Hoa Thần Viễn một lần nữa được làm chó của Thừa Ngạn Húc. Giống như đã trải qua một lần bị bỏ rơi, Hoa Thần Viễn hiện tại còn da^ʍ hơn trước kia, mọi thứ đều thuận theo Thừa Ngạn Húc. Thừa Ngạn Húc mua một căn biệt thự cho Hoa Thần Viễn và Hoa Kinh Viện dọn vào ở, Hoa Kinh Viện không biết mối quan hệ của Hoa Thần Viễn và Thừa Ngạn Húc, vẫn luôn tưởng rằng đây là do lòng tốt của Thừa gia cưu mang 2 cha con bọn họ khi tiệm bánh bị huỷ. Mà Hoa Thần Viễn ngược lại, nhìn Hoa Kinh Viện bị Thừa Thái Lang bắt nạt cùng quấy rối tìиɧ ɖu͙©, mỗi ngày tẩy não nhưng lại không dám nói gì. Thứ nhất là vì biết Thừa Thái Lang chính là con ruột của mình, thứ hai là trong thâm tâm của Hoa Thần Viễn, anh đã bị Thừa Ngạn Húc dạy dỗ vặn vẹo đến mức thực sự tin rằng hạnh phúc của một song tính chính là được hầu hạ nam nhân, vậy nên Hoa Kinh Viện làm đĩ của Thừa Thái Lang chính là diễm phúc của cậu bé.
Ngày nhận nhà mới, cha con Thừa gia đứng ở cửa dạng chân cho 2 mỹ nhân song tính quỳ gối như chó mà bò vào. Khi trong nhà có cha con Thừa gia thì Hoa Thần Viễn và Hoa Kinh Viện phải quỳ xuống, đối nam nhân liếʍ giày, rúc qua háng phục tùng. Hoa Kinh Viện sau đó bị Thừa Thái Lang xích cổ lôi ra vườn, lột sạch ép cậu bé khoả thân, đít nhỏ cắm củ cà rốt giả làm đuôi, đóng giả chủ nhân cùng ngựa con mà chơi. Ngựa con quỳ bò cho chủ nhân cưỡi, bị chủ nhân đánh đít. Thân thể học sinh cấp 2 đã bắt đầu phát dục, l*и non bị roi quất đến hề hề chảy nước. Cơ bản vì chênh lệch chiều cao, Hoa Thần Viễn không thể cõng Thừa Thái Lang đi được chút nào đã ngã xuống, bị Thừa Thái Lang đè ép trên thảm cỏ, vừa bị mắng vừa bị roi tét bướm đến ngu người. Thừa Thái Lang ngồi ghì trên lưng Hoa Kinh Viện, một tay chọc cà rốt đυ. đít Hoa Kinh Viện, một tay móc l*и cậu. Hoa Kinh Viện không cựa quậy được, như con sâu đo trên mặt cỏ, uốn éo khóc lóc, da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng con chim nhỏ bị lá cây cọ đến vừa ngứa vừa đau. Bướm Hoa Kinh Viện bị Thừa Thái Lang sờ đến chảy nước, dùng cỏ lông nhợt nhạt cọ lỗ l*и, nứиɠ đến hai mép bướm sưng phồng, lỗ l*и run rẩy hé mở, nước da^ʍ như suối chảy ra từ khe l*и. Hoa Kinh Viện khóc lóc cầu xin Thừa Thái Lang, Thừa Thái Lang lật người Hoa Kinh Viện lại, để Hoa Kinh Viện bò trên tứ chi liếʍ giày mình. Thiếu gia áo quần chỉnh tề, kéo khoá quần xuống cho côn ŧᏂịŧ vả lên mặt đứa nhỏ đáng thương kia.
"Tiểu súc vật, thế bây giờ cậu muốn làm con gì?"
"L-làm chó của Thái Lang.... Gâu gâu... tớ là chó của Thái Lang"
Hoa Kinh Viện vừa mυ'ŧ trứng dái Thừa Thái Lang vừa dụi mũi vào ©ôи ŧɧịt̠ cậu bạn, không, phải gọi là chủ nhân mới đúng. Hoa Kinh Viện không hiểu tìиɧ ɖu͙© là gì, nhưng cậu đã quen với việc bị Thừa Thái Lang gian da^ʍ, quen với việc dùng mặt mình cọ xát với ©ôи ŧɧịt̠ bự của Thừa Thái Lang. Bản năng của Hoa Kinh Viện trỗi dậy, không ai dạy cũng tự động lè lưỡi bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ thô dài kia, mông lại lắc lắc, bướm ngứa như hàng ngàn con kiến cắn, phải cọ xát với giày thể thao của Thừa Thái Lang mới chịu được. Thừa Thái Lang nhếch miệng cười, rút chân không cho Hoa Kinh Viện tự tɧẩʍ ɖυ, thay vào đó đạp thẳng lên con chim vừa ngóc đầu dậy của Hoa Kinh Viện. Hoa Kinh Viện ăn đau, nước mắt chảy ra nhưng miệng vẫn như cũ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ.
"Chó ngu. Không có lệnh của chủ nhân thì đừng hòng nghĩ đến tự thoả mãn bản thân. Quỳ yên đó bú ©ôи ŧɧịt̠ đi."
Dưới ánh nắng vàng, Thừa Thái Lang thư thái ngồi trên ghế trúc, bên cạnh có người hầu rót nước, giữa háng có một caia đầu nhỏ điên cuồng nhả ra mυ'ŧ vào đại điểu của mình. Hoa Kinh Viện khẩu giao cho Thừa Thái Lang, bản thân thì lại bị Thừa Thái Lang đạp chim đến đau phát run. Sự khinh nhục tận cùng này làm cái l*и không lông của Hoa Kinh Viện cao triều, mặt đỏ hồng lên, cả người căng cứng, chim nhỏ bị đạp đến gắng gượng, lần đầu trong đời phun tinh loãng. Thừa Thái Lang nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nhợt nhạt của Hoa Kinh Viện phun lên giày mình, ác độc ép cậu bé liếʍ sạch. Vừa đạp lên đầu Hoa Kinh Viện vừa nhắc nhở từ nay về sau Hoa Kinh Viện chỉ có thể bị Thừa Thái Lang dùng chân đạp đến bắn, không bao giờ được phép tự sờ. Thừa Thái Lang đạp chim Hoa Kinh Viện xong lại đá vào trứng dái bé xinh của cậu, đem cậu đau đến mặt đều đỏ, nhịn không được mà khóc. Hoa Kinh Viện chịu không nổi, nhả ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Thái Lang ra, nước miếng cùng sơ tinh dính đầy miệng, dập đầu cầu Thừa Thái Lang tha cho mình.
"Tiểu Viện đau lắm... cầu xin Thái Lang... đừng đạp nữa... tớ sẽ nghe lời cậu mà... cầu xin cậu..."
Với mỗi lần dập đầu là lại hôn đầu khấc. Đem đầu khấc bú chùn chụt trong miệng nhỏ, lưỡi mèo liếʍ lộng lỗ tinh, uống hết sơ tinh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân chân chính như Thừa Thái Lang đương nhiên khác với Hoa Kinh Viện, vừa dính dớp vừa nùng, mang mùi hương đặc trưng, nghiện chết đĩ da^ʍ song tính. Thừa Thái Lang cực kỳ thích nhìn Hoa Kinh Viện khóc, cậu vuốt ve gương mặt ướt nước mắt của Hoa Kinh Viện, bế cậu bạn bằng tuổi lên đùi mình dỗ dành.
"Đừng khóc nữa, ai nhìn vào lại nói tôi bắt nạt cậu."
"Ngày mai đi học, tôi muốn cậu trốn dưới gầm bàn tôi, biết chưa?"
"t-tớ biết rồi..."
Thừa Thái Lang hôn lên mắt Hoa Kinh Viện, liếʍ đi nước mắt, đô Hoa Kinh Viện đến khi cậu ổn định lại, rồi mới thả Hoa Kinh Viện xuống quỳ lại giữa háng mình. Thừa Thái Lang từ tốn dùng ©ôи ŧɧịt̠ vỗ vỗ má Hoa Kinh Viện, thoả mãn nhìn gương mặt xinh đẹp của Hoa Kinh Viện đã dơ bẩn không chịu được, lúc này mới ra lệnh cho Hoa Kinh Viện há miệng tiếp tục công việc làm cái máy ủ ©ôи ŧɧịt̠ cho cậu. Đôi trẻ "vui đùa" như vậy ở vườn hoa, phía trên từ cửa sổ phòng ngủ chính thì Thừa Ngạn Húc và Hoa Thần Viễn đều thấy được. Hoa Thần Viễn được Thừa Ngạn Húc bế vào lòng, bụng nhỏ nhô lên vì bị ©ôи ŧɧịt̠ cᏂị©Ꮒ bướm, tử ©υиɠ ngậm đầu khấc bị thao thành cái bao. Hoa Thần Viễn bị hϊếp da^ʍ đến nhũn não, nhìn con nuôi bị bắt nạt cũng không làm được gì ngoại trừ da^ʍ rên đón hùa nam nhân. Lỗ tai bị cắn, vυ' bị nhéo, hai chân banh ra hai bên, hai tay víu lấy cổ Thừa Ngạn Húc, bày ra cái tư thế không khác gì một món đồ chơi đính lên ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông. Ngón tay chai sần của Thừa Ngạn Húc vuốt ve mép l*и ướt đẫm của Hoa Thần Viễn, nhéo hộŧ ɭε, đem Hoa Thần Viễn đυ. đến phát khóc, da^ʍ thuỷ phun mạnh như tè dầm.
"Aaaaa... đừng nhéo âm đế của em... ahhh~~~ chủ nhân~~~ ông xã~~~ đυ. hư tử ©υиɠ em mất, ©ôи ŧɧịt̠ bự thật mãnh~~~~ miệng nhỏ của tử ©υиɠ bị chủ nhân ȶᏂασ lạn~~~~"
Miệng thì hét như vậy nhưng l*и nứиɠ sướиɠ muốn ngất, thân thể thành thật, uốn éo nẩy lên theo từng cú nắc trời giáng của nam nhân, chín nông một sâu đem l*и đυ. sưng phồng. Mị thịt ngập nước điên cuồng bú chặt ©ôи ŧɧịt̠, âm đế bị đẩy đến thụt vào thịt bướm, mỗi lần như vậy lại bị Thừa Ngạn Húc kéo lôi ra, nhéo bóp như món đồ chơi, ra lệnh cho Hoa Thần Viễn khít l*и hầu ©ôи ŧɧịt̠. Chim của Hoa Thần Viễn 10 năm không đeo l*иg nên phát triển trắng trẻo tinh xảo, chỉ nhỏ hơn người bình thường một chút, giờ phút này bị dây nơ đỏ cột lại, lỗ tinh bị chọc ống, nứиɠ mà không phun tinh được, bị hϊếp l*и nảy tưng tưng thật đáng thương. Hoa Thần Viễn không rảnh quản chim mình, vì anh biết mình đã thất bại trên phương diện làm đàn ông, giữa chim và l*и thì anh biết chỉ có bị hϊếp l*и mới mang lại cho anh kɧoáı ©ảʍ tột cùng. Mọi giác quan của Hoa Thần Viễn đổ dồn về cái bánh bao mập mạp đang không ngừng bú ɭϊếʍ cây xúc xích vĩ đại gân guốc. Nội bích bên trong được ©ôи ŧɧịt̠ hϊếp mềm nhũn, tử ©υиɠ bị ©ôи ŧɧịt̠ chọc vào vừa đau vừa sảng. Côи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc như gậy sắt nóng bỏng, chen chúc vào non mềm ướŧ áŧ thịt huyệt, nắc tử ©υиɠ Hoa Thần Viễn rối tinh rối mù. Hoa Thần Viễn bị kɧoáı ©ảʍ như sóng biển vỗ liên tiếp, chết chìm trong tình yêu cùng nɧu͙© ɖu͙©. Vừa hôn môi Thừa Ngạn Húc, vừa tự mình cầm tay Thừa Ngạn Húc chà xát nơi giao hợp dính ướt của hai người. Hoa Thần Viễn sờ lên hai quả trứng dái nặng trĩu đang đánh bép bép lên mặt bướm mình, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Ah~~~ Thật muốn nhét trứng dái của chủ nhân vào trong l*и, dùng l*и cɧó ©áϊ ủ ấm nó~~~~ ưm~~~ thật năng~~~~ tử ©υиɠ ngu muốn được trứng dái ca ca bơm tinh."
Hoa Thần Viễn vừa tiếc nuối vì bản thân vô dụng, vừa nỗ lực xoa nắn hai quả bóng tròn, trợ hứng cho Thừa Ngạn Húc thoải mái ȶᏂασ l*и mình.
"Ưmmm~~~ chủ nhân hϊếp l*и em có thích không ạ?~~~ l*и của cɧó ©áϊ sẽ chảy nước, bú bú hôn hôn ©ôи ŧɧịt̠ chủ nhân~~~~ ehhh~~ chủ nhân hϊếp chết bướm nhỏ của Viễn Viễn mất~~~~"
Thừa Ngạn Húc cực kỳ thoả mãn sự thuần phục của Hoa Thần Viễn, trong lòng tán thưởng, tay vỗ bép bép lên bướm Hoa Thần Viễn, làm Hoa Thần Viễn hét toáng lên như đĩ nứиɠ. Hoa Thần Viễn không biết bản thân hãm sâu như vậy là do ban nãy anh đã bị Thừa Ngạn Húc âm thầm chơi thuốc, da^ʍ tính kích phát đến cao độ, từng cm trên cơ thể đều nhạy cảm không thôi. Thừa Ngạn Húc mỗi ngày đều bí mật chuốc thuốc Hoa Thần Viễn, khiến Hoa Thần Viễn không phân biệt được thật giả, dần dà anh lệ thuộc vào tìиɧ ɖu͙©, về sau không cắn thuốc cũng sẽ phát da^ʍ. Côи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc quá bự, chọc vào l*и Hoa Thần Viễn là đến rốn cũng phải nhô ra. Thừa Ngạn Húc nhéo rốn Hoa Thần Viễn, vòng eo nhỏ bị hai bàn tay nam nhân ôm trọn, nâng lên hạ xuống như búp bê tìиɧ ɖu͙© mà nhún ©ôи ŧɧịt̠, đem não Hoa Thần Viễn ȶᏂασ muốn bay. Thừa Ngạn Húc rút ra đến tận đầu khấc, rồi thả tay cho Hoa Thần Viễn rơi tự do ngồi bẹp xuống, ©ôи ŧɧịt̠ một đường chọc đến lút cán, tử ©υиɠ vừa khép lại đã bị cưỡиɠ ɧϊếp mở ra. Cái l*и mê người của Hoa Thần Viễn quả thực trời sinh để bị đàn ông hϊếp da^ʍ, vừa ấm áp mềm nhũn lại thật nhiều nước, như hàng trăm cái miệng nhỏ mυ'ŧ chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc, rêи ɾỉ đòi bú tinh. Thừa Ngạn Húc xách một chân Hoa Thần Viễn gác lên lan can ban công, để Hoa Thần Viễn vừa nhìn Hoa Kinh Viện bú ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Thái Lang trong vườn hoa, vừa nâng bướm cho Thừa Ngạn Húc hϊếp da^ʍ mình. Tư thế gác một chân này làm khe l*и bị kéo sang hai bên, mở ra cái động nhỏ mấp máy phun nước cho ©ôи ŧɧịt̠ chọc vào, thịt l*и bị đυ. đến lật ra. Nam nhân như dã thú cuồng thao, Hoa Thần Viễn hét cũng không kiêng nể gì. Hoa Thần Viễn bị nong l*и đến trắng mắt, cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc cứng đến cực điểm, mã mắt xuất tinh nội bắn vào l*и.
"Cɧó ©áϊ, chuẩn bị mở l*и đón tinh của chủ nhân."
"Aaaa~~~ tϊиɧ ɖϊ©h͙ thật nhiều... chồng yêu~~~ phun tinh ngập tử ©υиɠ em rồi~~~~ bướm nhỏ bị hϊếp ngập tinh mất~~~~~ ah ah~~~ phải mang thai con cho chồng~~~"
Thừa Ngạn Húc rút ống chặn tinh của Hoa Thần Viễn ra, Hoa Thần Viễn nhịn không nổi vừa bắn tinh vừa bắn nướ© ŧıểυ, từ lầu hai đái thẳng xuống sân. Hoa Thần Viễn mê man trong cực khoái, như nai nhỏ rúc vào lòng Thừa Ngạn Húc, bướm vẫn mυ'ŧ chặt ©ôи ŧɧịt̠ không rời, từ tốn thích nghi với quá trình thụ thai, phụt phụt từng đợt tinh nóng hổi lấp đầy khoang sinh sản, còn ngoan ngoãn xoa nắn trứng dái cho Thừa Ngạn Húc. Không đợi Hoa Thần Viễn lại sức, Thừa Ngạn Húc đã đổi cái tư thế. Hoa Thần Viễn bị đặt trên giường, nằm ngửa hai chân giơ cao quá đầu, eo nâng lên khỏi mặt giường. Từ góc độ này, Hoa Thần Viễn có thể nhìn đến rõ ràng cảnh bướm mình bị ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc cưỡng bức. Cái l*и tội nghiệp hồng hồng sưng sưng, lông l*и đều bị Thừa Ngạn Húc cạo sạch, hộŧ ɭε nhũn mềm vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà giật giật. Côи ŧɧịt̠ của Thừa Ngạn Húc vẫn đang bắn tinh, gốc ©ôи ŧɧịt̠ rậm rạp lông đen nam tính cọ xát với l*и, lông ©ôи ŧɧịt̠ cọ lên mặt bướm thật ngứa, hai trứng dái to tròn của Thừa Ngạn Húc thì hăng hái bơm tϊиɧ ŧяùиɠ để Thừa Ngạn Húc có thể thụ thai đĩ da^ʍ của mình. Hoa Thần Viễn như bị thôi miên vào cảnh tượng đó, tử ©υиɠ ngày càng trướng, từng hồi tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun cọ hết toàn bộ vách tử ©υиɠ, bụng nhỏ đã biến thành bồn chứa tinh, nhưng vẫn không đủ chỗ chứa đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cực phẩm của nam nhân, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nước da^ʍ của Hoa Thần Viễn chảy ra mép l*и, biến thành bọt nước trắng đυ.c. Thừa Ngạn Húc cười cười, vừa chậm rãi nắc ©ôи ŧɧịt̠, vừa bẻ người Hoa Thần Viễn hết sức, đến mức chim Hoa Thần Viễn đập lên mặt anh.
"Bướm da^ʍ thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ có ngon không?"
"Ah... ah... dạ ngon... thật nhiều... l*и nhỏ bú không hết tϊиɧ ɖϊ©h͙... ô ô..."
"Vậy còn không mau liếʍ sạch, đừng để lãng phí. Ngoan, lè lưỡi ra"
Hoa Thần Viễn như rướn cổ, lè cái lưỡi như con chó, cố gắng liếʍ gốc ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc đang cắm trong l*и mình. Thừa Ngạn Húc từ từ rút ra đâm vào, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị lôi ra, vẩy lên mặt bướm, Hoa Thần Viễn ra sức liếʍ sạch. Hoa Thần Viễn tự bú bướm bản thân, cắn lấy âm đế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nứиɠ tình phun thuỷ rửa ©ôи ŧɧịt̠.
"Ngoan lắm"
Phun tinh xong, Thừa Ngạn Húc mới rút ©ôи ŧɧịt̠ từ l*и Hoa Thần Viễn ra, không chậm một giây nào đã nhét vào miệng Hoa Thần Viễn. Hoa Thần Viễn nằm sõng soài trên giường, l*и cùng chim nhỏ thay nhau co giật, chảy ra vừa là nước l*и vừa là tϊиɧ ɖϊ©h͙, họng thì bú ©ôи ŧɧịt̠, liếʍ láp thứ hung khí vừa hϊếp chết mình xong. Hoa Thần Viễn thích nhất là được dùng miệng rửa ©ôи ŧɧịt̠ cho chủ nhân sau khi ngài đυ. mình, ©ôи ŧɧịt̠ uy dũng bắn tinh xong vẫn cương như cũ, dính đầy dịch thể của hai người, mang mùi hương mê hồn, thật sự ăn ngon chết mất. Bú sạch sẽ ©ôи ŧɧịt̠ xong, Hoa Thần Viễn lặp lại cảm ơn chủ nhân đã cưỡиɠ ɧϊếp mình.
Về sau Hoa Thần Viễn và Hoa Kinh Viện bị cha con Thừa gia gọi đến, muốn đeo khuyên bướm, khuyên vυ' cùng l*иg chim cho bọn họ. Kết quả là 2 người bị đeo lên đủ loại đá quý tích điện, nếu không ngoan sẽ bị chủ nhân giật điện trừng phạt. Bọn họ ở vùng bụng dưới còn bị xăm lên song tính hình xăm, là hình trái tim uốn lượn tượng trưng cho bồn chứa tinh, sau này khi tử ©υиɠ bị nội bắn thì hình xăm sẽ đổi màu. Dọc sống lưng Hoa Thần Viễn xăm dòng chữ "đại cɧó ©áϊ", còn Hoa Kinh Viện là "tiểu cɧó ©áϊ". Từ từ luật lệ trong nhà ngày càng thô tục, về sau Hoa Thần Viễn cùng Hoa Kinh Viện đều không được mặc áo quần đàng hoàng, chỉ được mặc nội y hở đầṳ ѵú cùng khe bướm để đàn ông dễ đυ.. Hoa Thần Viễn làm bánh sẽ phải quỳ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ ©ôи ŧɧịt̠ chủ nhân ra rưới lên bánh, bò dưới đất cùng Hoa Kinh Viện ăn. Hoa Kinh Viện tin tưởng Hoa Thần Viễn, cho rằng tất cả đều bình thường, thành lập thói quen uống "sữa bò" của Thừa Thái Lang. Đứa nhỏ ngốc bị ba ba nuôi lừa, thực sự tin rằng "sữa bò" của đàn ông là dinh dưỡng nhất, bất cứ song tính nào cũng phải đều đặn mỗi ngày dùng miệng, l*и, c̠úc̠ Ꮒσα bú mới lớn được.
Nhược Hi bên này biết chuyện Hoa Thần Viễn đã tái hợp với Thừa Ngạn Húc thì cực vui vẻ, rảnh rỗi đều phải quấn lấy Hoa Thần Viễn, dạy cho Hoa Thần Viễn cách làm một "thư ký" tốt nhất. Hoa Thần Viễn trở nên thân thiết với Nhược Hi, liền giúp cậu qua mặt "chính thất" Khả Nhu, tiếp tay cho Hứa tổng cùng tiểu tình nhân Nhược Hi nɠɵạı ŧìиɧ. Hai nô thê to nhỏ chuyện trò làm hai ông chồng ghen đỏ mắt, ở trong phòng làm việc đè mỹ nhân nô thê của mình ra dạy cho một bài học.
1
Còn chuyện làm sao giải quyết Kim tiểu thư cùng Thừa mẫu, Thừa Ngạn Húc đã sớm có tính toán. Anh liên lạc bác sĩ, lừa gạt Kim thiếu gia, anh trai của Kim tiểu thư, người hiện tại đang điều hành Kim thị. Đem Kim thiếu gia bị chuốc thuốc gói lại tặng cho Thừa phụ, để Thừa phụ hưởng dụng cái này mới biến đổi từ thẳng nam thành song tính. Có được sự ủng hộ của Thừa phụ cùng kiềm chế được Kim thị, Thừa mẫu và Kim tiểu thư đương nhiên chẳng thể làm gì hơn ngoài trơ mắt nhìn Thừa Ngạn Húc ngang nhiên đem Hoa Thần Viễn về bên người. Thừa Ngạn Húc nhất quyết không từ bỏ Hoa Thần Viễn, muốn hưu thê thì chính là hưu Kim tiểu thư. Kim tiểu thư tái mét mặt mày, không nghĩ Thừa Ngạn Húc dám chơi đến như vậy, nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, liền nghĩ lôi kéo Thừa Thái Lang. Thừa Thái Lang đang cưỡиɠ ɧϊếp cún nhỏ của mình, vô cùng phiền chán bị gọi ra. Nhìn Thừa mẫu và Kim tiểu thư hết mực lôi kéo, lại nhìn bên này cha đang ôm Hoa tiên sinh trong lòng, Thừa Thái Lang mặt mày không biểu cảm vứt lại một câu, "con đồng ý Hoa tiên sinh.", sau đó lại quay về phòng đùa chết Hoa Kinh Viện. Nếu không phải vì Kim thiếu gia hầu giường Thừa phụ, một mực cầu tình cho em gái thì Thừa Ngạn Húc đã sớm dạy dỗ nữ nhân đã dám phá hoại cuộc sống của anh và Hoa Thần Viễn. Thừa Ngạn Húc đặc biệt chuẩn bị một buổi lễ mời rất đông quan khách. Suốt buổi tiệc, khách khứa đều bàn tán mục đích của vị Thừa tổng kín tiếng này. Cho đến khi Thừa Ngạn Húc cùng Thừa Thái Lang dắt Hoa Thần Viễn và Hoa Kinh Viện lên bục lớn, 2 lớn 2 nhỏ sóng đôi nhau. Hoa Thần Viễn và Hoa Kinh Viện đều mặc vest trắng, thật sự trông như hai thiên sứ, vừa thanh khiết vừa ẩn chứa nét gợϊ ɖụ©. Thừa Ngạn Húc vừa ôm lấy eo Hoa Thần Viễn vừa tuyên bố ly hôn với Kim tiểu thư, đem hôn thú giữa anh và cô đặt vào tay Hoa Thần Viễn. Hoa Thần Viễn không hề biết trước chuyện này, bị quan khách nhìn chằm chằm căng thẳng đến lúng túng, hoảnh hốt nhìn Thừa Ngạn Húc. Thừa Ngạn Húc dịu dàng mỉm cười, hôn lên tóc Hoa Thần Viễn, bàn tay nhẹ nhàng xoa sau gáy anh.
"Tờ giấy này vốn nên là tên tôi và em. Nếu không phải em thì không có nghĩa lý gì cả. 10 năm trước vì chỉ vì tờ giấy này mà chúng ta phải xa nhau. Tiểu Viễn, hôm nay chính em xé nó đi."
Kim tiểu thư đứng dưới đài, như phát điên muốn lao lên bị vệ sĩ giữ chặt lại. Quan khách đều xem đến kích động rồi, lời ra tiếng vào mỉa mai tiểu thư họ Kim kia, trước nay kiêu căng hống hách, lúc nào cũng tô vẽ như thể là sủng thê của Thừa tổng, có ngày ngã ngựa quả thật làm nhiều người sung sướиɠ.
Hoa Thần Viễn trời sinh là người nhút nhát, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ tranh đấu quá chuyện gì. Dũng khí lớn nhất của anh có lẽ là 10 năm trước yêu lấy người nam nhân đứng trên đỉnh cao xa xôi này, cũng là lần anh bỏ mặc tất cả chạy đến Thừa gia để đòi gặp mặt Thừa Ngạn Húc. Nhớ lại cái tát của Kim tiểu thư năm đó, ánh mắt khinh thường của Thừa mẫu, nhớ lại ngày anh thấy ảnh cưới của Thừa Ngạn Húc và người phụ nữ kia trên báo. Nước mắt Hoa Thần Viễn chợt rơi xuống, như từng giọt pha lê lăn trên gò má xinh đẹp. Tất cả những khổ đau đó tựa như một cơn ác mộng dai dẳng khiến trái tim anh đau đớn. Hoa Thần Viễn mê mang nhìn Thừa Ngạn Húc, người anh hằng yêu, chủ nhân của anh, tín ngưỡng của anh, đứng bên cạnh anh, truyền cho anh sức mạnh và niềm tin, chỉ một người duy nhất có khả năng xoá đi mây mù và đem đến hạnh phúc vĩnh cửu cho anh. Tờ hôn thú trong tay anh dần vụn ra thành từng mảnh nhỏ, thả tay ra đã theo gió bay đi như phù du ảo giác.
Thừa Ngạn Húc mỉm cười, Hoa Thần Viễn bất chợt chìm đắm vào khoảnh khắc ấy, tựa như trở về năm tháng ngây thơ, chính vì một nụ cười của Thừa Ngạn Húc mà thầm yêu. Thừa Ngạn Húc nhéo lấy má nai con đang ngơ ngác, ôn nhu cực độ mà hỏi.
"Nhìn đã chưa?"
Hoa Thần Viễn vòng tay ôm lấy Thừa Ngạn Húc, nhón chân hôn lên môi anh. Một lần nữa đánh cuộc tất cả, đem dũng khí theo đuổi tình yêu này.
+
"Không, chưa đủ. Còn muốn nhìn anh cả đời."