Hoa Thần Viễn có 2 cái bí mật, một, cậu là người song tính, hai, cậu có một tình yêu hèn mọn dấu kín. Hoa Thần Viễn được đầu tư học ở những trường tư thục danh tiếng nhất từ nhỏ, và cũng vì thế, cậu đã gặp được người đàn ông cậu dùng cả thanh xuân của mình để thương nhớ nhưng không bao giờ với tới được, đại thiếu gia của Thừa gia – Thừa Ngạn Húc. Hoa Thần Viễn lúc đó chỉ là cái tiểu trong suốt trong trường cấp 3, còn Thừa Ngạn Húc đã đứng trên đỉnh của tam giác rồi. Hoa Thần Viễn cũng như bao nhiêu cô gái khác, chỉ dám từ xa si mê cái này hoàn hảo nam thần. Những tưởng cuộc đời cả hai sẽ không bao giờ chạm vào nhau, thế nhưng một sự kiện đã thay đổi tất cả.
Hoa Thần Viễn là thủ thư của thư viện trường, nơi đây vốn cũng không mấy ai lui tới, phù hợp với người an tĩnh như cậu. Cho đến một ngày, khi cậu đang ở phía sau các tủ sách sắp xếp sách vở thì đột nhiên nghe tiếng thở ái muội của một đôi nam nữ. Hoa Thần Viễn lập tức mặt đỏ lên, là học sinh nào lại dám cả gan vào đây làm loạn. Tiếng nói chuyện rất gần, dường như chỉ cách Hoa Thần Viễn một tủ sách, bàn tay Hoa Thần Viễn chững lại khi nghe tiếng cô gái kia lên tiếng.
"Húc ca, t-to quá, em mυ'ŧ không hết-"
"Nào, thả lỏng miệng ra."
Sách trên tủ lệch đi tạo ra một khe hở, Hoa Thần Viễn ma xui quỷ khiến nhìn qua khe sách, đối lại cậu, chính là gương mặt của nam thần mà cậu yêu thầm suốt 5 năm nay, nhiễm một tầng sắc dục, hơi thở trầm thấp nguy hiểm. Cho dù Hoa Thần Viễn không thấy được bên dưới xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng cô gái kia liếʍ mυ'ŧ cùng tiếng nghẹn khí của cô ta, Hoa Thần Viễn lập tức hiểu thứ hung khí dưới háng có bao nhiêu tàn bạo. Mặc cho cô gái kia nỉ non cầu xin, Thừa Ngạn Húc vẫn thờ ơ coi cô ta như một món đồ chơi phát dục, ghì đầu cô ta mà thao vào, truy đuổi kɧoáı ©ảʍ của bản thân. Âm thanh tìиɧ ɖu͙© vang lên không ngừng, trong thư viện yên tĩnh càng thêm rõ ràng, đem Hoa Thần Viễn như bị thôi miên vào cảnh tượng trước mắt. Đến bản thân cậu đã chảy nước từ bao giờ cũng không biết, chỉ có thể gắt gao mà nhìn gương mặt nam tính đẹp đến hoàn mỹ của Thừa Ngạn Húc. Thừa Ngạn Húc đang mải chơi món đồ chơi mới của mình, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, anh bất ngờ ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt trong suốt đang nhìn anh chằm chằm từ sau tủ sách. Đôi mắt xinh đẹp kia đột ngột mở to như chú nai con, cảm giác như đã bị doạ đến bất động rồi. Thừa Ngạn Húc thú vị, đứa tay suỵt một tiếng với người con trai kia, rồi tiếp tục đυ. cô gái dưới chân mình. Đến khi Thừa Ngạn Húc phun tinh vào miệng cô ta, Hoa Thần Viễn cả kinh mà cắn môi mình, khứu giác của song tính nhạy bén với tϊиɧ ɖϊ©h͙, chưa kể không biết vì sao, dịch thể của Thừa Ngạn Húc lại có tác dụng lớn với Hoa Thần Viễn như vậy, đem cậu đánh cho run rẩy toàn thân, dù bản thân chỉ là người đứng xem cách một lớp sách dày, nhưng lại có lỗi giác như người bị đυ. là chính mình vậy. Đến khi Hoa Thần Viễn hoàn hồn mà bỏ chạy, Thừa Ngạn Húc mới xong chuyện với cô gái đã bị hϊếp đến ngất xỉu kia, anh đá đá cô ta, bảo cô ta mặc quần áo vào, đoạn bỏ ra trước. Lúc đi ngang vị trí ban nãy Hoa Thần Viễn đứng, anh để ý mùi hương ngọt ngào vẫn còn sót lại, trên mặt đất, một vài giọt nước đáng ngờ còn lưu lại. Thừa Ngạn Húc nghĩ thầm, đáng yêu.
Từ hôm đó, Thừa Ngạn Húc cứ đúng mỗi thứ 5 sẽ đem bạn cᏂị©Ꮒ của mình đến thư viện tìm chú nai nhỏ. Cũng y như lần gặp đầu tiên, Thừa Ngạn Húc đυ. kẻ dưới thân bất luận trai gái, vừa nhìn chằm chằm kɧıêυ ҡɧí©ɧ vị thủ thư đang núp sau tủ sách. Hoa Thần Viễn lần nào cũng tự nhủ bản thân phải lên tiếng, nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể đứng đó, bị cuốn vào say mê du͙© vọиɠ của Thừa Ngạn Húc, thậm chí ngày càng sa ngã theo. Ban đầu là chỉ nhìn, dần dần cơ thể có phản ứng, rồi đến nhịn không nổi, phải tự sờ sờ bản thân. Hoa Thần Viễn thất thểu về nhà, trong đầu toàn là gương mặt của Thừa Ngạn Húc khi mạnh mẽ xâm chiếm người dưới thân, nhịn không được, lại tự thủ da^ʍ một lần. Chuyện cứ diễn ra như vậy hai tháng, đến thứ 5 tiếp theo, Hoa Thần Viễn đã đứng chờ sẵn ở vị trí cũ, thì Thừa Ngạn Húc đi vào nhưng lần này lại không hề dắt theo ai cả.
"Nhìn đã chưa?"
"T-tôi không biết gì cả... xin lỗi... xin tránh đường cho..."
Hoa Thần Viễn lập tức rủ mắt xuống, ý đồ dùng cặp kính che đi bối rối, muốn né đi. Ai ngờ Thừa Ngạn Húc lại gắt gao đè cậu vào tủ sách, gương mặt lạnh nhạt lại đủ tàn nhẫn, cảm giác như đang nhìn một món đồ chơi mới không hơn không kém.
"Nhìn đủ rồi, thì phải trả phí thôi."
Thừa Ngạn Húc đè Hoa Thần Viễn quỳ xuống, ép cậu sát vào háng mình. Dươиɠ ѵậŧ của Thừa Ngạn Húc gồ lên thành túp lều lớn, khí thế bừng bừng doạ đến Hoa Thần Viễn. Hoa Thần Viễn bị ép há miệng ra, ©ôи ŧɧịt̠ của Thừa Ngạn Húc vả lên má cậu. cậu đã chứng kiến quá nhiều lần hình ảnh ©ôи ŧɧịt̠ này hành hạ những người kia, bây giờ lại đến cậu hầu hạ nó. Nghĩ đến trước mắt là Thừa Ngạn Húc, Hoa Thần Viễn chính là đã nứиɠ đến điên lên, cậu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, chỉ có thể yếu ớt chống đối, nhưng vẫn là mở miệng thuận theo, liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ thô đại của nam nhân cậu yêu thầm đã lâu. Hoa Thần Viễn không có kinh nghiệm, chỉ biết liếʍ loạn, rồi mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng, vừa đáng thương hề hề nhìn Thừa Ngạn Húc cầu chỉ dẫn. Thừa Ngạn Húc thoải mái vừa sỉ nhục Hoa Thần Viễn là cái ngu ngốc khiếm thao, vừa ȶᏂασ cái miệng nhỏ ấm áp của cậu. Chân Thừa Ngạn Húc đạp lên đũng quần của Hoa Thần Viễn, khiến cậu vừa đau vừa nứиɠ đến khóc ra, mắt kính đã bị nước mắt làm nhoè, gương mặt thống khổ cầu xin Thừa Ngạn Húc, nhưng Thừa Ngạn Húc không hề nương tay, ghì chặt đầu Hoa Thần Viễn để ȶᏂασ sâu vào họng, chân thì càng nghiền ép phân thân tội nghiệp của Hoa Thần Viễn. Bướm Hoa Thần Viễn bị ngược mà phun nước như hỏng vòi, đem quần đều chảy ướt đẫm. Phía trên miệng cũng như cái bướm, nước miếng chảy ào ào nhễu nhãi ra, bôi trơn cho ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân có thể ȶᏂασ vào cuống họng. Vừa bú ©ôи ŧɧịt̠, vừa bị đạp đến chim phun tinh, bướm triều xuy. Thừa Ngạn Húc hài lòng nhìn dâʍ ѵậŧ dưới háng đã loạn không chịu được, mới ȶᏂασ mạnh thêm vài hạ rồi bắn tinh, rót trực tiếp cho Hoa Thần Viễn bú. Hoa Thần Viễn cơ hồ là dẩu miệng ra như trẻ con bú sữa mà bú lấy tinh từ ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc, từng ngụm nuốt xuống dòng "sữa" trắng đυ.c. Thừa Ngạn Húc còn lôi ©ôи ŧɧịt̠ ra, đem bắn tinh lên khắp mặt Hoa Thần Viễn, khiến gương mặt thư sinh của cậu đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước miếng. Bàn tay Thừa Ngạn Húc bóp miệng Hoa Thần Viễn, đem lưỡi cậu kẹp ra, đầu khấc thoải mái kê lên lưỡi mềm, nùng tinh từ lỗ tinh lập lức rót vào khoang miệng. Hoa Thần Viễn bị bóp không nuốt được, khoang miệng biến thành hồ chứa tinh, chờ cho Thừa Ngạn Húc bắn tinh xong thì miệng Hoa Thần Viễn đã ngập tràn trắng đυ.c tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, Thừa Ngạn Húc bắt cậu ngậm lại, nhấm nháp nó trong miệng. Từ tận sâu trong tâm trí Hoa Thần Viễn, mỗi giọng nói như ma quỷ kêu gào.
"Đ-đây là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Ngạn Húc... thật ngon..."
Vì ngậm tinh không nói được, Hoa Thần Viễn chỉ có thể dơ bẩn hề hề quỳ dưới háng Thừa Ngạn Húc, gật gật lắc lắc đầu trả lời câu hỏi của Thừa Ngạn Húc.
"Mỗi thứ 5, 4 giờ chiều, chờ tôi ngay tại vị trí này, Đừng nghĩ trốn, điếm nhỏ."
Đến khi Thừa Ngạn Húc rời đi, Hoa Thần Viễn vẫn là quỳ ở chỗ đó, cẩn thận đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng chút nuốt xuống, cả mặt đỏ bừng, không tin nổi bản thân dâʍ ɭσạи đến thế, nhưng vẫn nhịn không được mà quét sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt liếʍ hết. Hoa Thần Viễn về nhà, không dám nhìn mặt cha mẹ mà lập tức lên phòng, mở nhật ký cậu đã viết 5 năm, mỗi trang đều là tình cảm dành cho Thừa Ngạn Húc. Viết lại chuyện hoang đường vừa diễn ra, nhớ lại khoảnh khắc Thừa Ngạn Húc soái khí đυ. miệng mình, Hoa Thần Viễn bất tri bất giác lại nóng cả người lên, bướm nhỏ cọ xát với mặt ghế, thâm tâm mong chờ thứ 5 tiếp theo.
Cho dù là thế, Hoa Thần Viễn vẫn biết bản thân chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển mới của Thừa Ngạn Húc. Trên trường, cả hai vẫn là hai thế giới khác biệt. Lúc lướt qua nhau ở hành lang, Thừa Ngạn Húc tựa hồ không liếc nhìn Hoa Thần Viễn một cái, mặc cho cậu bị đám nữ sinh xô đẩy ra phía sau. Nhưng không sao, Hoa Thần Viễn vẫn nghĩ Thừa Ngạn Húc sẽ không quên hẹn với mình. Thứ 5 đến, Hoa Thần Viễn đã đúng giờ chờ sẵn ở phía trong dãy tủ sách, bồn chồn chờ người kia. Ban đầu là đứng, chờ một lúc không thấy người kia đâu, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là quỳ xuống. Lại chờ thêm một lúc, Hoa Thần Viễn quỳ đến gối tê mỏi, vẫn chưa thấy Thừa Ngạn Húc đâu cả. Đến gần 7 giờ rưỡi, Hoa Thần Viễn ngủ quên mà quỳ dựa đầu vào tủ sách thì mới có tiếng bước chân. Hoa Thần Viễn ngơ ngác mở mắt dậy, nhìn thấy Thừa Ngạn Húc đang mặc bộ đồ bóng rổ, từng khối cơ bắp hai vai và cánh tay lộ rõ, không khí ngập tràn khí tức nam tính, mỹ đến Hoa Thần Viễn hô hấp không thông. Thừa Ngạn Húc nhìn ánh mắt si mê đến phát ngốc của tên mọt sách này, có chút buồn cười. Anh nhàn nhã ngồi lên ghế, dùng chân nâng cằm Hoa Thần Viễn.
"Vừa đi tập về, thật bẩn, mau liếʍ sạch cho tôi đi."
Hoa Thần Viễn nghe lệnh, hiếm có lộ ra tia giãy dụa. Nhìn đôi giày thể thao kia, máu sạch sẽ khiến Hoa Thần Viễn liền muốn bỏ chạy, thế nhưng vẫn không dám làm gì, chỉ có thể quỳ ngốc ở đó. Thừa Ngạn Húc khó chịu, đạp lên áo sơ mi trắng tinh của Hoa Thần Viễn để lại dấu giày cát bụi, lạnh lùng ra lệnh.
"Nếu không muốn làm thì cút, tôi không cần một khúc gỗ."
Nghe Thừa Ngạn Húc đuổi mình, nội tâm Hoa Thần Viễn lại khủng hoảng không chịu được. Đấu tranh tâm lý một hồi, dưới ánh nhìn áp lực của nam nhân kia, Hoa Thần Viễn vẫn là chịu thua, lê đôi chân đã mỏi nhừ vì quỳ suốt 3 tiếng của mình lại, cúi đầu liếʍ giày cho Thừa Ngạn Húc. Đầu lưỡi tiếp xúc với giày thể thao, vị đất cát làm cả người Hoa Thần Viễn muốn nổi da gà, thế nhưng chỉ cần nghe tiếng hừ hài lòng của Thừa Ngạn Húc, đột nhiên Hoa Thần Viễn có cái suy nghĩ điên khùng.
"... giày thể thao... cũng không phải là khó liếʍ đến thế..."
Thừa Ngạn Húc nhìn mái đầu đen bông bông mềm mại tới lui trên mũi giày mình, hạ thân phản ứng. Hoa Thần Viễn đem giày liếʍ đến không sai lệch, mới ngước mắt, chú ý đến đũng quần gồ lên của Thừa Ngạn Húc. Thừa Ngạn Húc kéo đầu Hoa Thần Viễn áp vào đũng quần mình, vì vừa tập thể thao, khí tức của Thừa Ngạn Húc còn mạnh mẽ hơn nhiều. Bị kẹp giữa hai chân Thừa Ngạn Húc, mũi đυ.ng vào côn ŧᏂịŧ thô đại cách một lớp vải kia, Hoa Thần Viễn lập tức bị tìиɧ ɖu͙© thiêu cháy. cậu bất giác liếʍ láp côn ŧᏂịŧ ẩn sau lớp quần, đem hình dạng của nó liếʍ đến rõ ràng. Quần Hoa Thần Viễn bị lột ra, Thừa Ngạn Húc vỗ cái bép lên bướm non của cậu làm cậu hét lên một tiếng xấu hổ dưới háng Thừa Ngạn Húc. Bướm bị tay to của Thừa Ngạn Húc chà xát, mép bướm bị nhéo, lỗ l*и chảy nước bị ngón tay Thừa Ngạn Húc vờn vào. Da^ʍ thuỷ xử nam thơm tho sạch sẽ, ấm áp như dòng suối chảy mãi không ngừng, đem tay Thừa Ngạn Húc đều vẩy ướt đẫm. Thừa Ngạn Húc thú vị nhìn Hoa Thần Viễn đỏ bừng, cặp kính toát lên vẻ thanh lãnh cấm dục nay lại khiến gương mặt đang đỏ bừng mê muội của Hoa Thần Viễn càng thêm câu nhân. Hoa Thần Viễn bò trên tứ chi khẩu giao cho Thừa Ngạn Húc, phía sau bướm lại bị nam nhân trêu đùa. Tiếng rêи ɾỉ bị ©ôи ŧɧịt̠ bự chặn lại trong cổ họng, chỉ có thể thoát ra âm thanh không tròn trĩnh, đáng thương hề hề vặn veo eo mông, mỗi lần như vậy lại bị Thừa Ngạn Húc vỗ bướm, bắt quỳ yên. Hoa Thần Viễn biết hôm nay kiểu gì mình cũng bị Thừa Ngạn Húc khai bao, trong lúc liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cho Thừa Ngạn Húc, lấy hết can đảm ra móc ra một cái bαo ©αo sυ, quỳ cầu xin Thừa Ngạn Húc đeo vào. Thừa Ngạn Húc vốn là người có yêu cầu cao, phải sạch sẽ anh mới chạm vào, nhưng anh vẫn cẩn thận đeo bảo hộ khi cᏂị©Ꮒ những cái kia đồ chơi. Tuy nhiên khi nhìn thấy Hoa Thần Viễn ngậm bαo ©αo sυ cầu xin Thừa Ngạn Húc, Thừa Ngạn Húc lại có một cỗ tức giận khó hiểu trong lòng. Anh đem bαo ©αo sυ tròng vào chính ngọc hành của Hoa Thần Viễn, còn bản thân chơi trần, muốn đem Hoa Thần Viễn hϊếp lạn, phun tinh vào cái tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ đó, cho nó cảm nhận nhiệt độ chân thật nhất của ©ôи ŧɧịt̠ mình.
"Chỉ có phân thân thảm hại của song tính như em mới phải dùng bao, đừng để con chim ngu ngốc đó loạn bắn làm bẩn khắp nơi, hiểu chưa? Còn ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân chính là để thụ tinh cái l*и da^ʍ của em đấy. Dùng tử ©υиɠ của em làm bể chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho tôi."
Thừa Ngạn Húc rút ©ôи ŧɧịt̠ đã được Hoa Thần Viễn bú ướt ra, bẻ người Hoa Thần Viễn nằm ngửa, hai chân dang ra hai bên, lót dưới thân toàn là sách vở, bắt đầu phá trinh Hoa Thần Viễn. Côи ŧɧịt̠ bự bừng bừng khí thế ép vào lỗ l*и nhỏ hồng, đầu khấc chui vào, rồi như lưỡi đao một đường xuyên thẳng tầng tầng mị thịt ướŧ áŧ, đâm sâu vào nhục động tiêu hồn. L*и xử nam lại chặt lại ướt, kẹp Thừa Ngạn Húc đến gắt gao. Hoa Thần Viễn đã đau đến khóc ròng, lắc đầu muốn chạy trốn, bị Thừa Ngạn Húc ghìm chặt lại, liếʍ đi nước mắt của Hoa Thần Viễn, thanh âm trầm ấm mê hoặc.
"Ngoan, thả lỏng. Một chút sẽ không đau."
2
Tiếp xúc thân mật với người mình thầm yêu đem lại kɧoáı ©ảʍ cực lớn cho Hoa Thần Viễn, bướm non nghe lời mà nhũn ra, mềm mại bọc lấy ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân, để ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân thoả ý thao mình. Thừa Ngạn Húc bắt đầu động hông đυ. chết Hoa Thần Viễn, đem l*и nhỏ hϊếp đến chín nhừ. Bên trong nội bích bị ©ôи ŧɧịt̠ ma đến càng nứиɠ càng sưng, nước da^ʍ tuôn chảy bị ©ôи ŧɧịt̠ chặn lại hết. Cảm giác bị hϊếp quả thực quá mới mẻ với Hoa Thần Viễn, cái l*и của cậu chính là càng thêm khao khát dươиɠ ѵậŧ của Thừa Ngạn Húc hung hăng bắt nạt. Non mềm l*и nhỏ bú ʍúŧ lấy từng cmt ©ôи ŧɧịt̠, lưu luyến không rời, đem Thừa Ngạn Húc hầu hạ đến thư thái.
"N-ngạn Húc... s-sâu quá... ah ah~ bị Ngạn Húc... thao chết mất"
Hoa Thần Viễn vòng tay choàng lấy cổ Thừa Ngạn Húc, hai đùi bị Thừa Ngạn Húc đại khai, cơ hồ muốn bẻ ngang sang hai bên, bướm da^ʍ bại lộ không gì che đậy, bị gậy thịt của Thừa Ngạn Húc hϊếp liên tiếp, kê đản đánh vào mặt bướm tạo âm thanh "bạch bạch" hoà cùng tiếng nước nhóp nhép, dâʍ ɭσạи không chịu được. Đầu khấc chọc mấy chục hạ, chọc đến cung khẩu Hoa Thần Viễn làm Hoa Thần Viễn hét lên. Côи ŧɧịt̠ trần nóng như lửa, ương ngạnh muốn xông vào phòng tuyến cuối cùng của Hoa Thần Viễn. Mặc cho Hoa Thần Viễn cong lưng cầu xin, cơ hồ eo mông đều nâng lên khỏi mặt đất, nho nhỏ tử ©υиɠ vẫn là bị hϊếp mở cho ©ôи ŧɧịt̠ chọc vào. Bụng bị ©ôи ŧɧịt̠ hϊếp đến nổi lên hình dáng ©ôи ŧɧịt̠. Lần đầu tiên khai bao đã bị hϊếp đến ngất xỉu, rồi lại bị kɧoáı ©ảʍ đánh tỉnh, cùng người mình thầm yêu làʍ t̠ìиɦ. Bướm bị hϊếp đến bắt đầu học sướиɠ, mỗi lần Thừa Ngạn Húc rút ©ôи ŧɧịt̠ ra là lại cảm thấy trống trải, tỉ tê khóc như muốn ©ôи ŧɧịt̠ mau mau chọc vào l*и, lấp đầy cái động tham lam. Hoa Thần Viễn rụt rè muốn hôn Thừa Ngạn Húc, lại sợ miệng mình bẩn, chỉ có thể hôn cắn lên bả vai nam nhân, ai ngờ Thừa Ngạn Húc liền kéo đầu Hoa Thần Viễn ra, vừa đυ. vừa hôn sâu. Hoa Thần Viễn bị hôn mà bướm phun triều, nước ấm lênh láng như suối nước nóng bao trùm lấy côn ŧᏂịŧ của Thừa Ngạn Húc, khiến anh không kìm được suýt nữa cao trào.
"Tiểu yêu tinh, hôn em một cái đã nước nôi lênh láng thế này, không phải em yêu tôi rồi đấy chứ?"
Hoa Thần Viễn môi mềm bị Thừa Ngạn Húc dã thú cắи ʍút̼ đến sưng, nghe câu hỏi của Thừa Ngạn Húc thì tim đập như ăn trộm bị gặp, bướm lại càng mυ'ŧ chặt ©ôи ŧɧịt̠.
"K-kh-không... khô-ng có... t-tôi tôi k-không c-ó!!! A-nnh đừ-đừng nói bậy!"
Thừa Ngạn Húc cũng bất ngờ nhìn phản ứng của Hoa Thần Viễn, chỉ định đùa một chút không ngờ cậu ta đã vừa run vừa lắc đầu, cơ thể thì lại càng ngọt nị, Thừa Ngạn Húc có mù mới không nhìn ra. Cảm giác thoả mãn chiếm đoạt bùng lên, Thừa Ngạn Húc lật người Hoa Thần Viễn lại, vừa nghiêng đầu hôn cậu đến thiếu khí, vừa từ phía sau đóng cọc vào cái l*и ngoan ngoãn.
"Tiểu Viễn, tôi sẽ bắn vào tử ©υиɠ em, uy cái bụng da^ʍ của em ăn no tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi."
"Không!! Xin anh.. ah~ đ-đừng mà... đừng bắn bên trong mà~~~"
Hoa Thần Viễn cầu xin vô ích, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thừa Ngạn Húc đã như nham thạch nóng nỏng, bắn thẳng vào tử ©υиɠ Hoa Thần Viễn. Hoa Thần Viễn lần đầu bị nội bắn, sảng đến trực tiếp xuất tinh ra, đem bαo ©αo sυ phun đầy chất lỏng.
"Dâʍ ѵậŧ, được thụ tinh là liền phun nước."
Thừa Ngạn Húc cười cười, vừa hôn Hoa Thần Viễn vừa vuốt ve phân thân đang run rẩy chảy tinh của cậu. Ngay cả khi đang xuất, Thừa Ngạn Húc cũng không giảm tốc độ đυ. l*и Hoa Thần Viễn, cung khẩu liên tiếp bị chọc mở cho đầu khấc đâm vào rút ra bắn tinh, nội bích cũng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới tràn.
"Có thích được tôi thụ thai cái l*и nhỏ này không, tiểu nai con?"
"A~~~ ah~~~ uhmm~~~ tϊиɧ ɖϊ©h͙- nhiều quá... thật năng...Ngạn Húc!!~ "
Hoa Thần Viễn rỉ tinh xong cũng chỉ được một cái nho nhỏ bao, còn Thừa Ngạn Húc thì phun tinh trong l*и Hoa Thần Viễn đến bụng cậu căng lên cũng chưa ngừng. Cổ Hoa Thần Viễn bị Thừa Ngạn Húc cắn điểm mẫn cảm, cậu cong lưng lên, vô lực úp mặt xuống sàn chổng mông lên cho ©ôи ŧɧịt̠ thụ thai. Thể nghiệm được người yêu thụ tinh trong l*и khiến Hoa Thần Viễn muốn ném lên mây, quá sung sướиɠ. Côи ŧɧịt̠ bự thật mãnh, bướm Hoa Thần Vũ đều bị nó giã đến ngu ngốc nhu nhược rồi. Tử ©υиɠ tham luyến tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng, càng bú ʍúŧ lấy đầu khấc, muốn nó chọc vào đυ. mình. Đến khi Thừa Ngạn Húc hϊếp chán, rút ©ôи ŧɧịt̠ ra thì l*и cậu đã không khép lại ngay được, mà tạo thành hình chữ O nho nhỏ, có thể thấy đỏ rực vách tường bên trong cùng cuồn cuộn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ứ đầy. Thừa Ngạn Húc đỡ Hoa Thần Viễn đã bị hϊếp đến tan thành một bãi thuỷ, vô lực cho Thừa Ngạn Húc bày bố. Hai tay Hoa Thần Viễn tự kéo mép bướm qua hai bên, để lộ nhục động đang rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙, con chim thì mang bao, ỉu xìu nằm vắt qua một bên, gương mặt nhếch nhác đỏ rực ngu xuẩn, mắt kính đã bị ném văng đi đâu rồi. Thừa Ngạn Húc vui vẻ chụp ảnh lại cái bướm xử nam bị chính anh phá trinh, rồi chụp ảnh Hoa Thần Viễn đang ngây ngốc ngồi dưới háng mình.
"Lại đây, liếʍ sạch ©ôи ŧɧịt̠ vừa đυ. em dục tiên dục tử đi nào."
Thừa Ngạn Húc bật chế độ quay video, vỗ ©ôи ŧɧịt̠ lên trán Hoa Thần Viễn. Côи ŧɧịt̠ dính dớp đầy da^ʍ nước cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa đến bên môi Hoa Thần Viễn, cậu mơ màng theo mệnh lệnh mà hé môi bú vào, liếʍ láp dọc thân ©ôи ŧɧịt̠, vừa ngẩng mắt lên nhìn vào camera của điện thoại Thừa Ngạn Húc.
"Được tôi phá trinh có thích không?"
"Ư-ưhm, c-có..."
"Có muốn làm bồn chứa tinh của tôi không?"
"X-xin anh đừng hỏi nữa mà..."
Hoa Thần Viễn vừa nói đã bị ©ôи ŧɧịt̠ Thừa Ngạn Húc lạnh lúc tát vào miệng cái bép. Cậu lập tức im miệng lại, vừa bú ɭϊếʍ ©ôи ŧɧịt̠ vừa đỏ mặt gật gật đầu.
"Có hay không? Nói. Tôi không phải dạng thích ép buộc người khác, nếu cậu không thích, từ nay về sau tôi cũng không ép cậu."
Thừa Ngạn Húc chính là muốn dồn Hoa Thần Viễn đến cùng, vừa đeo lại mắt kính cho cậu, vừa dùng ©ôи ŧɧịt̠ vả liên tiếp lên miệng cậu, ép cậu trả lời. Hoa Thần Viễn bị ©ôи ŧɧịt̠ tát sưng miệng, né cũng không dám né, cuối cùng là dùng má cọ xát với ©ôи ŧɧịt̠ bự gân guốc của Thừa Ngạn Húc, để nó nghỉ ngay trên mặt mình, đầu khấc chọc qua mắt kính, từ phía dưới lấy lòng liếʍ lên.
"C-có... t-tôi chính là-... tinh bồn của riêng Thừa Ngạn Húc."
Thừa Ngạn Húc chơi vui rồi, mới mặc lại áo quần chỉnh tề, đá đá Hoa Thần Viễn dưới chân. Đoạn anh định xoay người đi, bỗng nhiên thấy Hoa Thần Viễn níu lấy chân mình. Anh nhìn cậu lắp ba lắp bắp dưới chân, cười lạnh.
"Đừng cầu xin phí công, ảnh này tôi giữ, em đừng hòng xoá."
Hoa Thần Viễn nghe vậy đỏ mặt càng đậm, nhưng lại không buông chân Thừa Ngạn Húc ra, trái lại cắn môi, mắt không dám nhìn thẳng Thừa Ngạn Húc nữa mà như tiểu cẩu cúi đầu cầu xin. Đến khi cậu nói ra lời, Thừa Ngạn Húc cũng là phải bật cười. Nai con mà anh tìm được, quả nhiên không tầm thường.
"Kh-không phải... không phải là xin anh xoá... nhưng mà... ảnh đó... có thể... gửi cho tôi một bản có được không?"