Cha Nuôi, Chịch Con Được Không ?

Chương 9: Lúc bị tra tấn bức cung câu dẫn tội phạm ᕼiếρ ᗪâm Ꮯɦịƈɦ mình

Tạ Lê Sinh không tiếng động xoa mũi, khóe miệng cong lên, trong mắt hiện lên hứng thú nồng đậm. Nhóc con này, đúng là không có lúc nào không dụ dỗ hắn, nhưng mà kĩ năng ai cao hơn một bậc thì còn phải xem kết quả cuối cùng. Thời niên thiếu Tạ Lê Sinh đã lăn lộn trên đường từ rất sớm, cùng các ông lớn đấu trí đấu dũng mười mấy năm, nhưng cho dù là trận lớn hay nhỏ, thắng hay thua đều chưa từng làm hắn sung sướиɠ thả lỏng như bây giờ, thậm chí rất chờ mong bắt nạt người nào đó đến khóc, không ngừng cầu hắn xin tha. Quả nhiên, Tu La tràng và tình trường rất khác nhau.

Tạ Lê Sinh giả vờ không nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc phóng đãng và hai chữ trên áo cậu, giọng nói bình tĩnh lại mang theo ý cười dịu dàng, nói: “Đầu tiên đánh thử với ba hai chiêu, nhìn xem trình độ của em như thế nào.”

Cố Nhiêu vốn tưởng rằng đối phương nhìn thấy cái mông đẹp của cậu sẽ lập tức nổi thú tính nhào lại đây, không nghĩ tới hắn lại bình tĩnh như vậy chẳng lẽ là do thấy quá nhiều nên định lực cao hơn sao? Nghĩ vậy, Cố Nhiêu có chút ghen, người đàn ông này hô mưa gọi gió ở hắc đạo, chắc chắn phải xã giao rất nhiều, đàn ông bàn chuyện làm ăn, đặc biệt là đàn ông ở hắc đạo đều thích đi mấy chỗ tình sắc, có lẽ mấy ‘tiểu thư, thiếu gia’ trong đó còn dâʍ đãиɠ hơn so với cậu. Không được, tạm thời cứ làm xong chuyện hôm nay, cậu còn phải về phòng cân nhắc lại, nhất định phải quyến rũ Tạ Lê Sinh mê đắm mình tới mức lúc gặp lại những người khác sẽ cảm thấy không đủ mùi vị.

Tất nhiên Cố Nhiêu không muốn nhận thua, cứ như vậy thật sự nghiêm túc đánh hai chiêu với Tạ Lê Sinh. Từ nhỏ Cố Nhiêu cũng đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, cho nên vừa nhấc chân đã mang theo khí thế sắc bén. Nhưng mà áo của cậu quá ngắn, đánh như vậy không giống như đang chém gϊếŧ người ta chút nào, ngược lại còn mang theo ý câu dẫn và tán tỉnh. Chân dài đá lên, cái áo rộng thùng thình lập tức bị cuốn lên đến bên hông, nơi riêng tư lộ ra không sót gì trước mắt người đàn ông. Bởi vì phải dùng lực nên đôi chân dài xinh đẹp căng chặt, từ mũi chân lên đến cái mông kéo thành độ cung hoàn mỹ, làm cho Tạ Lê Sinh nhớ lại lúc ở trên giường, khi Cố Nhiêu bị hắn hung ác đυ. ȶᏂασ cũng là như thế, nâng cao chân, vừa lắc mông vừa khóc cầu hắn dùng sức một chút…

Tạ Lê Sinh kéo cổ áo để bớt nóng, dùng tay khác đỡ lấy công kích của Cố Nhiêu, nắm lấy cẳng chân của cậu làm cho Cố Nhiêu không tránh thoát. Vì thế Cố Nhiêu chỉ có thể dùng chân sau đứng trên mặt đất duy trì ổn định, một cái chân khác bị người đàn ông nâng lên cao, chỗ bí mật giữa hai chân lộ ra toàn bộ trước mặt kẻ địch, cái áo rộng thùng thình trượt xuống khỏi bả vai, hơn nửa l*иg ngực cũng lộ ra ngoài, núʍ ѵú to to đỏ tươi không biết xấu hổ đứng thẳng đối diện với người nọ.

Cậu vốn tưởng rằng người đàn ông giữ nguyên tư thế này để huấn luyện sức chịu đựng của cậu, ai ngờ Tạ Lê Sinh lại vươn đầu lưỡi liếʍ lên ngón chân cậu, vị trí mẫn cảm như vậy bị trêu chọc một cách sắc tình, Cố Nhiêu mềm mại rêи ɾỉ một tiếng, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững, may mà Tạ Lê Sinh đỡ lấy mới không ngã xuống.

Cái cơ thể này của Cố Nhiêu, lúc không ai trêu chọc đã rất đói khát, chờ đợi được đàn ông tưới tắm, huống chi ba nuôi còn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tạ Lê Sinh dùng dưỡi lướt qua một chút, cười nói: “Đôi chân của Tiểu Nhiêu thật đẹp, hương vị cũng vô cùng ngọt ngào.”

Cố Nhiêu đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, toàn thân người ta đều dùng nhũ dịch tốt nhất để dưỡng đấy, chả phải… chả phải là vì muốn ba nuôi thích à.”

Tạ Lê Sinh không đáp, tiếp tục dùng đầu lưỡi liếʍ ngón chân của Cố Nhiêu, đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt liếʍ láp giữa khe hở ngón chân, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ ra ra vào vào mυ'ŧ hôn. Cố Nhiêu có thể nhìn những động tác này vô cùng rõ ràng, toàn bộ bàn chân tê ngứa, thị giác cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cả người cậu đều bắt đầu khô nóng.

Tạ Lê Sinh còn ngại không đủ, liếʍ một đường từ mắt cá chân lên phía trên, chậm rãi vuốt ve bắp đùi Cố Nhiêu, xoa nắn thịt non trơn mềm, nói: “Khuôn mặt em như vậy, một khi bị kẻ địch bắt được, nhất định sẽ bị sờ mông với đùi vài cái, dâʍ ɭσạи em một phen. Em ăn mặc như vậy càng tiện cho đối phương, có thể làm ra càng nhiều chuyện hơn…” Nói xong, ngón cái Tạ Lê Sinh đã tiến vào lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ, dùng lòng bàn tay nghiền nát nếp uốn xinh đẹp trên c̠úc̠ Ꮒσα, mới vài cái đã làm cho Cố Nhiêu ướŧ áŧ không thôi.

Cố Nhiêu bắt đầu rêи ɾỉ không ngừng, trên mặt nổi màu ửng hồng làm người ta mê đắm, cậu muốn mở miệng cầu xin người đàn ông sờ vào bên trong, yêu thương thịt da^ʍ trong vách của cậu… Nhưng mà, ba nuôi nói rằng nếu bị kẻ địch bắt được cũng sẽ bị đối xử như vậy, Cố Nhiêu bị cảnh tượng trong đầu dọa cho sợ hãi, bàn tay đang dâʍ ɭσạи trên người giống như cũng biến thành của người xa lạ, người nọ chạm vào chỗ bí ẩn nhất trên cơ thể cậu, còn muốn xâm phạm thân thể cậu…

Cố Nhiêu run rẩy kêu: “Đừng… đừng mà, lấy cái ngón tay dơ bẩn của anh ra, đừng đút vào, a… Thật ghê tởm, sao anh lại, lại vói vào… Cú© Ꮒσα da^ʍ bị ngón tay của người xấu ȶᏂασ… Ha a… không… buông ra… chúng ta tiếp tục đánh…”

Cố Nhiêu kêu to như vậy nhưng trên thực tế người chạm vào cậu là Tạ Lê Sinh, cho nên thân thể của cậu đã sớm không biết xấu hổ tiếp nhận hắn, thịt mềm trong cái miệng nhỏ cũng lấy lòng bọc ngón tay người đàn ông lại, cái mông không ngừng lắc lư trong không khí.

Tạ Lê Sinh đùa giỡn một lát, đáp: “Được, chúng ta tiếp tục đánh.” Nói xong, hắn rút ngón tay trong cái động da^ʍ ra, kéo theo một dòng nước ướŧ áŧ.

Bên trong mông Cố Nhiêu đột nhiên trống rỗng, trong lòng cậu tủi thân muốn khóc, cậu chỉ là nói vậy mà thôi, sao lại thật sự không chạm vào như vậy chứ. Bây giờ kẻ địch đều dễ nói chuyện như thế à? Nhưng mà Cố Nhiêu cũng có lòng hiếu thắng, ổn định lại lần nữa công kích.

Lúc này Tạ Lê Sinh cũng không bắt lấy cậu, chỉ chuyên môn đánh mông cậu, lực độ vừa đủ, đánh vừa đau vừa ngứa, tiếng ‘bộp bộp’ kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng tai Cố Nhiêu, c̠úc̠ Ꮒσα chảy càng nhiều nước.

Mông Cố Nhiêu bị đánh đến tê ngứa, vì muốn giảm bớt cảm giác khó nhịn này, cậu chỉ có thể vặn người càng thêm dâʍ đãиɠ, rõ ràng đang đánh nhau nhưng động tác lại như đang nhảy múa. Tạ Lê Sinh cũng không khách khí, mông càng da^ʍ thì hắn càng đánh, còn cười cảm thán: “Người đẹp, mông của em thật là da^ʍ, đánh rất sướиɠ, lúc ȶᏂασ vào có sướиɠ như vậy không, hử?”

Mông Cố Nhiêu bị đánh sưng lên, hai cánh mông múp đều đỏ hồng, còn vểnh hơn lúc trước, áo bị cắt ngắn nên càng rõ ràng. Vừa di chuyển thì thịt da^ʍ trên mông lập tức lắc qua lắc lại, dịch da^ʍ đã sớm theo động tác phóng đãng của cậu mà văng khắp nơi, bây giờ trên mông đều ướt đẫm, tỏa ra ánh sáng.

Cố Nhiêu đã sớm sướиɠ đến khóc, nhưng lại muốn nhiều hơn, sau đó dứt khoát không né nữa, cứ dẩu mông đưa vào tay người đàn ông. Nhưng mà Tạ Lê Sinh sao có thể làm theo kịch bản của Cố Nhiêu được chứ, túm người vào trong ngực, vói tay vào trong cổ áo rộng thùng thình, bắt đầu vuốt ve bộ ngực sữa trắng nõn của Cố Nhiêu, đùa giỡn bên tai cậu: “Vυ' sờ thật sướиɠ, sao cái vυ' và núʍ ѵú của em lại lớn hơn bé trai bình thường thế hả? Tôi nghe nói bé trai trong kì phát dục bị sờ vυ' nhiều lần sẽ biến lớn, rốt cuộc cái vυ' da^ʍ này của em đã bị bao nhiêu người sờ qua rồi, hả?”

Cố Nhiêu dùng mông cọ ©ôи ŧɧịt̠ đối phương, ưỡn ngực để cho hắn sờ, nũng nịu đáp: “Đâu có nhiều người, ưm… chỉ có ba nuôi của em thôi, mạnh một chút… Ba nuôi của em rất dũng mãnh, thích nhất là chơi ngực em… Tiểu Nhiêu bị ba nuôi sờ ngực ngày ngày đêm đêm, vậy nên ngực mới to lên…”

Tạ Lê Sinh bóp chặt núʍ ѵú đỏ tươi của cậu, cười mắng: “Đĩ lẳиɠ ɭơ, nói bậy nói bạ. Xem ra nếu không muốn lỗ thì ba phải chơi đùa bộ ngực của em suốt cả ngày rồi. Em nói xem có thể xoa ra cho em một cặρ √υ' còn to, còn da^ʍ hơn đàn bà không?”

Cố Nhiêu thoải mái rầm rì: “Có thể, ha… Ba nuôi sờ ngực con, sướиɠ quá… Dùng sức, Tiểu Nhiêu muốn vυ' bự, muốn ba nuôi xoa cho vυ' bự… Cặρ √υ' bự dâʍ đãиɠ mỗi ngày đều phát nứиɠ… muốn được đàn ông sờ…”

Cố Nhiêu sớm đã quên việc đang so chiêu, nằm trong ngực Tạ Lê Sinh cầu yêu thương. Đang lúc hứng khởi lại bị Tạ Lê Sinh đột nhiên đẩy ra, cậu mềm chân ngã ngồi trên mặt đất. Cố Nhiêu khó hiểu nhìn Tạ Lê Sinh, rõ ràng đã lên giường, chắc ba nuôi sẽ không phải không cần cậu đâu.

Tạ Lê Sinh nhẹ nhàng bình tĩnh vỗ tay, cười nói: “Được, ba kiểm tra võ thuật của em tới đây thôi, bây giờ chúng ta nói đến chuyện hϊếp da^ʍ em.”

Chỉ mấy chữ ‘hϊếp da^ʍ em’ cũng đã khiến cho cả người Cố Nhiêu mềm nhũn, lập tức không ngồi vững, nằm thẳng trên mặt đất, cậu vươn chân cọ cọ cẳng chân người đàn ông, ngoan ngoãn hỏi: “Ba nuôi, ba thật sự muốn hϊếp da^ʍ con sao?”

Tạ Lê Sinh cong môi, dịu dàng nói: “Ba nuôi thương em còn không kịp, sao có thể hϊếp da^ʍ em được? Nhưng mà nếu em không cẩn thận bị kẻ địch bắt được thì chưa chắc, có lẽ là chạy trời không khỏi nắng. Cho nên, chúng ta bắt chước cảnh tra tấn bức cung một lần, xem xem con có thể đối phó được hay không.”

Cố Nhiêu nghe xong lập tức kích động, trời ạ, ba nuôi sẽ dùng ©ôи ŧɧịt̠ to bự kia tra tấn bức cung cậu, cậu thật sự rất mong chờ đó.

Cố Nhiêu ngoan ngoãn để Tạ Lê Sinh ôm tới tầng hầm ngầm, đó là một căn phòng đen kịt, vách tường màu tro đen, trên mặt đất lại trải thảm màu đỏ sậm, làm người ta không rét mà run. Tạ Lê Sinh đặt Cố Nhiêu chỗ góc tường, dùng còng tay trên tường giam hai tay cậu lêи đỉиɦ đầu, sau đó cầm một miếng vải đen che mắt cậu lại.

Trong phòng có mùi thơm thoang thoảng, có lẽ là thứ thuốc làm cho người ta mơ hồ nổi du͙© vọиɠ. Sau khi chuẩn bị xong, Tạ Lê Sinh để một mình Cố Nhiêu ở lại trong phòng. Cố Nhiêu biết một lát sau Tạ Lê Sinh sẽ quay lại, sẽ tiến vào ép hỏi cậu, nhưng mà sao lại không làm nhanh một chút, đánh mông cậu, lại sờ vυ' cậu, chiếm hết tiện nghi của cậu, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự yêu thương cậu đi, đúng là vô trách nhiệm. Cậu không muốn chơi mấy cái trò như chống cự gì đó đâu, lấy định lực của Tạ Lê Sinh, nói không chừng cậu nhịn không được bao lâu đã yêu cầu tội phạm hϊếp da^ʍ hϊếp da^ʍ mình mất.

Đợi một lúc, quả nhiên có người tới gần. Cố Nhiêu cố ý nằm nghiêng, để cho người đàn ông có thể thấy cái mông bự bị đánh đến vừa đỏ vừa sưng, nhếch lên cao cao rõ ràng hơn.

Quả nhiên người đàn ông bị cái mông da^ʍ kia hấp dẫn, bước về trước nắm mông cậu nhéo nhéo, thở dài: “Em rốt cuộc là sát thủ, hay là đồ đĩ điếm bán c̠úc̠ Ꮒσα? Sao lại có cái mông to vừa trắng vừa da^ʍ như vậy, có phải lúc không làm việc thì sẽ bị người khác luân gian hay không?”

Cố Nhiêu nghe hắn khen mông mình vừa to vừa da^ʍ, trong lòng đắc ý, cố tình vặn vẹo, cái eo nhỏ nhắn, càng vặn càng lẳиɠ ɭơ, có vẻ cái mông cũng càng thêm mê người, cậu cũng không né tay của đối phương, mặc cho hắn hạ lưu vuốt ve, hờn dỗi nói: “Còn không phải là do kẻ đó sao, đúng thật là đồ háo sắc, không chịu đánh đàng hoàng với người ta, cứ nhằm mông người ta mà đánh, cái mông của người ta đã rất bự rồi, bây giờ còn mập thêm một vòng nữa, còn nổi màu đỏ, ngứa sắp chết luôn rồi.”

Người đàn ông nghe cậu nói xong, tâm trạng rất tốt, nói: “Ai bảo em đẹp như vậy, mấy kẻ kia không kiềm nổi cũng đúng, ngoại trừ cái mông thì thằng đó còn làm gì em, nói cho tôi nghe một chút.”

Cố Nhiêu dừng một chút, nức nở nói: “Anh ta… Anh ta rất xấu xa, dùng ngón tay chơi em. Thọc cái tay dơ vào c̠úc̠ Ꮒσα em, c̠úc̠ Ꮒσα người ta rất mềm mại yêu ớt, thế mà anh ta cứ… vói vào rồi sờ loạn, thật là ghê tởm… Anh ta còn sờ vυ' em, nói vυ' của em bự hơn của người khác, núʍ ѵú cũng da^ʍ, sờ rất sướиɠ… Đâu chỉ vậy, còn đổ oan cho em bảo rằng bị rất nhiều đàn ông sờ vυ', đúng là xấu xa…”

Quả nhiên, mấy lời của Cố Nhiêu làm cho người đàn ông bắt đầu kích động, hô hấp nặng nề. Hắn tách hai chân Cố Nhiêu ra, mang tính ám chỉ mà dùng thân dưới đâm đâm nơi riêng tư non mềm, lại gần nói: “Mới vậy đã xấu xa rồi? Nhanh chóng khai ra cơ mật của tổ chức em đi, nếu không, còn có chuyện còn dơ dáy càng ghê tởm hơn chờ em đấy.”

Cố Nhiêu sợ hãi nói: “Người ta chỉ là sát thủ, chỉ nghe theo lệnh, đâu biết cơ mật gì chứ. Anh đừng như vậy, em… em không muốn bị dơ đâu…”

Người đàn ông thở dốc: “Không tới lượt em quyết định. Ha ha, không nghĩ tới cái miệng trên này đúng thật là kín, để tôi nhìn xem cái miệng nhỏ phía dưới có kín như vậy không.”

Nói xong, hắn cởϊ qυầи ȶᏂασ thẳng vào lỗ da^ʍ của Cố Nhiêu. Cái động lẳиɠ ɭơ kia còn ướŧ áŧ hơn hắn nghĩ, mềm xốp ấm áp, bên trong lại kẹp rất chặt, người đàn ông thoải mái gầm nhẹ: “Mẹ nó, thật sướиɠ, đúng là cái lỗ cực phẩm. A, cái miệng da^ʍ phía dưới của em đúng là mềm, mới đυ. hai cái đã ngoan ngoãn rồi, không mạnh miệng nữa à?”

Cố Nhiêu co một chân chống trên tường, thả lỏng nghênh đón người đàn ông đυ. ȶᏂασ, nghe hắn hỏi thì lập tức lấy lòng trả lời: “Là ©ôи ŧɧịt̠ của anh trai quá dữ, ha… miệng da^ʍ rất thích, không cứng nổi… ưm… Quá sâu, anh thật giỏi, thoải mái muốn chết…”

Người đàn ông xé rách quần áo của Cố Nhiêu, dời tay lên ngực cậu, hung hăng chơi đùa hai cái vυ', ngạc nhiên nói: “Vυ' da^ʍ thật là mềm, trách không được bọn sát thủ kia muốn sờ vυ' em, sờ thật sướиɠ, con mẹ nó đầṳ ѵú còn rất lớn. Đĩ nứиɠ đáng chết, vặn mông nhanh như vậy làm gì, ȶᏂασ mẹ, tôi đang hϊếp da^ʍ em mà em còn sướиɠ vậy sao?”

Cố Nhiêu bị ȶᏂασ không ngừng đong đưa, xiềng xích trên đầu vang lên lạch cạch, hòa cùng tiếng da thịt đánh vào nhau càng thêm da^ʍ mĩ. Mắt cậu bị che mất không thể nhìn thấy gì, cảm quan càng thêm phóng đại, cậu cảm thấy cái lỗ nhỏ của mình sắp bị đυ. nát rồi, nhưng cố tình lại thoải mái muốn chết, cậu đá chân lung tung, phóng đãng kêu da^ʍ: “Sướиɠ… Mạnh quá, đĩ da^ʍ sướиɠ muốn chết rồi, sao lại có ©ôи ŧɧịt̠ to như vậy chứ, ha a… Đυ. chết em. Ngày nào đĩ da^ʍ cũng muốn bị đàn ông hϊếp da^ʍ, ưm… cuối cùng cũng có người hϊếp em, sướиɠ quá…”

Người đàn ông vừa nghe xong, đôi mắt kích động đỏ lên, giống như biến thành dã thú áp xuống gặm cắn làn da trắng nõn của Cố Nhiêu, đặc biệt còn qua lại liếʍ hôn trêu đùa xung quanh đầṳ ѵú cậu, còn ngậm lấy đầṳ ѵú không ngừng hút mυ'ŧ, chờ đến khi hôn đủ rồi mới khàn giọng hỏi: “Đồ lẳиɠ ɭơ, có phải mỗi lần làm nhiệm vụ đều bị đàn ông hϊếp da^ʍ nên mới nứиɠ như vậy không? Còn có mấy người trong tổ chức em, chẳng lẽ ai cũng đã từng hϊếp em rồi?”

Cố Nhiêu bị đối phương chơi đùa đã sớm sướиɠ đến bắn ra, tinh dinh phun đầy người, còn không quên đòi hỏi nhiều hơn: “Không, không có, bọn họ không có hϊếp da^ʍ em… em chỉ thích mình anh hϊếp em thôi, ©ôи ŧɧịt̠ anh thật lớn… Nóng quá, bắn, anh bắn cho em đi… Đĩ da^ʍ bị tội phạm hϊếp da^ʍ bắn tinh… Ưm, thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, cái mông sắp không ngậm được rồi…”

Người đàn ông bóp mông Cố Nhiêu bắn tinh, không quên trêu chọc: “Đúng là cái mông vừa nứиɠ vừa da^ʍ, em không những bị tội phạm hϊếp da^ʍ bắn vào mông, còn bị hϊếp đến phun nước, nước da^ʍ văng khắp nơi, c̠úc̠ Ꮒσα cũng không khép nổi.”

Cố Nhiêu thở hổn hển: “Người ta rất thích như vậy, ưm… c̠úc̠ Ꮒσα không muốn khép lại, cứ muốn bị ©ôи ŧɧịt̠ bự cắm vào… A, lại nữa, ©ôи ŧɧịt̠ bự lại đυ. em, chơi hư em, em sắp bị tội phạm hϊếp da^ʍ ȶᏂασ chết…”

Hai người kích động làm bừa, chờ đến lúc kết thúc, Cố Nhiêu đã không còn chút sức nào, mềm mại nằm trong ngực Tạ Lê Sinh. Tạ Lê Sinh lấy miếng vải đen trên mắt cậu xuống, cười hỏi: “Bị chơi hư rồi à?”

Cố Nhiêu cười nói: “Tất nhiên là không, người ta chịu ȶᏂασ rất giỏi, phải cho ba nuôi chơi thật nhiều lần.”

Tạ Lê Sinh bật cười, vừa định trêu ghẹo hai câu lại nghe Cố Nhiêu khẽ nói: “Ba nuôi, nếu con thật sự bị bắt, bọn họ sẽ thật sự làm như vậy với con sao?”

Tạ Lê Sinh sờ mái tóc dài của cậu, nói: “Bé ngốc, có ba nuôi ở đây, sao có thể để cho người khác bắt con đi được.”

Cố Nhiêu lại chui vào trong ngực hắn, cười vô cùng ngọt ngào.