mà một thiếu niên thường có:
– Cô giáo đã tỉnh? Tôi còn đang định đánh thức cô đây.
Thiếu niên tiến thêm bước nào, An Huyên lập tức lùi bước đó.
– Cậu là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Quần áo của tôi đâu?
Thiếu niên khẽ cau mày, lộ ra vẻ phật ý.
– Không nghĩ là cô lại hỏi nhiều thế. – Cậu ta trắng trợn đổi đề tài – Còn đang sợ cô đói đến không còn sức để thở. Cháo của cô giáo sắp được mang lên rồi.
Cánh cửa sau lưng thiếu niên lập tức khép lại, phát ra âm thanh khô khốc, nặng nề.
Thiếu niên đẹp trai đi về phía An Huyên, tiếp tục cau mày.
– Lại còn hỏi tôi là ai. Cô giáo à, dù cô không dạy lớp Quốc tế thì ít ra cũng nên ngó qua bản tin trường chứ. Nam sinh xuất sắc như tôi mà cô cũng không có chút để mắt, xem ra cô chưa tận tâm với nghề rồi.
Vừa nói, "nam sinh xuất sắc" vừa đưa cánh tay rắn chắc ra tóm lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Huyên, kéo phắt cô lại và dứt khoát đặt lên môi cô một nụ hôn. Đôi môi mỏng và lạnh lẽo của cậu ta mυ'ŧ lấy cánh môi mềm mại của cô, làm ướt nó bằng nước bọt của mình. Một bàn tay to lớn khẽ bóp má An Huyên, ép cô hé miệng. Lập tức, lưỡi cậu ta xông tới, mạnh mẽ lùng sục trong khoang miệng cô hồi lâu.
An Huyên theo phản xạ vội thu lưỡi của mình lại để không chạm vào cậu ta. Cô giãy dụa cố quay mặt đi nhưng vô ích. Những ngón tay nóng hổi, cứng như sắt bóp chặt hai má khiến cô không thể quay đi. Cô sợ hãi cong người lên, cố vùng ra khỏi cánh tay đang giữ chặt mình nhưng không ăn thua gì. Ngược lại, càng giãy, cô càng khiến bộ ngực của mình cọ xát vào cậu ta nhiều hơn. Đùi cô cũng theo phản xạ cọ vào đùi cậu ta, đòi bỏ chạy.
Cậu ta chẳng quan tâm tới vẻ chán ghét của cô, cứ bá đạo hôn môi, say sưa như thể nước bọt của cô là thứ gì hấp dẫn lắm. Môi mỏng cứ liên tục mυ'ŧ lấy đầu lưỡi An Huyên, làm cô đờ đẫn vì thiếu không khí.
Mãi đến khi cô tưởng sắp chết ngạt, thiếu niên mới thả cô ra. Đôi mắt sắc sảo, đen thẫm với hàng mi dày nhìn cô chằm chằm như thôi miên.
– Tịch Minh. Cô giáo hãy nhớ lấy. Từ giờ Tịch Minh tôi chính là người đàn ông của cô. Cô thuộc về tôi.
Cằm của An Huyên suýt thì rớt xuống sàn. Tịch Minh? Chẳng phải là nam sinh ưu tú nhất khối 12 lớp Quốc tế, cháu đích tôn của Chủ tịch Hội đồng quản trị hay sao? Nghe nói mười hai năm trước, ông của cậu ta mở học viện Tông Tứ với mục đích duy nhất là cho cháu được học với những giáo viên giỏi nhất. Lại nghe nói mười hai năm sau, khi Tịch Minh tốt nghiệp rồi sẽ được chuyển giao việc quản lý học viện. Nói như vậy, chẳng phải cậu ta tương lai sẽ là sếp của tất cả giáo viên trong trường sao???
Tịch Minh mặc kệ bộ dạng kinh ngạc của An Huyên, cậu chuyên tâm đưa lưỡi rà khắp cần cổ trắng nõn của cô. Nụ hôn của cậu đi tới đâu, làn da An Huyên đỏ lên đến đấy.
– Dừng... dừng lại... – Cô vội vàng đẩy Tịch Minh ra – Tại sao lại làm thế với tôi? Cậu muốn gì?
Tịch Minh thỏa mãn mυ'ŧ lấy làn da mềm mại của An Huyên, lơ đãng trả lời:
– Dĩ nhiên là vì thích cô rồi. Cô giáo à, cô không có chút cảm giác gì sao? Chúng tôi ngày nào cũng nhìn cô, vậy mà cô không hề hay biết. Phải nói là cô vô tư hay ngốc đây? A... thật thơm.
An Huyên đã sợ đến rơi nước mắt. Cô vùng vẫy cật lực khiến Tịch Minh phát bực. Cậu cáu kỉnh đẩy cô xuống giường, lấy thân mình đè lên. Tịch Minh cao 1m85, chân dài tay dài, chỉ một động tác là khóa gọn An Huyên bé nhỏ bên dưới.
Bàn tay to với những vết chai vì luyện kiếm của Tịch Minh luồn vào trong lớp áo sơ mi, chu du khắp vùng bụng An Huyên, không quan tâm cô phản kháng thế nào.
– Nhìn này. – Tịch Minh vui vẻ reo lên – Cặρ √υ' của cô giáo thật đẹp. Để nó ra ngoài một chút nào.
Tay cậu ta giật phăng dãy khuy áo, nhanh nhẹn cởi móc áσ ɭóŧ, khiến bộ ngực An Huyên phơi hẳn ra ngoài.
– Để tôi nếm thử nhũ hoa xinh đẹp này xem sao.
Những lời da^ʍ tục thoát ra từ miệng Tịch Minh khiến An Huyên rùng mình. Cảm giác râm ran khó tả bùng nổ khi đầu nhũ hoa hồng nhạt của cô bị Tịch Minh mυ'ŧ vào. Cậu ta cuốn lưỡi quanh nụ anh đào, liên tục liếʍ và ngoạm cả bầu vυ' trắng trẻo, mềm mại và trong miệng. Một nhũ hoa bên kia được những ngón tay vân vê, búng nhẹ. An Huyên cong mình lên, cưỡng lại cảm giác suиɠ sướиɠ đang dâng lên.
– Thích phải không? – Tịch Minh cười đắc ý – Cô giáo quả nhiên da^ʍ tính cao. Mới một chút đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
– Đừng... nói nữa... – An Huyên sợ hãi né tránh những cái hôn phủ đầy trên ngực mình. Cô hoảng hốt khi bị cưỡиɠ ɦϊếp bao nhiêu thì lại càng khϊếp sợ cái cảm giác tê dại khó kiềm chế bấy nhiêu.
Tịch Minh liên tục liếʍ ʍúŧ đầu nhũ hoa, say sưa như đứa trẻ đang bú sữa. An Huyên đang quằn quại bỗng giật bắn mình vì một cảm giác ướŧ áŧ khác đang chiếm nốt bên vυ' còn lại. Cô kinh hoàng mở to mắt nhìn.
Một khuôn mặt tuấn tú khác giống hệt Tịch Minh đang dán lên da thịt An Huyên.
– Tịch... Phụng? – Cô thốt lên. Người em sinh đôi của Tịch Minh cũng vào hùa với anh mình để giở trò đồϊ ҍạϊ này. Thì ra lúc nãy cậu ta nói "chúng tôi" là ý này.
Tịch Minh cau mày ngẩng lên:
– Cô giáo không nhớ tên tôi mà lại nhớ tên Tịch Phụng? Thật đáng trừng phạt.
– Không... không... Làm ơn... – An Huyên nức nở – Tôi là cô giáo của các cậu, các cậu không thể làm thế...
– Tụi này cứ thích làm thế đấy! – Tịch Phụng nhe răng cười – Anh trai, anh ăn gian thật. Lợi dụng lúc người ta bận nấu cháo cho cô giáo đã ăn vụng trước.
Tịch Minh nghiêm túc ngồi dậy:
– Không phải tại anh. Cô ấy cố tình quyến rũ anh, anh không chịu được. Đúng rồi cô giáo, mau ăn chút cháo đi. Phụng đặc biệt tự tay làm cho cô đấy.
Tịch Phụng đang say mê liếʍ xuống bụng An Huyên bèn dừng lại, khẽ nở nụ cười khó hiểu:
– Cô muốn tự ăn hay chúng tôi đút?
An Huyên kêu lên:
– Không muốn.
Tịch Phụng vẫn cười, ý cười càng lộ sâu:
– Xem ra cô giáo thích được hầu hạ rồi. Vui lòng phục vụ cô.
Nói rồi Tịch Phụng cần bát cháo lên, lấy thìa hớt một lớp mỏng, ghé môi thổi nhẹ. Được nhị thiếu của Tịch gia đút cháo tận miệng, có ai được như cô chứ. Thổi xong, cậu ta liền cho thìa cháo vào miệng mình rồi ôm lấy An Huyên, hôn cô. Nước cháo loãng ấm áp chảy từ từ vào miệng An Huyên, lưỡi Tịch Phụng cuốn lấy lưỡi cô, mυ'ŧ mát mãi mới rời đi. Cậu lại thêm một thìa nữa, lại một nụ hôn sâu để nước cháo dần chảy sang miệng An Huyên.
– Cô giáo ngọt ngào thật.
– Để xem những thứ nước khác của cô có ngọt vậy không.
Tịch Minh lúc này đã ở giữa hai chân An Huyên, đắm đuối nhìn vào đáy qυầи ɭóŧ đang phô bày. An Huyên muốn khép chân lại nhưng vô ích, hai anh em kia mỗi người đang giữ một chân của cô. Bọn họ còn cố ý mở lớn hai chân cô, khiến cô làm ra bộ dạng da^ʍ ô, không khác gì gái lầu xanh đang khoe vùиɠ ҡíи cho khách ngắm.
Ánh mắt nóng rực của Tịch Minh như muốn đốt cháy mảnh vải lụa bé xíu. An Huyên sau một hồi bị giày vò đã ướt đáy quần rồi. Cả mảng lông đen nhánh của cô đẫm nước, hiện rõ lên nền vải. Tịch Minh ghé sát lại háng An Huyên, hít một hơi thật sâu. Hương thơm của cô chui vào mũi cậu ta, thẳng xuống buồng phổi khiến Tịch Minh vô cùng hưng phấn. Cậu vội vàng há miệng, ngoạm lấy phần kín đáo nhất của An Huyên, mυ'ŧ lấy chút nước nhờn vừa rỉ ra.
An Huyên cứng người. Bên trên, Tịch Phụng lại vừa cho cô một miếng cháo nữa, lưỡi cậu ta liếʍ ɭáρ quanh miệng cô. Cô trân mình chịu đựng cảm giác máu chảy rần rần xuống bụng dưới. Tịch Minh bỗng trở nên hung hăng hơn hẳn. Cậu thô lỗ xé toang chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp, lấy hai tay vạch đám lông đen ra, mê mẩn ngắm nhìn.
– Bảo bối à – Cậu ta đột ngột đổi cách xưng hô, giọng suиɠ sướиɠ như bắt được vàng
Tiểu huyệt em thật xinh đẹp! Anh yêu nó mất rồi.
Tịch Phụng vừa nghe thấy thế vội bỏ bát cháo ra, vớ lấy chiếc áσ ɭóŧ bị vứt bên cạnh, trói tay An Huyên vào đầu giường.
Xong cậu ta cũng nhảy xuống, cùng anh trai ngắm nhìn không chớp mắt.
An Huyên không phải chưa từng trải qua chuyện nam nữ. Hai năm trước cô cũng có bạn trai. Nhưng đây là lần đầu cô bị bắt nằm trong tư thế thô tục, dạng rộng hai chân cho người khác ngắm vùиɠ ҡíи. Lại còn là hai thiếu niên trẻ trung, đẹp trai và giàu có mà biết bao nữ sinh hâm mộ.
Tiểu huyệt của cô có màu hồng đậm, ướt đẫm dâʍ ɖịƈɦ. Hai cánh hoa đỏ thẫm khẽ run run vì ánh nhìn thèm khát của hai thiếu niên.
– Làm ơn... đừng nhìn...
– Đẹp như vậy mà che giấu làm gì – Tịch Phụng lấy một ngón tay vén nhẹ lớp lông đen, nhìn thấy hai cánh hoa đang phập phồng bên trong thì nước miếng đã ứa ra – Để anh em tôi nếm hương vị của bảo bối nào.
Nói rồi, cậu ta kề sát mặt lại, mυ'ŧ lấy một mảnh âm thần, tận hưởng vị ngon của nó.
An Huyên rên to vì quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến Tịch Minh không kiềm chế được. Cậu cũng ghé lại, mυ'ŧ nốt mảnh âm thần còn lại. Hai cái miệng tranh nhau mυ'ŧ mát hai miếng thịt đỏ hỏn khiến An Huyên chảy nước đầm đìa. Tịch Minh lấy răng nhay nhay miếng thịt non mềm, hận không thể nuốt nó vào bụng. Tịch Phụng vừa liếʍ vừa mυ'ŧ say mê, như thể đó là mỹ vị.
– Ahh... Đừng mà... – An Huyên rêи ɾỉ, hai chân cô dang rộng hết cỡ để chứa được hai thiếu niên cao lớn bên trong. Cả hai như biến thành đôi sói đói hung hăng, tranh nhau nhét lưỡi vào cái lỗ nhỏ xíu của cô.
Lần đầu An Huyên được trải qua cảm giác có haī chiếc lưỡi cùng nhét vào tiểu huyệt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn khiến cô oằn mình, nức nở.
– Bảo bối ngoan – Tịch Phụng dỗ dành – Mở tiểu huyệt lớn ra đi. Bọn anh muốn cùng đi vào để uống nước nhờn của em.
– Mau chảy thêm nước cho bọn anh liếʍ!
An Huyên mụ mị cả đầu óc. Cô gồng mình chịu đựng hai con rắn nhỏ mềm mại đang luồn lách vào huyệŧ mình. Tiếng mυ'ŧ mát vang vọng cả phòng, mùi vị dâʍ ŧɦủy̠ của An Huyên thấm đẫm không gian sang trọng.
– Bảo bối à, nước nhờn của em ngon tuyệt... Tịch Minh rúc sát khuôn mặt đẹp trai vào huyệŧ An Huyên, suиɠ sướиɠ bú. Một tay cậu mạnh mẽ vạch rộng miệng lỗ, một tay đưa lên bóp nặn bầu vυ' trắng nõn.
– Bọn anh muốn bú nữa. Mau cho anh thêm ít nước ngọt ngào của em đi. Anh đang kề sẵn miệng đợi em chảy nước đây. – Tịch Phụng há to miệng, cố mυ'ŧ chút nước nhờn An Huyên vừa tiết ra.
Những lời dâʍ ɖu͙ƈ của hai anh em bọn họ làm An Huyên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá. Cô cong người, rên to hơn. Tiếng rên của cô như cổ vũ bọn họ càng hăng hái hơn nữa.
Đột nhiên, một chiếc lưỡi rút khỏi lối vào chật hẹp khiến An Huyên có chút trống vắng. Cô vô thức kêu lên khiến Tịch Phụng cười thật rạng rỡ:
– Đừng lo, anh vẫn ở đây mà, cô giáo.
Nói rồi cậu lại cúi xuống, mυ'ŧ lấy hạt đậu nhỏ phía ngoài. Toàn thân An Huyên giật bắn, run rẩy. Huyệŧ bị bú ʍúŧ, lỗ huyệŧ bị lưỡi ngoáy vào thật sâu, cọ xát khắp vách thịt non mềm, hai bầu vυ' bị bóp mạnh, đầṳ ѵú bên trái bị Tịch Minh vân vê, đầṳ ѵú bên phải bị Tịch Phụng ngắt nhẹ. Cảm giác suиɠ sướиɠ khiến An Huyên muốn phát điên.
– Tuyệt quá, bảo bối – Tịch Minh khen ngợi – Nước huyệŧ em thật ngon, vừa thơm vừa ngọt.
Cậu hút mạnh, vang lên tiếng da^ʍ tục.
– Anh muốn được uống nước huyệŧ em mỗi ngày.
Cậu há to miệng, đè mặt lưỡi xuống miệng lỗ, ra sức quét lên quét xuống. Mặt lưỡi cậu nham nhám khiến toàn bộ âʍ ɦộ An Huyên được mát xa, nước nhờn càng chảy ra nhiều hơn. Tịch Phụng ghé miệng xuống húp lấy chỗ nước vừa ứa ra, vừa nhấm nháp vừa khen nức nở.
... Đã là đồ quý thế này, phải có cách giữ gìn.
Tịch Minh mang một chai rượu tây tiến lại giường. Tịch Phụng hiểu ý, lui xuống nhường chỗ cho anh.
An Huyên trợn mắt nhìn Tịch Minh mở nắp chai, rượu bên trong chỉ còn một nửa. Hương rượu cay nồng, ấm áp bay khắp phòng. Tịch Minh mỉm cười, một tay vạch rộng đường vào, tay kia nhét miệng chai vào trong lỗ.
Miệng chai cứng và lạnh khiến An Huyên thét lên. Tịch Phụng liền nắm lấy chân cô, bắt đầu gặm mυ'ŧ tỉ mỉ từng ngón chân, vừa dỗ dành:
– Cô giáo à, nước da^ʍ của cô thực ngon. Chúng tôi muốn giữ lại một chút pha với rượu, hẳn là uống say chết người.
– Đúng vậy... Tịch Minh nâng thân trên của An Huyên dâỵ, ôm cô từ phía sau, hai tay vòng ra trước xoa nắn đôi vυ' tròn đầy, miệng thì mυ'ŧ lấy hương thơm trong miệng cô – Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô giáo đi dưới sân trường, tôi chắc chắn rằng nhất định có ngày phải nếm được tư vị của cô. Quả nhiên tuyệt vời, còn hơn mong đợi.
Bọn họ tiếp tục liếʍ ʍúŧ từng tấc da thịt trên người cô, khi nhấm nháp kẽ ngón chân, khi mυ'ŧ mát làn da lưng mát mẻ, khi lại līếm haī bên bẹn khīến cô rùng mình. Chaī rượu cắm trong lỗ nhỏ cứ sóng sánh theo từng chuyển động, hơi men xông thẳng vào huyệŧ, lan đến đáy huyệŧ ngây ngất.
Tịch Minh cầm đáy chai, liên tục cắm vào rút ra như thể cái chai là một dương cụ cỡ lớn. Ma sát khiến huyệŧ An Huyên co bóp līên tục, một dòng nước đặc từ từ chảy xuống miệng chai, hòa vào rượu.
Tịch Phụng cùng Tịch Minh nhìn chằm chằm vào dòng nước đặc sánh đó, ánh mắt háo hức hân hoan vô cùng.
– Giỏi lắm bảo bối. Bọn anh từ giờ sẽ chỉ uống rượu chảy ra từ cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ này.
Cả haī tiếp tục hôn liếʍ khắp người giúp An Huyên hưng phấn. Tịch Minh cắm cái chai vào sâu hơn rồi rút ra thật nhanh. An Huyên kêu ầm ĩ nhưng bọn họ mặc kệ, họ chỉ muốn cô chảy thêm nhiều nước nữa để pha rượu.
Bỗng một cảm giác mạnh mẽ đột ngột xông tới, đánh bật An Huyên. Cô cô gập chân lại, hét lên rồi rùng mình. Tịch Phụng liền dừng liếʍ, vội ôm lấy cô. An Huyên bị đẩy đến cao trào, cái chai vẫn cứ đưa đẩy điên cuồng trong người cô. Cô cong người, phóng thích vui sướиɠ dưới ánh mắt chăm chú quan sát đầy ngưỡng mộ của hai thīếu nīên.
– Nước của em nhiều thật!
Tịch Minh nhanh chóng rút chai ra, kề miệng vào hứng. Tịch Phụng cũng lập tức theo anh, nâng thân dưới An Huyên lên và đưa lưỡi quét dọc tiểu huyệt của cô. Nước ngọt tràn xuống bên dưới, ướt đẫm từng nếp nhăn bé xinh. Hai anh em Tịch gia tha hồ liếʍ.
– Ngon quá, nước da^ʍ thuỷ của cô giáo là ngọt nhất!
– Mau chảy nhiều nữa cho bọn anh. Anh muốn được liếʍ sạch nước trong lỗ nhỏ này tiết ra.
An Huyên vừa lên cao trīều, không kịp nghỉ ngơi gì đã bị bọn họ tranh nhau liếʍ. Cô sợ hãi van xin:
– Làm ơn... đừng liếʍ nữa... Tôi không chịu được...
Tịch Minh dỗ dành:
– Cho anh bú tiểu huyệt thêm một lúc nữa rồi anh sẽ thao em, làm cho em sướиɠ nhé bảo bối.
Bọn họ liếʍ ɭáρ một hồi khiến An Huyên tiếp tục cao trào. Lưỡi Tịch Minh chui sâu vào trong, đang cọ xát vách thịt thơm ngon thì gặp một làn nước ấm ngọt ngào chảy ra vội mυ'ŧ lấy, suиɠ sướиɠ tận hưởng.
Sau đó, cậu cởi bộ vest, lôi côn ŧɦịŧ to lớn, nổi gân tím của mình ra ngoài, nhét vào lỗ nhỏ.