Người Dấu Yêu

Chương 54: Đứa Bé Không Phải Là Của Nghiên Thời Dương!

Mặt Lâm Y lập tức trắng bệch.

Biểu cảm của hai vợ chồng họ Lâm cũng đồng thời thay đổi, nhất thời cứng họng không trả lời được.

Ánh mắt Nghiên Thời Thất quét một lượt giữa ba người này rồi mới mạnh mẽ lên tiếng kết luận. “Chuyện như vậy, cách giải quyết của nhà họ Nghiên chúng tôi là để cho hai đứa trẻ kết hôn.”

Tống Kỳ Ngự lập tức cau mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Ngay cả ba người nhà họ Lâm cũng không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía cô, dường như họ đều cảm thấy quá khó tin.

Chỉ có gương mặt đã từng động dao kéo một cách lộ liễu kia của Lâm Y hiện lên vẻ kích động mừng rỡ như điên.

Ồ! Mới thế mà đã kích động rồi?

Nghiên Thời Thất thu hết tất cả dáng vẻ của mọi người vào trong mắt, ý cười trên môi càng thêm sâu, ung dung chờ đợi câu trả lời của họ.

“Cô, cô nói thật sao? Cô có thể quyết định chuyện trong nhà họ Nghiên?”

Rõ ràng là giọng Lâm Vinh Quý đang run lên, ánh mắt tham lam như thể đang nhìn thấy một khoản tiền kếch xù rơi vào trong túi.

Nếu có thể gả con gái vào nhà họ Nghiên ở Lệ Thành, vậy thì nửa đời sau bọn họ hoàn toàn không cần lo đến chuyện cơm áo nữa.

Nghiên Thời Thất lơ đãng cười thành tiếng, đôi mắt rực rỡ, trong trẻo nhìn thẳng về phía cô bé kia, “Đương nhiên tôi có thể quyết định. Có điều, trước khi kết hôn thì nhà họ Nghiên chúng tôi cũng có một vài quy định cần Lâm Y phối hợp!”

“Quy định gì?”

Lần này là Lâm Y hỏi.

Từ lúc vào cửa, cô gái này vẫn luôn mang dáng vẻ thỏ trắng bị hại, lúc này cô nàng lặng lẽ nhìn về phía Nghiên Thời Thất, động tác vặn tay đã tiết lộ sự hồi hộp và chờ mong của cô ta.

“Quy định rất đơn giản, em nói đứa con trong bụng em là của nhà họ Nghiên thì qua một quãng thời gian nữa, chúng ta đến bệnh viện xét nghiệm, chỉ cần trùng khớp DNA thì lập tức tổ chức hôn lễ cho hai đứa. Ông bà Lâm thấy thế nào?”

Cô vừa dứt lời, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Vẻ vui mừng trên mặt Lâm Y đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ tràn đầy hốt hoảng.

Hai vợ chồng họ Lâm nhìn nhau, lát sau Triệu Thúy Lan liền lên tiếng, “Cô có ý gì? Làm xét nghiệm DNA? Cô nghi ngờ con gái chúng tôi hãm hại thằng nhóc xấu xa kia sao?”

“Đúng thế, đúng thế! Cô Nghiên, cách làm này khiến chúng tôi khó lòng tin rằng cô muốn giải quyết vấn đề. Thầy Tống cũng có mặt, tôi thấy... Thật sự hết cách thì cứ làm theo thủ tục pháp lý đi.”

Nghiên Thời Thất chậm rãi thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người một lượt rồi mới nhẹ nhàng đáp, “Các người đã chắc chắn rằng đứa trẻ là của nhà họ Nghiên thì làm xét nghiệm DNA khó khăn vậy sao? Nhà họ Nghiên chúng tôi cưới vợ, đương nhiên cũng có quy định của riêng mình! Trừ phi, còn có điều mờ ám nào khác!”

Dưới ánh mắt sáng quắc của Nghiên Thời Thất, chóp mũi Lâm Y thấm mồ hôi lạnh, cô ta không dám nhìn thẳng vào cô, lộ vẻ cuống quýt.

Tống Kỳ Ngự ngồi bên cạnh làm nhân chứng, từ đầu đến giờ ánh mắt anh ta vẫn luôn hướng về phía Nghiên Thời Thất.

Khi rơi vào cảnh bị đôi vợ chồng kia gây khó dễ, cô vẫn ung dung đối đáp, thản nhiên giải quyết vấn đề, cộng thêm khí chất thanh lịch tuyệt mỹ đã khiến anh ngạc nhiên và bất ngờ. Rốt cuộc thì con át chủ bài của cô là gì mà khiến cô dự tính trước được mọi chuyện như vậy.

Lúc này, mặt mũi của Triệu Thúy Lan đanh lại, giận dữ đứng phắt dậy, “Giám định cái gì, tôi thấy hôm nay cô cố ý đến đây chống đối chúng tôi thì đúng hơn! Chúng tôi là người bị hại, thái độ này của cô còn coi pháp luật, lý lẽ ra gì không. Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn khởi tố!”

“Bà Lâm, bà bình tĩnh đã!” Tống Kỳ Ngự nghe vậy thì cũng tiện thể đứng lên. Anh đứng cạnh Nghiên Thời Thất, ánh mắt tràn ngập vẻ đề phòng.

Nghiên Thời Thất nhìn dáng vẻ phẫn nộ như muốn cắn xé mình của Triệu Thúy Lan thì trong mắt hiện lên một chút mỉa mai, “Khởi tố đúng lúc lắm. Hôm nay tôi cũng đưa luật sư tới, rốt cuộc thì đứa bé trong bụng Lâm Y là của ai, cứ để cảnh sát ra tay kiểm tra, như vậy thì còn gì bằng! Luật sư Trác, vào đi!”

Cô nhìn về phía cửa phòng làm việc, cao giọng gọi to. Trác Hàn mặc một bộ âu phục chuyên nghiệp, cầm theo túi da lập tức xuất hiện trước cửa ra vào.

“Cô Nghiên!”

Trác Hàn sắm tròn vai luật sư, nét mặt nghiêm túc và trang trọng, ung dung đi đến đứng cạnh Nghiên Thời Thất.

Hiển nhiên Nghiên Thời Thất đã có chuẩn bị từ trước.

Cảnh tượng này đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Lâm Y.

Cô nàng nhào tới trước mặt ông bà Lâm, đột nhiên quỳ sụp xuống, rên rỉ khóc lóc, “Ba mẹ, hai người đừng làm loạn nữa! Đứa bé này... Không phải là của Nghiên Thời Dương!”