Cố Nhiêu nói xong lại thấy Tạ Lê Sinh không đáp lời, cậu cũng không tức giận quay ra chỗ khác mà lại siết chặt cánh tay đang ôm eo của người nọ, gương mặt dán lên ngực hắn, mềm mại gọi: “Ba nuôi…”
Tạ Lê Sinh thở dài, bàn tay to dời đến sau cổ Cố Nhiêu, mềm nhẹ giúp cậu xoa bóp, nói: “Ngoan, em là con nuôi của tôi, chỉ cần em không hối hận thì tôi chắc chắn sẽ yêu thương che chở cho em.”
Cố Nhiêu cảm động, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Sao con có thể hối hận được… Vốn dĩ con rất sợ hãi khi bị mắc căn bệnh này. May mắn có ba nuôi, chỉ cần là ba nuôi thì con… con sẽ không sao.”
Tạ Lê Sinh vén mái tóc dài của Cố Nhiêu, dịu dàng hôn mặt cậu, cười nói: “Được, đừng khóc. Yên tâm, tất cả đều có ba nuôi giúp cho em, ba nuôi sẽ phụ trách thoải mãn bé da^ʍ em.”
Giọng điệu của người đàn ông không còn thô lỗ như lúc lăn giường, mang theo chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ nhưng vô cùng dễ nghe, đặc biệt là hai chữ ‘bé da^ʍ’ kia, Cố Nhiêu nghe đến mặt đỏ tai hồng, há miệng cắn một cái trên vai Tạ Lê Sinh, giận dỗi: “Ba nuôi thật hư…”
Thấy tâm trạng Cố Nhiêu tốt hơn, trong lòng Tạ Lê Sinh cũng thoải mái, không khỏi chọc ghẹo nói: “Tối hôm qua lúc cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα em thì em không chê tôi hư, bây giờ chỉ mới trêu em vài câu đã bảo tôi hư hỏng? Chẳng lẽ chỉ có lúc cho em ăn ©ôи ŧɧịt̠ thì em mới cảm thấy ba nuôi tốt sao?”
Cố Nhiêu rầm rì quay người đi, chôn mình trong chăn. Đúng là lúc lên giường khác hẳn, ba nuôi đối với mình thật dịu dàng, còn nói vài lời thô tục làm mình mặt đỏ tim đập, động lòng không thôi, ừm, bệnh này phát tác thêm vài lần nữa thì càng tốt, để cho ba nuôi nghiện mình luôn…
Tạ Lê Sinh không đùa cậu nữa, xốc chăn lên xem xét thân thể Cố Nhiêu. Cơ thể tràn đầy dấu vết làm hắn thiếu chút nữa hóa sói, nhưng vẫn nhịn xuống, cẩn thận bẻ cánh mông Cố Nhiêu ra, nhìn vào cái động mềm chính giữa.
Cú© Ꮒσα vốn non nớt đã bị ȶᏂασ đến đỏ thẫm, cửa động vẫn không hoàn toàn khép lại, hơi hở ra so với ngày thường, giống như cái miệng nhỏ đang gào khóc đòi ăn, phóng đãng há miệng, cũng may là không bị thương. Tạ Lê Sinh nhìn đến trong lòng nổi lửa, nghĩ rằng dù sao con trai dâʍ đãиɠ về sau đã là của mình, có thể tùy tiện ȶᏂασ thì còn nhịn làm cái mẹ gì nữa? Vì thế, hắn vói ngón tay vào trong c̠úc̠ Ꮒσα đang khẽ nhếch, nói: “Để ba nuôi kiểm tra cho em xem bên trong có còn phát nứиɠ nữa hay không nhé?”
Hai người cơ hồ chơi đùa suốt một đêm, nơi đó của Cố Nhiêu mềm xốp, yếu ớt không chịu nổi, ngón tay của đối phương vừa mới thọc vào, Cố Nhiêu đã không nhịn được mà ‘a’ một tiếng rên lên. Cố Nhiêu khó chịu đưa mông về phía trước, to gan nói: “Nứиɠ, ưm… Bệnh nứиɠ của Tiểu Nhiêu quá nặng, c̠úc̠ Ꮒσα lúc nào cũng phát nứиɠ, muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự đút ăn, ha a a… Ngón tay ba nuôi sờ thật sướиɠ, thịt da^ʍ bị sờ rất thoải mái…”
Tạ Lê Sinh nghe Cố Nhiêu kêu sướиɠ, ngón tay càng dùng sức, còn dùng sống mũi thẳng tắp chạm vào lỗ nhỏ của Cố Nhiêu, thở dài: “Cái c̠úc̠ Ꮒσα này quả nhiên là bay mùi da^ʍ, thật mẹ nó nồng.”
Cố Nhiêu nhắm mắt lại chìm đắm trong ngón tay của người đàn ông, phe phẩy mông phối hợp, mềm mại hỏi: “Vậy ba nuôi có thích không, thích c̠úc̠ Ꮒσα lẳиɠ ɭơ của bé da^ʍ không?”
Câu trả lời của Tạ Lê Sinh là trực tiếp đè Cố Nhiêu lên giường tàn nhẫn đυ. ȶᏂασ một hồi.
Không nghĩ tới mới sáng sớm đã có thể được ba nuôi yêu thương, Cố Nhiêu rất vui vẻ, lúc tỉnh lại Tạ Lê Sinh đã có việc đi ra ngoài, Cố Nhiêu tâm trạng tốt ăn sáng, đến vườn hoa phơi nắng.
—
Tạ Tuyết Hiên vừa lúc muốn ra ngoài đi học lại thấy Cố Nhiêu mang vẻ mặt thỏa mãn, trong lòng khỏi nói hâm mộ biết bao nhiêu. Tối hôm qua y ở trong phòng nghe được động tĩnh, lúc mở cửa đã thấy yêu tinh nhỏ này thế nhưng lại không biết xấu hổ tằng tịu với anh hai ở trong hành lang. Tiếng rên mất hồn, da^ʍ đến không nỡ nhìn thẳng, cố tình tiếng rất lớn, quấy nhiễu y cũng ngủ không ngon.
Tạ Tuyết Hiên nghe đông cung sống, càng nhớ đến thầy giáo nam thần của mình, mở di động nhìn hình của Tịch Phong, lăn qua lộn lại chăm chú xem, thế nhưng lại thấy cả người ngứa ngáy khó nhịn, cởi sạch nằm trong chăn sờ soạng nửa ngày cũng không thể thỏa mãn, cuối cùng phải nghe mấy đoạn ghi âm Tịch Phong giảng bài mới miễn cưỡng bắn ra, bị mộng xuân tra tấn một đêm, lúc tỉnh lại càng thêm đói khát.
Ngày hôm qua thổ lộ bị từ chối, y phải dùng tới thủ đoạn không uống thuốc mới làm cho Tịch Phong không tiếp tục lơ mình, bình thường y đều tiến triển theo trình tự, giả vờ tìm lí do ở chung với Tịch Phong. Nhưng cố tình lại bị anh hai và con nuôi dâʍ đãиɠ của anh ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng muốn có người tưới tắm cho cơ thể khô cạn của mình, vì thế chỉ có thể quăng ra chiêu hiểm.
Tạ Tuyết Hiên ngừng một chút rồi quay đầu đi về phía phòng của Lâm Dạ. Cửa phòng còn chưa khép kín, bên trong không ngừng truyền ra tiếng vang ái muội, ban ngày ban mặt có biết xấu hổ không vậy, Tạ Tuyết Hiên càng nghĩ càng tức giận, sao mà một đám ai cũng đều sung sướиɠ sảng khoái như thế, chỉ có mỗi mình y hệt như oán phụ. Không được, hôm nay bằng bất cứ giá nào y cũng phải bắ lấy Tịch Phong.
Tạ Tuyết Hiên cũng không có ý lảng tránh trực tiếp đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Tiêu Nghị và Lâm Dạ đang dây dưa trên giường.
Tiêu Nghị lớn lên rất tuấn tú, hơn nữa thuộc loại cool guy, dáng người lại đẹp, nhân duyên nam nữ đều rất tốt, hoa đào một đống, làm cho Lâm Dạ mỗi ngày như lâm đại địch, hận không thể luôn giữ chặt người trên giường mình, hoàn toàn quên mất mình cũng là một cái máy thu hút hoa đào.
Bây giờ thân trên Tiêu Nghị đang trần trụi, quần cũng không cởi hết, chỉ lộ cây gậy thịt đang thọc vào rút ra trong cái mông trắng nõn của Lâm Dạ. Một chân Lâm Dạ treo trên khuỷu tay Tiêu Nghị, một chân khác bám vào sau lưng người đàn ông không ngừng đưa đẩy, có thể thấy được bị ȶᏂασ vô cùng tàn nhẫn.
Trên người Lâm Dạ mặc một cái áo của y tá, váy bị kéo cao đến bắp đùi, nút thắt cũng bị mở ra. Tiêu Nghị đang cách quần áo hung hăng chơi đùa cái vυ' của anh, ȶᏂασ đến hăng say còn thuận tiền đánh mông anh vài cái.
Thấy Tạ Tuyết Hiên đi vào, Tiêu Nghị kéo chăn qua phủ lên chỗ giao hợp của hai người, nhíu mày hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu tới đây làm gì?”
Tạ Tuyết Hiên hiền lành cười nói: “Anh Tiêu, em tới tìm bác sĩ Lâm mượn chút đồ. Nhưng mà cũng không vội, hai người cứ từ từ, không ngại em ngồi đây quan sát học hỏi chút chứ?”
Tiêu Nghị nhìn Tạ Tuyết Hiên lớn lên, sớm đã coi y như em trai của mình, ngày thường rất cưng chiều y. Tuy rằng biết giữa bọn họ không có gì khác nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiêu Nghị đối xử với Tạ Tuyết Hiên còn dịu dàng hơn mình, Tạ Tuyết Hiên còn gọi ‘anh Tiêu’, Lâm Dạ lập tức ghen tuông.
Đáng chết, thế nhưng lại vì Tạ Tuyết Hiên mà ngừng vào lúc quan trọng nhất này, muốn chơi chết anh sao. Lâm Dạ dùng thủ đoạn cả người hung hăng kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự trong cơ thể, phóng đãng xoắn người, da^ʍ kêu: “A… Muốn chết, đồ khốn đáng bị chém ngàn đao, nhanh, nhanh lên đi… Mông ngứa muốn chết rồi, mau ȶᏂασ em… Cậu ta muốn nhìn thì cứ để cậu ta nhìn, ha a a… Em… em thích nhất để cho người khác nhìn anh chơi em…”
Tiêu Nghị cũng nghẹn đến mức khó chịu, hơn nữa hắn cũng không phải loại người biết liêm sỉ, nếu không sao có thể lăn lộn cùng với Lâm Dạ chứ. Hắn cười gợi cảm, kéo bàn chân trắng nõn của Lâm Dạ tới bên môi, vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, cùng lúc đó, dưới háng lại lần nữa phát lực.
Lâm Dạ vốn dĩ đã sắp lêи đỉиɦ lập tức bắn ra, anh nắm khăn trải giường, mềm mại kêu da^ʍ: “Bắn, bị ȶᏂασ bắn… Ông xã tốt, Tiêu Nghị tốt, anh liếʍ chân em nữa đi, ha a… Lại tới nữa, quá nhanh… Sướиɠ muốn chết, thật sướиɠ, đυ. em, chơi em đến dùng mông cao trào, c̠úc̠ Ꮒσα chảy nước…”
Tiêu Nghị nhéo cái mông tròn lẳng của Lâm Dạ, cười nhạo: “Còn cần em nói, em vốn là đĩ da^ʍ thì chẳng phải nên cao trào bằng c̠úc̠ Ꮒσα sao, dùng cây gậy nhỏ phía trước có thể làm em thỏa mãn sao? Lắc mông da^ʍ hơn nữa cho tôi, thật mẹ nó sướиɠ, ông đây yêu chết con điếm em!”
Cả người Lâm Dạ mướt mồ hôi, bị chơi đến đầu óc hỗn loạn, chỉ biết vô sỉ gọi bậy, Tiêu Nghị cũng rất sướиɠ, một tuần không ȶᏂασ đĩ da^ʍ này, tối hôm qua chỉ làm vài lần sao có thể đủ, hắn nắm chặt thời gian bắn một pháo trong mông Lâm Dạ, giúp anh sửa sang quần áo, móc một điếu thuốc ra hút, dáng vẻ như đại gia dựa vào đầu giường, dùng chân đυ.ng vào Lâm Dạ còn đang giang tay giang chân nằm trên giường, nói: “Tuyết Hiên muốn đồ gì thì em mau đi lấy cho cậu ấy, quay về chúng ta lại tiếp tục, đừng để cho ông đây chờ lâu.”
Lâm Dạ kéo lê thân thể mỏi mệt, mắng: “Ông nội anh Tiêu Nghị, sướиɠ xong lập tức trở mặt, đây là lần thứ hai rồi đấy, làm xong kêu tôi cút, bổn thiếu gia đúng là đê tiện mới coi trọng anh.”
Tiêu Nghị lại dùng chân đè lên cái mông no đủ của Lâm Dạ: “Em không tiện tôi mới thấy lạ đó, hơn nữa, tôi có bảo em cút à, tôi nói em nhanh quay về tiếp tục làm việc.”
Lâm Dạ hừ một tiếng, cười xuống giường. Cũng không màng chất lỏng đang chảy xuống đất, hai chân mềm nhũn dẫn Tạ Tuyết Hiên tới phòng chứa thuốc. Còn chưa chờ Tạ Tuyết Hiên mở miệng đã ném cho y một lọ thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh nhất.
Tạ Tuyết Hiên khen: “Anh cũng rất thông minh đấy.”
Lâm Dạ hừ lạnh: “Đã sớm nói với cậu rồi, rề rà làm cái gì, còn dùng mấy cái khổ nhục kế gì đó làm chi, trực tiếp dùng một lọ thuốc để cho anh ta cᏂị©Ꮒ cậu là được, chẳng lẽ người như cậu mà không thể làm cho anh ta mê đắm sao?”
Tạ Tuyết Hiên nhịn không được trả lời: “Anh và anh Tiêu lên giường nhiều lần như vậy, anh ấy có yêu anh hay không?”
Lâm Dạ bị chọc đến chỗ đau, ôm cánh tay nhẹ nhàng nói: “Nhóc con như cậu thì hiểu cái gì, bổn thiếu gia chính là yêu cái dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần kia của anh ấy, mấy thứ như tình yêu này thì phải dùng tim cảm nhận.”
Tạ Tuyết Hiên cũng không cãi cọ, cầm thuốc đi tới trường.
Tịch Phong là giáo viên trẻ tuổi nhất trong trường, khiêm tốn đứng đắn, dịu dàng như ngọc, chỉ sơ mi trắng quần tây thôi cũng bị anh truyền ra cảm giác gợi cảm mê người. Tạ Tuyết Hiên nhìn anh đang giảng bài bên trên, đôi mắt không nhịn được hướng xuống phần háng người ta. Xong rồi, hai ngày này y bị hai đĩ da^ʍ trong nhà kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, hoàn toàn biến thành đồ háo sắc rồi.
Tịch Phong đang giảng môn chuyên ngành, trong lớp cũng không nhiều người, Tạ Tuyết Hiên ngồi ở hàng cuối cùng, hàng này cũng chỉ có một mình y. Tịch Phong đã sớm cảm nhận được y đang nhìn mình chằm chằm phát ngốc, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, đành phải đi tới phía sau nhắc nhở Tạ Tuyết Hiên chăm chú nghe giảng.
Tạ Tuyết Hiên vốn dĩ đang nằm sấp trên bàn, nhìn thấy bộ vị quan trọng xuất hiện trước mắt mình, thật sự không nhịn nổi bèn duỗi tay sờ lên. Y vốn không cho Tịch Phong cơ hội né tránh, giả vờ choáng váng cần phải có người đỡ mới có thể ngồi vững, thân thể loạng choạng, tay lại nhanh chóng hung hăng xoa nhẹ vài cái trên gậy thịt của Tịch Phong, kích cỡ của thứ đồ dưới tay quả thật làm cho y nhộn nhạo, thật là lớn…
Tịch Phong cúi đầu nhìn cái tay nhỏ đang sờ ©ôи ŧɧịt̠ mình cách một lớp quần, lập tức đen mặt, nhóc con này đúng là to gan, đây coi như là công khai quấy rối tìиɧ ɖu͙© phải không? Tịch Phong vừa định lui về sau, Tạ Tuyết Hiên đã siết chặt tay, anh cũng không dám trốn, chỉ có thể đứng im. Giờ thì hay rồi, khuôn mặt của Tạ Tuyết Hiên cũng trực tiếp dán trên cán ©ôи ŧɧịt̠ của anh, cánh môi cũng thò qua, thế mà còn to gan vươn đầu lưỡi liếʍ một chút. Quần áo mùa hè rất mỏng, cảm giác ướŧ áŧ vô cùng rõ ràng, Tịch Phong đã cảm giác được mình cứng lên…
Đang không biết nên làm thế nào thì chuông tan học đã vang lên, Tịch Phong ném một câu tan học xong liền vội vàng rời đi từ cửa sau.
Trốn đến toilet giải quyết một phen, sau đó Tịch Phong mới quay về văn phòng, kết quả lại thấy đầu sỏ gây tội đang ngồi trên ghế làm việc của mình. Trước kia Tạ Tuyết Hiên cũng là khách quen ở đây, nhưng với tình huống bây giờ, anh thật muốn lạnh lùng đuổi người.
Tạ Tuyết Hiên không đợi anh tức giận đã dâng lên một ly trà, nói: “Thầy, thật xin lỗi, vừa rồi em ngủ mơ, không cố ý. Lúc trước em không hiểu chuyện làm phiền thầy, bây giờ em xin lỗi thầy.”
Tịch Phong thấy dáng vẻ này của Tạ Tuyết Hiên, cho rằng y bị mình từ chối nên giận dỗi, vì vậy mới chỉnh anh một phen trên lớp học, đối diện với tiểu ác ma này, anh thế nhưng lại không thể phát giận, chỉ vô lực xua tay, uống ly trà mà Tạ Tuyết Hiên đưa tới.
Ai ngờ sau khi uống xong một lát, thân thể cứ như bị lửa đốt, hạ thân cứng như cây gậy sắt, cả người nóng đến khó chịu. Tạ Tuyết Hiên vốn đã đi tới cửa đột nhiên khóa cửa lại, xoay người ôm lấy anh.
Tịch Phong nghiến răng nghiến lợi: “Em hạ thuốc tôi?”
Tạ Tuyết Hiên dịu dàng nói: “Thầy, loại thuốc này không có hại với thân thể, chỉ cần phát tiết là sẽ không có việc gì. Thầy rất khó chịu có phải không, em giúp thầy, thầy muốn cᏂị©Ꮒ em bao lâu cũng không sao hết…”