Ông chủ câu lạc bộ vừa làm việc vừa chụp l*и da^ʍ vυ' bự gửi cho ông xã trên mạng, bị quay video lúc dâʍ đãиɠ xoa l*и (©ôи ŧɧịt̠ lớn dụ hoặc, bảo mẫu thủ da^ʍ)
Cao trào kịch liệt giống như nước biển, từ chỗ bí ẩn bên dưới cọ rửa kéo dài lên thân trên, Vân Khê sướиɠ đến mức đầu óc mơ hồ, ngay cả cái vυ' được bọc trong buộc ngực cũng bị chơi có cảm giác, tê tê trướng trướng, hận không thể đâm rách cái áo. Chu Vân Khê theo bản năng dùng tay che bộ ngực lại, không thể để cho Đường Diệc Minh phát hiện vυ' của mình được… Nếu không, nam nhân kia không biết sẽ chơi đùa mình đến cỡ nào nữa. Cặρ √υ' trắng bóng chắc chắn sẽ bị nam nhân đơn thuần này xem như món đồ chơi mà rà qua rà lại, xoa thành các loại hình dáng dâʍ đãиɠ… Ngừng, không thể suy nghĩ nữa, cậu thế nhưng lại có chút mong chờ bị chơi đùa như vậy, l*и da^ʍ lại bắt đầu đói khát.
Trên mặt Đường Diệc Minh mướt mồ hôi, hô hấp thô nặng, đôi mắt đỏ lên không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nơi riêng tư đang ướt đẫm của Vân Khê. Hình ảnh chất lỏng phun ra từ cái miệng nhỏ thần bí kia làm hắn chấn động, rất kì lạ, lại vô cùng mê người, làm toàn thân hắn nóng lên… Ngón tay của Đường Diệc Minh cũng lây dính dịch da^ʍ, hắn bị mê hoặc mà ngậm ngón tay, nhấm nháp hương vị nước l*и dâʍ đãиɠ của Vân Khê.
Mùi vị kì lạ lan tràn trong khoang miệng, ánh mắt Đường Diệc Minh sáng lên nói: “Ngọt, l*и da^ʍ của Vân Khê là điểm tâm ngọt phải không, ngon quá, tôi còn muốn ăn nữa.”
Chu Vân Khê bị lời nói của nam nhân trêu chọc đến mức xém hộc máu, thiếu chút nữa là không nhịn được bảo người nọ xem cái l*и của mình là kẹo mềm mà ngậm lấy, cẩn thận gặm cắn… Không thể như vậy, cậu cắn môi làm cho mình tỉnh táo, sau đó khép chặt chân lại, lạnh giọng từ chối: “Không được, thiếu gia, sau này ngài không thể làm như vậy nữa.”
Dứt lời, Vân Khê chỉnh lại quần áo, nâng đôi chân có chút run rẩy đi ra ngoài cửa. Đường Diệc Minh giống như con chó lớn bị vứt bỏ, cúi đầu ngồi trên giường, bỗng nhiên hắn giữ chặt Vân Khê, tủi thân chỉ vào đũng quần mình: “Khó chịu, Vân Khê mau giúp tôi, sao nó lại phồng lên như vậy, tôi đau quá….”
Khuôn mặt đẹp trai lại hiện lên biểu cảm chọc người thương như vậy, không ngừng đánh sâu vào trong lòng, Chu Vân Khê thiếu chút nữa liền mềm lòng, nhưng vẫn cắn răng nói: “Chuyện này không phải là chuyện tôi cần chịu trách nhiệm.”
Đôi mắt to thâm thúy của nam nhân thế mà lại nổi lên hơi nước, giống như lên án nhìn chằm chằm cậu trai xinh đẹp trước mặt, thấp giọng nói: “Nếu em không để ý tới tôi thì tôi sẽ đi tìm anh hai.”
Đường đại thiếu đã ra lệnh, cậu phải thỏa mãn tất cả các nhu cầu của cái tên to con trước mặt này, bao gồm du͙© vọиɠ sinh lý của hắn, nếu để cho Đường Diệc Minh đi tố cáo, chẳng phải cậu sẽ trực tiếp bị cột lên giường chờ hắn đυ. sao? Chu Vân Khê đắn đo một lúc lâu, vẫn quay trở về bên người Đường Diệc Minh, cởϊ qυầи giúp hắn, thả đứa nhỏ đang vô cùng kích động kia ra ngoài.
Lúc ©ôи ŧɧịt̠ lớn xuất hiện trước mắt, cơ thể Vân Khê có chút run rẩy, trời ạ, thật là lớn… Tuy rằng cậu chưa từng lên giường với người khác nhưng không có nghĩa là cậu không có du͙© vọиɠ, lúc đi học cậu đã nhiều lần lén lút cởi sạch quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xem phim sεメ, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh mình bị ȶᏂασ đến sảng khoái. Côи ŧɧịt̠ của mấy tên đàn ông trong phim xấu muốn chết, Đường Diệc Minh còn lớn hơn nhiều so với bọn họ, còn rất đẹp nữa… Lúc này Vân Khê cũng không kháng cự nữa, bàn tay tinh xảo thon dài nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của nam nhân, bắt đầu thủ da^ʍ cho hắn.
Ngón tay hơi lạnh vỗ về chơi đùa ©ôи ŧɧịt̠ mình, Đường Diệc Minh sướиɠ đến thở dốc, khàn giọng lặp lại: “Vân Khê thật là lợi hại, tôi rất thoải mái, ưm… đừng dừng lại, thích Vân Khê sờ ©ôи ŧɧịt̠ bự của tôi…”
Chu Vân Khê cũng mặt đỏ tim đập, cái mông trần trụi ngồi ở trên giường, không có gì che đậy, dưới thân đã sớm ướt một mảng lớn, cả người đều kêu gào đói khát. Cậu chịu đựng du͙© vọиɠ hầu hạ cho nam nhân thoải mái, sợ chính mình nhịn không được sẽ mở chân cầu đυ., cơ hồ là chạy mất dép, thoát khỏi nam nhân kia.
Ngày hôm nay, Chu Vân Khê đều cố ý trốn tránh Đường Diệc Minh, thật vất vả mới chờ đến buổi tối rồi vội vàng rời khỏi nhà họ Đường. Lúc tối Đường đại thiếu tới thăm Đường Diệc Minh thì phát hiện em trai mình đang rất mất hứng, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Đường Diệc Minh ngẩng đầu nhìn anh trai, nghiêm túc nói: “Em muốn buổi tối Vân Khê cũng ở lại đây, ngủ cùng với em.”
Đường Tiêu sờ sờ cằm, cười nói: “Có thể, nhưng mà em phải hoàn thành nhiệm vụ mà anh đã giao cho em trước.”
Đường Tiêu lấy ra bản thiết kế súng ống mới nhất của bộ nghiên cứu, đưa cho Đường Diệc Minh, nhẹ giọng nói: “Em nhìn xem còn có chỗ nào cần sửa lại không, còn nữa, phác thảo ý tưởng của em ra luôn đi. Làm xong mấy chuyện này, anh hai sẽ để cho cậu ấy chơi với em.”
Đường Diệc Minh mếu máo, hiển nhiên không muốn làm, nhưng vì Vân Khê, hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi vào trước bàn vẽ.
Đường Tiêu đứng bên cạnh nhìn hắn vẽ, trong mắt đều là tiếc hận và đau lòng, không nhịn được mà thở dài.
Đường Diệc Minh vốn dĩ không ngốc, ngược lại, hắn là thiên tài hiếm có, ở nhà họ Đường thì hắn cũng là chủ nhân chỉ có thể để cho người khác kinh ngạc, cảm thán và ghen ghét. Hắn có sở thích cuồng nhiệt đối với vũ khí, hơn nữa lại có thiên phú kinh người, mười mấy tuổi đã có thể thiết kế ra vũ khí sát thương diện rộng làm cho mấy chuyên gia và học giả nghẹn họng nhìn trân trối. Đồng thời, người này cũng rất giỏi chuyện buôn bán, cách thức quỷ dị, ra tay lại tàn nhẫn. Những lần giao dịch vũ khí với bên ngoài đều là do hắn phụ trách.
Nhưng cây to thì đón gió, hơn nữa làm việc cho quốc gia lại muốn tự mình kiếm lời là chuyện rất khó khăn. Tác phong của Đường Diệc Minh hơn người, gây thù chuốc oán không ít, có một lần lúc đi bàn chuyện làm ăn ở vùng Trung Đông, bị người ta ám toán vây gϊếŧ, thật vất vả mới nhặt về được cái mạng, đáng tiếc đầu óc lại bị tổn thương mới biến thành bộ dạng như bây giờ.
Lúc tốt lúc xấu, hơn nữa còn si ngốc. Cũng may, năng lực thiết kế vũ khí của hắn vẫn không mất đi, vẫn là một tồn tại đáng sợ như cũ. Nhà họ Đường cơ hồ đã mời hết các bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, đến nay vẫn không từ bỏ việc điều trị cho Đường Diệc Minh.
Chỉ mong một ngày nào đó, đứa em trai ngốc nghếch này có thể trở lại bình thường…
Chu Vân Khê rời khỏi nhà họ Đường, chuẩn bị về Ngâm Sắc Lâu. Mà lúc này, Ân Yến Từ lại vừa mới rời đi. Ban đêm mới là thời gian náo nhiệt nhất trong câu lạc bộ. Ân Yến Từ mở cửa xe Lamborghini màu đen, tâm trạng không tồi mà đi vào. Y đi vào lối đi chuyên dụng thẳng đến tầng cao nhất, vừa xuất hiện đã đoạt hết ánh mắt mọi người.
Ân Yến Từ buộc mái tóc dài lên, mặc một bộ tây trang màu rượu đỏ, màu sắc kén chọn này lại ngoài ý muốn vô cùng xứng đôi với nam nhân có khuôn mặt động lòng người này, tôn lên khí chất yêu nghiệt không chút che đậy. Lúc không cười, y vừa xinh đẹp lại lạnh lùng, chỉ một ánh mắt đảo qua đã nổi lên sát khí và hương vị quyến rũ, chiều cao hơn 1m8 khiến cho y thoạt nhìn vừa cao gầy lại có khí thế bề trên. Nhưng mà trước ngực y lại phồng to lên, Ân Yến Từ không có thói quen mang buộc ngực, thậm chí không mặc áo sơ mi, một đôi vυ' bự liền hào phóng đặt trong âu phục, chính trang ôm sát không thể bọc được hai luồng mượt mà kia, hơn phân nửa cái vυ' đều lộ ra ngoài, thịt vυ' bị ép ở bên trong, bầu vυ' mềm mại ướŧ áŧ no đủ cùng với rãnh vυ' sâu thẳm đều làm cho đàn ông phát cuồng.
Vô số người quăng một đống tiền để chen vào trong câu lạc bộ này chính là vì để có thể được nhìn y một cái. Nếu Ân Yến Từ nổi lên hứng thú thì sẽ nhảy một điệu quyến rũ trong lầu một cuồng hoang này, nhưng sân khấu thuộc về y luôn bị ngăn cách, mọi người cũng chỉ có thể nhìn từ xa, ngay cả muốn duỗi tay sờ tới đôi chân lả lướt trơn mềm kia cũng không được. Y làm vô số đàn ông vì mình mà điên cuồng nhưng có thể được y để ý, có thể tùy ý làm bậy trên người y lại chỉ có duy nhất một người kia.
Chuyện đầu tiên sau khi Ân Yến Từ đi vào văn phòng chính là đứng ở cửa cởϊ áσ tháo thắt lưng. Y cởi cái áo trên bó chặt cặρ √υ' ra, duỗi người thư giãn, bộ ngực phồng cao, hai cái vυ' hình dạng tươi đẹp lắc lư tạo ra sóng vυ' mê người. Kế tiếp, Ân Yến Từ lưu loát cởϊ qυầи tây, lộ ra cái mông không có mặc qυầи ɭóŧ.
Đây là yêu cầu mà người đàn ông kia dành cho y, lúc bước vào trong không gian tư nhân thì phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, làm chuyện gì cũng đều ở dưới tình trạng trần như nhộng này. Đương nhiên, cũng có lúc y được phép mặc quần áo, chẳng qua đều là quần áo tình thú do nam nhân kia lựa chọn, là những bộ đồ hở hang khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nam nhân gắn camera trong văn phòng của y, mỗi một động tác của y đều bị ghi lại rồi truyền tới trong máy tính của nam nhân, người nọ có rảnh sẽ lấy ra thưởng thức.
Ân Yến Từ cầm mấy tờ văn kiện, nằm trên sô pha xem. Y ngậm bút trong miệng, chân tách ra thật lớn, khiến cho phần háng dâʍ đãиɠ lộ ra dưới. Ánh mắt y khi thì nhìn giấy tờ, khi thì quăng ra một ánh mắt quyến rũ với camera. Lúc kiểm tra giấy tờ, tay vẫn luôn vuốt ve xung quanh l*и da^ʍ, từ l*и nhỏ đến c̠úc̠ Ꮒσα, thay phiên xoa nắn hai cái miệng nhỏ, chơi vô cùng vui vẻ. L*и nứиɠ rất nhanh đã chảy nước, cho đến khi tay bị nước da^ʍ làm ướt, Ân Yến Từ mới xoa hết dịch da^ʍ lên núʍ ѵú, trên đùi, sau đó lấy khăn giấy chà lau nước sốt đầm đìa dưới háng. Khăn giấy ướt đẫm bị tùy ý ném xuống đất, tay ngọc lần thứ hai đùa bỡn l*и non của mình, toàn bộ căn phòng đều bị hơi thở dâʍ ɖu͙© thối nát bao phủ, khiến cho người ta sướиɠ đến lên mây.
Xem giấy tờ xong rồi, Ân Yến Từ đứng dậy thu dọn phòng làm việc, nhưng thu dọn là việc phụ, chủ yếu là để õng ẹo tạo dáng, mỗi một tư thế đều cố gắng làm cho hoàn mỹ, cố ý vô tình nhìn về phía camera bày ra l*и múp của mình, để cho nam nhân biết y dâʍ đãиɠ đến mức nào, nhớ hắn nhiều ra sao.
Trên eo nhỏ còn đang treo một sợi dây bảo thạch mà nam nhân đưa, ở giữa có một cái vòng rũ xuống, vừa vặn cột vào trên ©ôи ŧɧịt̠ phía trước, ánh sáng của đá quý càng tôn lên làn da như ngọc của y, đầy đặn động lòng người.
Ân Yến Từ đang bày ra tư thế nằm phong tình vạn chủng thì có tiếng đập cửa vang lên. Y tùy ý cầm một cái khăn quấn lên người, rồi ra lệnh cho thuộc hạ vào báo cáo công tác.
Ông chủ có khuôn mặt câu hồn bây giờ rất khác với cái người xinh đẹp vừa mới vào cửa lúc nãy, tóc được thả ra, cả người tản ra mùi hương tìиɧ ɖu͙©, một bộ dục cầu bất mãn chờ được đàn ông yêu thương. Bả vai trắng nõn mượt mà và bắp đùi đều bị lộ ra, tấm khăn mỏng rất khó để che khuất chỗ riêng tư, khiến cho nó mơ hồ nhô lên càng thêm mê hoặc.
Cho dù tên thuộc hạ này cứng đến mức sắp nổ nhưng gã cũng không dám vượt quá một bước, thậm chí không dám nhìn nhiều thêm một cái. Gã đứng ở cửa, cúi đầu báo cáo: “Trong phòng lầu 4 có vài người Châu Âu mới tới, đều đem theo súng.”
Ân Yến Từ ngồi dậy uống một hớp cà phê, hỏi: “Đã điều người chưa?”
Thấy tên kia gật đầu, y còn nói thêm: “Dẫn người canh chừng bên ngoài, nếu bên trong có tiếng kêu cứu, hoặc có người muốn quấy rối thì trực tiếp dọn dẹp.”
Thuộc hạ kia chần chờ một chút, thâp giọng nói: “Em nhìn thấy vẻ ngoài của mấy người đó có chút giống… Mafia.”
Ân Yến Từ cười lạnh, vẫn quyến rũ như cũ nhưng lại nhiều thêm vài phần sắc bén làm người khác không thể bỏ qua, vẻ mặt vẫn tàn nhẫn xinh đẹp như cũ, bình tĩnh cười hỏi: “Mafia thì đã sao?”
Tên thuộc hạ kia ra mồ hôi lạnh, không dám hỏi nhiều, xám xịt lui xuống.
Sau khi trong phòng không còn người, Ân Yến Từ thu khí thế lại, ném khăn ra, lấy di động trêu chọc nam nhân. Y thật sự là nhịn không được nên đã gửi qua một tấm ảnh nude của mình, sau đó kêu vài tiếng ‘ông xã’.
Lần đầu tiên y và người đàn ông kia biết nhau là ở trên mạng. Nhớ lại lần mới gặp mà người đàn ông háo sắc kia đã bảo y gửi video mình tự thủ da^ʍ qua cho hắn, khóe miệng Ân Yến Từ tạo thành nụ cười ngọt ngào.
Không nghĩ tới, nam nhân kia thế nhưng lại rep lại rất nhanh, còn bảo y chụp ảnh đặc tả l*и nhỏ dâʍ đãиɠ.
Ân Yến Từ thay đổi vài góc độ quay chụp, còn chụp cặρ √υ' múp, sau khi gửi qua cho nam nhân, nhịn không được hỏi: “Ông xã, lúc nào anh mới trở lại thương người ta?”
Nam nhân rất nhanh đã đáp lại: “L*и nứиɠ của đĩ điếm lại thèm đυ. rồi à? Còn chưa hết sưng đã câu dẫn đàn ông, coi chừng bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ chết đấy.”
Ân Yến Từ không quan tâm nói: “Bị ông xã đυ. chết cũng cam tâm tình nguyện, l*и nhỏ của em biến thành như vậy đều là do ông xã, anh phải phụ trách, không thể để nó cô đơn tịch mịch được, khó chịu muốn chết.”
Nam nhân dỗ dành Ân Yến Từ: “Được rồi, hôm nay đi ngủ sớm một chút, ông xã bận xong sẽ tới ȶᏂασ em.”
Ân Yến Từ lưu luyến không rời mà buông di động, cũng không dám dây dưa nữa. Nhưng mà, người mà y cho rằng đang bận rộn trong văn phòng kia lại đang ở bến cảng lớn nhất Huyến Hoa Thành.
Ân Phượng Sơn ngồi trên xe, khuỷu tay chống trên cửa sổ, tầm mắt dời khỏi di động, không chút để ý mà hút thuốc nhìn về phía mặt biển. Đây là một người đàn ông đẹp trai đến mức không tìm ra khuyết điểm, những phẩm chất mà nam giới theo đuổi đều hội tụ trên người hắn. Thành thục lại gợi cảm, ưu nhã mà hung ác. Cho dù ngồi trong bóng đêm cũng không thể che lấp được khí thế hung mãnh của hắn, liếc mắt một cái đã biết ngay đây là một nhân vật lớn tung hoành khắp nơi.
Lúc hắn nhìn mặt biển được ba giây, trên biển đột nhiên tỏa ra pháo hoa sáng lạn, ngọn lửa lớn chấn động lóa mắt, có loại vẻ đẹp thô bạo khát máu.
Đó là thuyền được cử từ châu Âu tới, cho dù đã hết sức cẩn thận, làm ngụy trang hoàn mỹ, nhưng chưa đi đến được bến cảng phía trước đã bị người khác điều tra cặn kẽ.
Một người mặc đồ đen chạy chậm đến bên xe của Ân Phượng Sơn: “Tất cả đều đã được chuẩn bị xong rồi ạ.”
Ân Phượng Sơn phun một hơi khói ra ngoài, lộ ra nụ cười ưu nhã lại tàn nhẫn, gằn từng chữ: “Nói cho những người trong gia tộc Tạp Đề Mạn biết, ngoan ngoãn lăn về Italy đi, ở châu Á này không tới phiên bọn họ khua tay múa chân.”