Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thầy Giáo Dâm Đãng

Chương 10: Ŧɦủ ᗪâʍ trong lớp bị bàn cùng bàn phát hiện

Ở trong hẻm nhỏ, người đàn ông cũng không vội đè Trần Dịch lên vách tường, ngược lại dù bận vẫn ung dung mặc lại quần áo cho Trần Dịch, vuốt phẳng nếp nhăn trên đó.

Đôi tay Trần Dịch vẫn ôm cổ người đàn ông, mềm mại tê liệt dựa vào người hắn, ánh mắt quyến rũ chờ đợi động tác tiếp theo của hắn. Anh khó nhịn cọ xát thân thể người đàn ông, vì người đàn ông cứ lề mề mãi vẫn không chịu ôm mình nên phát ra vài tiếng nức nở bất mãn.

“Ngoan nào, phải đi học rồi.” Người đàn ông hôn một cái lên mặt Trần Dịch, lấy một món đồ chơi nhỏ từ trong túi áo gió ra, bàn tay to lại mò vào trong cái quần đồng phục của Trần Dịch.

Bàn tay lớn nóng bỏng dán lên mông thịt của mình, Trần Dịch lập tức trở nên hưng phấn, vui mừng nhìn người đàn ông.

“Trông cái bộ dạng đĩ đượi của em này.” Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cầm trứng rung nhét vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của Trần Dịch.

Đồ vật lạnh lẽo bị nhét vào, lỗ nhỏ lập tức co rút kịch liệt, nuốt cái trứng rung kia vào sâu hơn. Nhưng lúc Trần Dịch biết đó không phải là ©ôи ŧɧịt̠ bự của nam nhân thì không khỏi có chút không vui, cái miệng nhỏ vô thức chu lên.

Người đàn ông rút tay ra, dùng sức tét mạnh hai cái lên mông Trần Dịch. Cuối cùng, hắn lưu luyến lấp kín cái miệng nhỏ đang chu lên của Trần Dịch, gặm cắn nửa ngày mới gian nan đẩy anh ra, còn dặn dò anh: “Kẹp cái thứ bên trong cho chặt vào, không được làm rớt ra ngoài.”

Trần Dịch dính chặt lấy người đàn ông không chịu buông, có vẻ người đàn ông không muốn làm tiếp với anh nữa, anh vội vàng sắp khóc, níu lấy bàn tay lớn của người đàn ông, vừa nức nở vừa xấu hổ hỏi: “Anh… Anh không đút vào à?”

“Ngoan.” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông như muốn dính chặt vào nhau, đôi con ngươi tối màu lúc này làm lộ ra du͙© vọиɠ mãnh liệt của hắn. Nhưng hắn cũng không vội vàng, chỉ bình tĩnh đẩy Trần Dịch ra, khuyên bảo: “Phải đi học rồi, mau đến trường đi.”

“Em…… Em không muốn.”

Du͙© vọиɠ đã bị khơi mào, ©ôи ŧɧịt̠ đằng trước còn sưng cứng, c̠úc̠ Ꮒσα phía sau đói khát nuốt vào đồ vật lạnh lẽo, nhưng cái thứ bé tí kia căn bản không đủ, chỉ làm cho anh càng thêm trống rỗng. Lỗ l*и khó nói của anh cũng ngứa ngáy khó nhịn, khát vọng người đàn ông có thể tiến vào mà đùa bỡn nó một cách thô bạo.

Nhưng mà vì sao người đàn ông này vẫn không hiểu chứ?

Bây giờ anh chỉ muốn được lấp đầy, được thỏa mãn, bị người ta đè lên tường mà đυ. ȶᏂασ thật mạnh.

“Cục cưng, em là học sinh ngoan mà.” Bộ dạng của Trần Dịch thật sự quá đáng yêu, ngoài miệng hắn nói không muốn nhưng đôi tay lại ôm chặt lấy anh không nỡ buông, thỉnh thoảng còn hôn hai cái lên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt kia, an ủi con thú hoang đã thức tỉnh gầm thét trong lòng mình: “Học sinh ngoan thì không thể không đi học.”

Hơn nữa, nếu bảo bối trong lòng không chịu đi học thì hắn cũng sẽ mất đi rất nhiều thú vui.

Lúc trước anh cũng như thế này sao? Người đàn ông tựa như trêu đùa mà cắn một cái lên má phải Trần Dịch, tưởng tượng bộ dạng vốn có của Trần Dịch. Chắc hẳn anh là kiểu đàn ông đứng đắn cũ kỹ, nhìn qua chẳng thể khơi dậy du͙© vọиɠ của người ta, nhưng bây giờ anh lại thành cái dạng này, đáng yêu đến mức hắn không nỡ buông tay, mỗi khi nghĩ đến việc phải kiềm chế mà buông Trần Dịch ra, hắn đều cảm thấy khó chịu như thể mình bị xẻo mất một miếng thịt vậy.

Cuối cùng người đàn ông vẫn dỗ dành cho Trần Dịch ngừng khóc, rồi đưa anh đến trường học.

Sau khi vào lớp, Trần Dịch không rên một tiếng mà mà gục mặt xuống bàn. Tính tình Trần Dịch luôn âm trầm, bạn học xung quanh cũng chẳng để ý thấy sự khác tường của anh.

Tiết đầu tiên là toán học, lúc vào học, Trần Dịch vẫn cứ úp mặt xuống mặt bàn không chịu ngẩng đầu lên.

Trần Dịch luôn là học sinh xuất sắc của lớp, là bảo bối của thầy cô. Đây là lần đầu tiên anh đi học mà lại cứ úp mặt xuống bàn, giáo viên dạy toán tốt bụng hỏi có phải anh thấy khó chịu hay không. Trần Dịch vẫn nằm bò ra bàn lắc lắc đầu, giáo viên thấy thế cũng không hỏi lại nữa, bèn để kệ anh tiếp tục gục mặt xuống bàn.

Chỉ có bạn cùng bàn của Trần Dịch – Trương Cường để ý thấy hai chân Trần Dịch khép chặt với nhau, cái mông ngồi trên ghế khó nhịn xoay xoay nửa ngày.

Không hiểu sao Trương Cường lại cảm thấy bộ dạng Trần Dịch lắc lắc mông trông rất đĩ, còn đĩ hơn cả bạn gái Triệu Thiến của gã lúc làʍ t̠ìиɦ. Trương Cường đang tuổi tràn trề du͙© vọиɠ lập tức có phản ứng, gã chỉ có thể khép chặt chân lại, ép mình dời mắt, tiện thể hừ nhẹ một tiếng ‘Đĩ da^ʍ’.

Trần Dịch không nghe thấy Trương Cường nói gì, bây giờ toàn bộ các giác quan của anh đều tập trung hết vào nửa người dưới, trong đầu chỉ nghĩ đến việc được ©ôи ŧɧịt̠ bự hung hăng thọc vào thân thể mình.

Người đàn ông kia thật đáng ghét, trêu chọc anh cho đã rồi không chịu trách nhiệm mới khiến anh phải chịu cảnh lửa dục đốt người như bây giờ. Cả người anh đều ngứa đến khó chịu, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang gào thét muốn được giải phóng, nhất là hai cái lỗ thịt đói khát và ©ôи ŧɧịt̠ đáng thương dưới háng.

Anh rất muốn có một thứ gì đó có thể chấn động cắm vào bên trong, nhưng anh lại càng muốn cây ©ôи ŧɧịt̠ lớn nóng bỏng của đàn ông hơn, của ai cũng được…

TIết thứ hai là tiết ngữ văn, giáo viên ngữ văn mang thai nên đã nghỉ phép, hôm nay sẽ có giáo viên mới tới dạy thay.

Các bạn nữ ríu rít bàn tán về giáo viên mới, nghe nói đó là một anh đẹp trai hiếm có khó gặp trong trường. Các nam sinh thì tặc lưỡi khinh thường, Trương Cường ngày thường lúc nghe được tin tức mới mẻ đều thích đi chém gió với các nam sinh khác, giờ phút này lại như đứng trên đống lửa ngồi trong đống than, dính chặt lên ghế của mình.

Trước mặt gã đặt quyển sách ngữ văn nhưng tầm mắt của gã lại không đặt trên sách mà lén lút nhìn về phía Trần Dịch bên cạnh.

Lúc tiết toán sắp kết thúc Trương Cường liền phát hiện Trần Dịch chỉ ngồi có nửa mông trên ghế, chỗ lưng quần của anh gồ lên rất to, bởi vì Trần Dịch dùng tay trái cầm một cây bút máy mò vào trong quần, từng chút từng chút đâm thọc cái mông mình.

Mặt Trương Cường đỏ bừng, gã không ngờ Trần Dịch luôn nghiêm túc nghe lời lại dám ngồi trong lớp làm ra chuyện to gan như thế, nhưng chuyện khiến gã càng khó có thể chấp nhận hơn chính là gã lại có thể động dục với một tên mà lúc trước mình rất chán ghét.

Trên người Trần Dịch như tỏa ra một mùi hương ngọt ngấy, mùi hương này bay ra xa dần sẽ biến mất, nhưng cố tình lúc ngồi ở vị trí này của gã thì mùi lại nồng vô cùng. Mùi hương này như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ loại mạnh, khiến cho cả người gã khẽ run lên, trong lòng tràn ngập khát vọng muốn cắn nuốt cái người tỏa ra mùi hương này vào trong bụng.

Vất vả lắm tiếng chuông mới vang lên, Trương Cường cứ nghĩ lúc vào học Trần Dịch sẽ tém tém một chút, ai biết anh lại che miệng mình, khe khẽ rêи ɾỉ.

Tiếng rên ngọt ngào đè nén kia quả thực sắp khiến cho Trương Cường phát điên, gã và bạn gái cũng mới nếm thử hương vị tìиɧ ɖu͙©, gã biết rõ cảm giác lúc cán ©ôи ŧɧịt̠ bị lỗ thịt mềm mại bọc lấy tuyệt vời thế nào

Nhưng Trần Dịch là một thằng con trai, đáng ra gã không nên có cảm giác với anh mới phải. Cố tình gã chỉ mới nghe được tiếng rên kia thì đã không nhịn được mà tưởng tượng tới cảnh mình đè Trần Dịch lên bàn học rồi ȶᏂασ thẳng vào trong cái c̠úc̠ Ꮒσα vừa da^ʍ vừa đĩ của anh.

Hình ảnh quá mức nóng bỏng, ©ôи ŧɧịt̠ của gã cũng đã cương lên làm cho đũng quần đồng phục dựng thành một cái lều lớn. Trương Cường thật sự không chịu nổi nữa, bèn bắt chước dáng vẻ Trần Dịch, thò tay vào trong quần mình, từ từ sục ©ôи ŧɧịt̠.

Lúc Ngụy Triết Tích vào lớp còn cố tình liếc về phía bảo bối của mình một cái, hắn còn tưởng rằng bé cưng sẽ ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, cùng lắm cũng chỉ khó nhịn uốn éo cái mông hai ba cái, nhưng hắn lại không ngờ tới, bé da^ʍ lại to gan tới mức ngồi thủ da^ʍ trong lớp học.

Điều khiến Ngụy Triết Tích càng thêm tức giận chính là thằng nhóc đang ngồi bên cạnh kia lại đang dùng ánh mắt đáng khinh nhìn chằm chằm vào bảo bối nhỏ nhà mình, còn bắt đầu thò tay xuống sục ©ôи ŧɧịt̠.

Học sinh không nghe lời thì phải bị phạt.

Ngụy Triết Tích thò tay vào túi áo của bộ âu phục mới thay, ấn nút, đẩy tới mức cao nhất.

Trứng rung vốn yên lặng nằm trong cơ thể bất chợt rung mạnh hết cỡ, Trần Dịch lập tức rút tay mình ra, dùng sức bịt chặt miệng mới không để tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng.

Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn giáo viên mới đang bước vào lớp học.

Mà giáo viên mới của anh, lại đang chậm rãi bước lên bục giảng, không thèm liếc anh lấy một cái.