Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 203

CHƯƠNG 203

Đường Hoài An vốn là đang nằm, bây giờ bị Mạc Tư Quân áp chế như vậy, khí thế rõ ràng càng thêm yếu ớt.

“Tôi nói, đứa bé đó không phải của anh.”

Bàn tay Mạc Tư Quân đặt trên cằm cô khẽ run rẩy, con ngươi anh hàm chứa phẫn nộ ngập trời, như chỉ một khắc sau liền bùng nổ, anh hít thật sâu: “Tại sao?”

Mặc dù Đường Hoài An giờ phút này vô cùng yếu ớt, cảm thấy hai tay đã hoàn toàn không sử dụng nỗi sức lực nữa, nhưng cô vẫn rút tay ra khỏi chăn hung hăng hất tay Mạc Tư Quân ra: “Buông ra!”

Chỉ một động tác như vậy, Đường Hoài An lại cảm thấy đã dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân, bắt đầu ho kịch liệt, sợi tóc rũ trước trán vì run rẩy mà rũ xuống hai bên gò má.

“Tại sao?” Đường Hoài An cười khẽ.

“Tôi ở trong mắt anh không phải chính là một người phụ nữ chỉ biết khắp nơi trêu chọc đàn ông sao? Từ Phó Tùng Lâm, đến Triều Thế Minh, anh không phải cảm thấy tôi và họ đều có một chân sao? Đã vậy, đứa bé đó không phải của anh không phải rất hợp lý sao?”

Liên tục hai ba câu hỏi ngược lại, những vấn đề này như chuỗi ngọc nhảy ra khỏi miệng Đường Hoài An, mỗi câu đều không hề khựng lại, cô không muốn cho Mạc Tư Quân cơ hội phản ứng, anh đã cảm thấy mình lăn loàn, dây dưa không rõ ràng với những người đàn ông khác, vậy lần này cô liền dứt khoát làm loại phụ nữ như vậy là được rồi!

Ánh mắt Mạc Tư Quân biến đổi, bờ môi mỏng mím chặt, phẫn nộ trong lòng đã đạt tới đỉnh điểm trước nay chưa từng có, ánh mắt anh như ánh mắt báo săn trong rừng rậm u ám, nhìn chằm chằm vào cô không nhúc nhích.

Dù sao chuyện cũng đã tới bước không cách nào khống chế thế này rồi, trong lòng Đường Hoài An sớm đã hiu quạnh, thế là dứt khoát nói lời kinh người không chết không ngừng.

“Còn nhớ cái đêm anh dẫn tôi cùng đi đàm phán với Triều Thế Minh, sau đó chúng tôi đơn độc ở chung sao? Còn nhớ cái đêm anh gọi điện thoại cho tôi cuối cùng lại bị Phó Tùng Lâm bắt máy sao? Thực không che giấu, chuyện thật sự chính như lúc đầu anh nghĩ, Mạc tổng, tôi thật sự có lỗi với anh đấy.”

Giọng điệu Đường Hoài An nhẹ bẫng, nhưng mỗi một chữ đều như dẫm mìn, cô biết trong lòng người đàn ông trước mắt giờ này phút này có một quả bom, nhưng cô không dám chắc nó sẽ đột nhiên bùng nổ vào lúc nào, chỉ đành liên tục thăm dò, giống như nghiện, mê muội.

Tối nay, mục đích của cô chính là muốn chọc giận Mạc Tư Quân, như vậy trong lòng cô mới sảng khoái!

Giọng Mạc Tư Quân lạnh lẽo không chút độ ấm: “Chúc mừng cô, diễn xuất của cô tôi xem như mở mang rồi.”

Vốn cho rằng mình nói ra tất cả những lời này thì trong lòng sẽ vô cùng thoải mái, nhưng Đường Hoài An lại không biết rốt cuộc là nơi nào xuất hiện sai lầm, trái tim cô bây giờ ngày càng đau, giống như mỗi bước chân đều hung hăng đạp lên lưỡi dao, đi một bước liền chảy một giọt máu.

Đường Hoài An không nghênh đón cơn bão nổi điên cuồng như trong dự liệu, lúc trong lòng đang nghi hoặc, lại nhìn thấy Mạc Tư Quân chậm rãi đứng dậy.

Bóng dáng người đàn ông cao lớn, từ trên cao lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý lạnh, cô cảm thấy ánh mắt anh lúc này như một quân vương cao cao tại thượng đang nhìn xuống thần dân của mình, lại như một người đang nhìn đống rác bên đường.

Cuối cùng, bờ môi mỏng của Mạc Tư Quân chỉ khẽ nhúc nhích, anh lạnh lùng nói: “Đường Hoài An, cô thật sự khiến tôi ghê tởm.”

Vài giây sau, cửa phòng ngủ bị người ta dùng sức sập lại, tiếng vang cực lớn càng thêm đinh tai trong đêm tối yên tĩnh, trái tim Đường Hoài An run bần bật, như bị một tảng đá lớn hung hăng đập vào.

Đường Hoài An biết, lần này, giữa cô và Mạc Tư Quân đã hoàn toàn quyết liệt rồi, còn tệ hại hơn những lần trước đây.