CHƯƠNG 229
Vừa dứt lời, cô bèn nhìn thấy lông mày của Mạc Tư Quân hơi động.
“Cô lại nói lần nữa?” Giọng điệu của anh đã ẩn chứa một chút giận dữ và sự mất kiên nhẫn.
Đường Hoài An gắng sức khống chế cảm xúc của mình, cô thầm nói với chính mình, hôm nay cô là dùng thái độ thành khẩn đến nói những chuyện này với Mạc Tư Quân, cho nên vấn đề quan trọng nhất là không thể chọc giận anh, nếu không lời đằng sau cô tự nhiên cũng không thể nói tiếp.
“Tôi hôm nay không phải tới tìm anh để cãi nhau, tôi biết… hai năm kết hôn này, thật ra chúng ta sống cũng không quá vui vẻ, cũng đã đến bước như ngày hôm nay rồi, tôi nói một câu không sợ anh xem thường, tôi biết người trong lòng anh luôn là Đường Gia Hân, trước giờ đều chưa từng thay đổi, nhưng khoảng thời gian vừa kết hôn đó tôi ngây thơ cho rằng chỉ cần người chung đυ.ng sớm chiều với anh là tôi, vậy thì sớm muộn sẽ có một ngày anh sẽ rung động với tôi, lúc đó, nói không chừng anh sẽ quên Đường Gia Hân, khiến tôi đi vào trong trái tim anh…”
Đường Hoài An nói đến đây thì dừng lại, mà trên mặt Mạc Tư Quân lại xuất hiện vẻ phức tạp, không có ai có thể đoán được anh lúc này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Đường Hoài An bình ổn lại tâm trạng của mình, tiếp tục nói: “Nhưng về sau, tôi phát hiện mặc kệ tôi làm cái gì cho anh anh cũng sẽ không nhận, trừ phi là khi tâm trạng anh tốt, Mạc Tư Quân nói thật thì—”
Giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.
“Tôi không muốn tiếp tục yêu trong hèn mọn như vậy nữa, tôi là một người phụ nữ, một người phụ nữ có máu có thịt, tôi cũng sẽ đau… đến hôm nay, tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta đã đến tới bước không thể tồi tệ hơn được nữa, nếu đã như vậy, vậy chúng ta không bằng buông tay nhau ra đi!”
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Đường Hoài An bỗng nâng cao hơn, chính xác hơn, giống như nói cho Mạc Tư Quân nghe, nhưng thật ra cũng là nói cho mình nghe.
Chỉ khi cứng rắn không lưu tình nói mình phải làm như vậy thì cô mới dưới sự cảnh tỉnh mà thật sự bước một bước ra khỏi sự khổ sở đó.
Văn phòng rộng lớn yên lặng đến mức giống như một hầm băng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của máy tạo độ ẩm trong không khí.
Đường Hoài An yên lặng nhìn Mạc Tư Quân, yên lặng chờ câu trả lời của anh, cô tự cho rằng những lời hôm nay có thể nói rất có cơ sở, hơn nữa cũng không có mạo phạm đến Mạc Tư Quân, cho nên Đường Hoài An cảm thấy anh không có lý do không đồng ý.
Đường Hoài An nhẹ nhàng để hai bản thỏa thuận ly hôn trên tay lên bàn, đẩy tới trước mặt Mạc Tư Quân: “Đây là bản thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký xong rồi.”
Mạc Tư Quân đưa mắt nhìn, chỉ hờ hững liếc nhìn những tờ giấy màu trắng đó rồi thu hồi ánh mắt.
“Cho nên ý của cô là cô muốn ly hôn với tôi, sau đó đi tìm người tình Triều Thế Minh của cô?”
Trái tim của Đường Hoài An khựng lại, hoàn toàn không ngờ Mạc Tư Quân sẽ nhắc đến chuyện này, bởi vì ở trong nhận thức của bản thân cô, đó chỉ là một lời nói dối của cô mà thôi, là trái tim của Mạc Tư Quân quá thô cho nên mới xem là thật.
Cảm giác trong lòng giống như một nắm đấm đấm vào cục bông, âm ỉ, rất không thoải mái.
Đường Hoài An hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Nếu như tôi nói với anh, đứa bé đó là của anh, anh sẽ tin tôi không? Tối hôm đó buột miệng nói ra lời nói dối đó, là vì tôi không nuốt trôi cục tức đó, cho nên muốn cố ý chọc tức anh.”
Mạc Tư Quân không có lên tiếng, chỉ phát ra một tiếng cười lạnh.
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?”
Trong lòng Đường Hoài An dấy lên cảm giác bất lực sâu sắc: “Anh xem, mặc kệ tôi nói cái gì làm cái gì anh đều không tin, vậy anh tại sao không bằng lòng ly hôn với tôi chứ?”
“Đưa ra chứng cứ.” Mạc Tư Quân hờ hững mở miệng.
Đường Hoài An không có phản ứng kịp: “Chứng cứ gì?”
“Sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô bây giờ chạy tới nói với tôi đứa bé đó là của tôi không phải của người khác, nếu như muốn khiến tôi tin cô, tôi khuyên cô tốt nhất đưa ra chứng cứ. Hay là nói—”
Mạc Tư Quân đột nhiên khựng lại, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Cô ở chỗ Triều Thế Minh chịu ủy khuất, cho nên bây giờ lại muốn quay lại tìm tôi sao?”
Hô hấp của Đường Hoài An lập tức dừng lại: “Mạc Tư Quân… anh sao có thể nghĩ tôi là loại phụ nữ như vậy?” Trong giọng nói của cô tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng.