Cha Nuôi, Chịch Con Được Không ?

Chương 17: Thuê phòng khách sạn cùng ông chủ

Cố Nhiêu to gan ngồi trên đùi Tạ Lê Sinh trên bàn tiệc, đút đồ ăn nước uống cho nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều người đang ngồi cùng một bàn. Vốn dĩ đám người đó không đoạt được Cố Nhiêu mà đã đỏ mắt không thôi, bây giờ lại thấy cậu ôn nhu săn sóc, thấu hiểu lòng người như vậy lại càng thêm ghen ghét, thế nên đối xử với nhóm trai xinh bên cạnh hà khắc hơn nhiều. Qua ba chén rượu, đám người đã say khướt hành động càng thêm to gan, trong phòng lập tức rơi vào hỗn loạn mất khống chế.

Đương nhiên những tên ông chủ đó cũng không thể thật sự bức người khác làm gì quá đáng, ăn đậu hủ trên bàn tiệc là một chuyện, nhưng nếu cưỡng ép kéo người ta thuê phòng lên giường lại là một chuyện khác. Vì thế sau khi tan tiệc, nhóm ông chủ đó lên lầu trước, còn lại người phụ trách cầm mấy cái thẻ phòng trong tay, có ý định lên lầu đi tìm từng kim chủ.

Cố Nhiêu vẫn đang ngồi trên đùi Tạ Lê Sinh, lười nhác tựa lưng vào ghế, tay chống lên gương mặt đỏ ửng chưa tan, đôi mắt mê ly, mỉm cười nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mặt. Ngay cả người phụ trách cũng không kìm được nuốt nước miếng, đúng thật là tuyệt sắc, giống hệt như hoa hồng dính mưa, xinh đẹp quyến rũ, trơn bóng no đủ. Người phụ trách lắc đầu vứt hết mất ảo tưởng trong lòng ra ngoài, đưa thẻ phòng cho Cố Nhiêu, cười nói: "Cậu đúng là rất may mắn, ông chủ Tạ rất coi trọng cậu, còn không nhanh chóng lên trên kia đi? Đêm nay nhóm các ông chủ ai ai cũng nhớ nhung tới cậu, cho dù không câu được ông chủ Tạ thì về sau vẫn còn rất nhiều người cho cậu chọn lựa."

Đuôi mắt Cố Nhiêu đảo qua, ánh sáng đổ xuống, còn kèm theo một tia tàn bạo, lạnh lẽo làm người phụ trách run lên. Cố Nhiêu hừ lạnh: "Ông chủ của giải trí Kỳ Hạ vẫn chưa chào hỏi với anh sao? Cố Nhiêu tôi, cho dù là thiên phú hay là bối cảnh đều không kém bất kì kẻ nào, bán đứng thân thể à? Ha hả, ông cho rằng tôi là loại người gì chứ."

Người phụ trách không còn lời gì để nói, bởi vì anh ta thật sự đã nghe qua chuyện này, người ta nói rằng Cố Nhiêu là người mới mới ký hợp đồng với công ty giải trí Kỳ Hạ, tới đây thi đấu cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội lộ mặt, tích góp chút nhân khí. Nhưng đêm nay Cố Nhiêu cố tình bày ra dáng vẻ mê người dụ dỗ, làm cho ông chủ Trạ vừa hôn vừa sờ là có ý gì? Anh ta không dám hỏi nhiều, vội nói: "Được được, vậy cậu không cần thẻ phòng này đúng không?"

Khóe miệng Cố Nhiêu ngậm cười, vươn tay ngọc lấy thẻ phòng, cười nói: "Ai nói tôi không lấy. Nói cho anh biết, điều tôi coi trọng, không phải là cơ hội một bước lên mây gì kìa, mà chính là bản thân ông chủ Tạ đấy."

Yêu tinh, thật sự là yêu tinh thuần chủng, người phụ trách run lên, vội vàng rời xa Cố Nhiêu.

Cố Nhiêu chậm rãi lên lầu, tựa ngoài cửa gõ cửa phòng Tạ Lê Sinh, một lát sau, cửa mở ra, người đàn ông mặc áo ngủ đối mặt với cậu cách một cánh cửa. Cố Nhiêu tiến lên một bước, ngón tay vẽ vòng tròn trên phần ngực lộ ra của đối phương, bọt nước trong suốt chảy xuôi, Cố Nhiêu nghịch ngợm dùng đầu ngón tay làm cho bọt nước vụn vỡ, sau đó tựa vào trên người người đàn ông cười vang.

Trên người Cố Nhiêu còn mang theo mùi thuốc lá và mùi rượu từ bàn tiệc, không khó tưởng tượng mới vừa rồi cậu đã trải qua cảnh tượng ngợp trong vàng son như thế nào. Tạ Lê Sinh lại không chê chút nào, cúi đầu liếʍ lỗ tai Cố Nhiêu, khẽ nói: "Không hổ là thí sinh có tiềm năng đạt được quán quân, ngay cả tiếng cười cũng dễ nghe như vậy."

Cố Nhiêu có men say, ánh mắt tan rã nhưng lại càng thêm mê người, cậu si ngốc cười lên, cánh tay quấn cổ Tạ Lê Sinh, làm nũng hỏi: "Dễ nghe như thế nào, là da^ʍ? Hay là nứиɠ?"

Tạ Lê Sinh kéo Cố Nhiêu vào cửa, đè cậu lên cánh cửa, cười hỏi: "Bé ngốc, có gì khác nhau sao?"

Cố Nhiêu không trả lời, dính chặt hôn lên mặt Tạ Lê Sinh, còn dùng đầu lưỡi liếʍ khóe miệng hắn. Tạ Lê Sinh bị bộ dáng kia của cậu làm cho thần hồn điên đảo, ôm lấy cậu vội vàng hôn lên, vừa hôn vừa kéo người lại giường, cho đến khi hai người dây dưa đồng thời ngã vào trên giường lớn.

Cố Nhiêu cởi nút cổ áo ra, dùng đầu gối cọ ©ôи ŧɧịt̠ Tạ Lê Sinh, mềm giọng nói: "Ông chủ Tạ, sao còn không mau yêu thương người ta đi."

Tạ Lê Sinh sờ lên l*иg ngực trắng nõn của cậu, thấp giọng hỏi: "Vậy em lên giường của ông chủ Tạ tôi là muốn gì đây?"

Cố Nhiêu dịu dàng nói: "Trước khi vào cửa em còn đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng sau khi vào đây... Ha hả, em cũng chỉ muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông chủ Tạ thôi."

Nói xong, Cố Nhiêu vén áo ngủ của Tạ Lê Sinh lên, nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ to bự đứng thẳng của hắn, khen: "Ừm... Thật sự rất uy vũ, lúc cᏂị©Ꮒ vào nhất định rất thoải mái."

Tạ Lê Sinh cười nhẹ: "Đĩ da^ʍ, cảm nhận cho kĩ đi, tuyệt đối sẽ thoải mái hơn nhiều so với em nghĩ."

Dứt lời, đầu ©ôи ŧɧịt̠ phá vỡ c̠úc̠ Ꮒσα chật hẹp, nhợt nhạt cọ xát vài cái ngoài cửa động, cảm nhận được nước sốt đang tràn lan, lập tức đâm vào tận gốc, đè thẳng lên điểm da^ʍ của Cố Nhiêu.

Cơ thể đã trống rỗng hồi lâu đột nhiên bị lấp đầy, điểm mẫn cảm nhất lại bị công kích, Cố Nhiêu lập tức kích động, ôm lưng Tạ Lê Sinh kêu da^ʍ: "Thoải mái quá, ưʍ... Sướиɠ muốn chết, ba nuôi, em nhớ ba, em nhớ ba lắm..."

Tạ Lê Sinh yêu thương hôn lên mái tóc dài mướt mồ hôi của Cố Nhiêu, khàn giọng nói: "Ba nuôi cũng nhớ em, lớn tiếng kêu lên đi, ba nuôi muốn nghe em kêu da^ʍ."

Lực đạo của người đàn ông rất mạnh, cơ thể đã hơn nửa tháng chưa bị đυ. có chút không chịu nổi, nhưng càng như vậy thì càng phóng đại kɧoáı ©ảʍ, Cố Nhiêu có loại ảo giác lại bị người đàn ông phá thân một lần nữa, toàn lực đón ý nói hùa, tay nhỏ vuốt ve cổ, vai lưng của người đàn ông, cảm nhận sự tồn tại của hắn, cũng muốn làm cho hắn càng thêm thoải mái.

Tạ Lê Sinh nói cậu thật sự là thuốc kí©ɧ ɖụ©, Cố Nhiêu nghe xong, phun ra một tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: "Ba nuôi, Tiểu Nhiêu, a... Da^ʍ muốn chết, thoải mái quá, ȶᏂασ chết em, ha a... con trai dâʍ đãиɠ sắp bị ba nuôi đυ. chết rồi, cᏂị©Ꮒ nát c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ, a..."

Tạ Lê Sinh tiếp tục mạnh mẽ lao tới, gầm nhẹ: "Được, ba nuôi đυ. chết em, chơi hư cái mông da^ʍ này của em."

Từ khi hai người quen biết chưa từng tách ra lâu như vậy, cùng nhau cảm nhận cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, quay cuồng trên giường lớn một phen, chơi đến buổi sáng ngày hôm sau.

Tạ Lê Sinh lại cùng Cố Nhiêu dính chặt trên giường nguyên một buổi sáng, tuy rằng không tiếp tục cᏂị©Ꮒ nhưng vẫn thân mật không ngừng, nói chưa được mấy câu lại bắt đầu hôn sâu, quả thật rất ngọt ngào.

Tới chiều Tạ Lê Sinh mới đưa Cố Nhiêu về chỗ huấn luyện, Cố Nhiêu nũng nịu đòi hôn, bị hôn đến môi sưng đỏ mới lưu luyến xuống xe. Những thí sinh khác đều đang tập luyện, thấy Cố Nhiêu đi vào, tất cả ánh mắt đều tập trung lại đây, Cố Nhiêu lại hồn nhiên không thèm để ý, tự mình đi chuẩn bị.

Lúc này Ân Phạn lại đi vào, trêu chọc nói: "Uây, nhìn dấu hôn trên người mà xem, đúng là kịch liệt mà, ngày mai là thi đấu đấy, cậu có chịu được không?"

Cố Nhiêu không lúng túng chút nào, nhướng mày nói: "Có dấu hôn thì đã thế nào, đều là đàn ông có thể xác và tinh thần bình thường, đương nhiên phải có nhu cầu. Hơn nữa, dấu hôn trên người thầy Ân cũng không ít đâu, có lẽ đến lúc đó cũng không tan hết đấy."

Ân Phạn cúi đầu nhìn lướt qua dấu vết trước ngực, trên mặt đều là ngọt ngào, gần đây người nọ không bận, nói rằng đoạn thời gian này có thể ở bên y. Cố Nhiêu hiểu rõ mà nhìn đối phương, trong lòng hy vọng thi đấu nhanh nhanh kết thúc.

Trong vòng bán kết, Cố Nhiêu vẫn là dùng một bài hát làm mọi người kinh sợ, thuận lợi thông qua.

Trận chung kết được tổ chức cùng ngày, đoàn phim thuê sân khấu xa hoa nhất trong thành phố, ghế ngồi chật ních không còn chỗ chen. Cố Nhiêu đã có một lượng fans đông, những bảng đèn tiếp ứng xanh dương tạo thành một mảng hải dương to lớn mà xinh đẹp.

Trận chung kết chỉ còn lại những người xuất sắc nhất được tham gia, bốn người tranh cao thấp, ban giám khảo chuyên nghiệp và người dân cùng bình chọn để quyết định thứ tự của bọn họ. Cố Nhiêu đứng dưới hậu đài nhìn ánh đèn lộng lẫy trên sân khấu, đây là sân khấu chính thức mà cậu xuất hiện ra mắt lần đầu tiên, từ đây trở đi, chỉ cần lên sân khấu thì cậu chắc chắn sẽ vì người nọ mà hát một khúc tình ca, mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không thì cậu vẫn sẽ hát. Cậu sẽ dùng cách này để biểu đạt tình yêu tràn đầy, kể ra nỗi lòng của mình, cho đến khi... cho đến khi cậu không thể bước lên sân khấu nữa, chỉ có thể dựa vào đầu giường hát tình ca cho hắn nghe.

Tuy bây giờ còn chưa đến lúc công khai thổ lộ nhưng chỉ thể hiện mơ hồ... chắc là có thể nhỉ?

Bầu trời bắt đầu rớt xuống mưa bụi, sân khấu ngoài trời không có màn che, nhưng không khí lại không bị ảnh hưởng chút nào, người xem vẫn hoan hô nhiệt liệt như cũ, cảm xúc của ca sĩ cũng tăng vọt.

Cố Nhiêu ngửa đầu nhìn bầu trời, mưa rơi dừng trên mặt làm trái tim cậu trở nên vô cùng dịu dàng.

Cố Nhiêu là người cuối cùng lên sân khấu, ba người trước cùng chọn mấy bài hát sôi động, âm vang không ngừng, tới Cố Nhiêu thì không khí đã nóng đến đỉnh, mọi người đều tò mò rằng cậu phải dùng loại biểu diễn gì mới có thể tăng hứng thú cho người xem hơn nữa.

Nhưng lần này Cố Nhiêu lên sân khấu lại có vẻ điệu thấp rất nhiều, cậu không mặc đồ nữ, cũng không mặc trang phục hoa lệ để diễn trò mà lại chọn một bộ âu phục màu đen vừa người, cổ áo gắn một bông hoa hồng tươi đẹp ướŧ áŧ, làm cho người còn đẹp hơn hoa.

Tóc dài đen nhánh dùng một sợi dây màu bạc cột lên, phối hợp với chiếc áo sơ mi cùng màu, dưới bóng đêm càng làm cho cậu có vẻ lung linh rạng ngời lại dịu dàng như ánh trăng.

Cố Nhiêu mở miệng, là một giai điệu mọi người đều rất quen thuộc - anh hỏi em yêu anh bao nhiêu, em yêu anh chỉ một chút, tình của em là thật, yêu của em cũng là thật, ánh trăng nói lên tiếng lòng của em...

Tiếng hát nhẹ nhàng uyển chuyển giống như mang người ta vào giấc mộng, âm thanh kia quá sức cuốn hút, tựa hồ phát ra từ sâu trong linh hồn, từng chút từng chút xâm nhập vào tim, làm người ta mê mang vào giấc mộng.

Trong mắt Cố Nhiêu, mọi người đều hóa thành bóng đêm, trong mắt cậu cũng chỉ còn dư lại một người. Cậu chăm chú nhìn về hàng ghế đầu tiên, Tạ Lê Sinh ngồi ở đó, ánh mắt dường như còn dịu dàng hơn cả tiếng hát của cậu, càng thêm say lòng người.

Một cái hôn nhẹ nhàng đã làm tim em lay động. Một mối tình thật sâu, dạy em nhớ nhung cho đến bây giờ.

Tiếng hát vẫn còn tiếp tục, êm tai như đang bao hàm hàng ngàn vạn tình yêu, rõ ràng nhẹ nhàng nhưng lại rung động tận tâm can.

Đêm đó, Cố Nhiêu không hề bất ngờ đã nhận được giải quán quân, chuyên gia bình luận nói, tiếng hát và màn biểu diễn của cậu gần như hoàn mỹ.

Cúp quán quân là hình vương miện, không phải làm bằng vàng hay bạc mà là được đúc từ kim cương thuần chất nhất... MC không giới thiệu nhiều về vị khách quý lên trao giải, ngay cả tên cũng chưa nói, chỉ nói là doanh nghiệp tài trợ chính mà thôi. Trong tiếng hoan hô của ngàn người, người đàn ông kia đi lên sân khấu, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, chỉ có mỗi Cố Nhiêu thấy rõ khuôn mặt của hắn, đẹp trai, dịu dàng...

Tạ Lê Sinh tự tay trao cúp tới tay Cố Nhiêu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, ôn nhu nói: "Chúc mừng em."

Cố Nhiêu nhỏ giọng hỏi: "Nếu hôm nay người khác đoạt được giải thì ba cũng sẽ trao giải cho người đó sao?"

Tạ Lê Sinh nói từng chữ một: "Tất nhiên là không, tôi, chỉ vì em lên ngôi."