Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 139: Anh Xử Lý Vết Thương Giúp Cô

Đường Hoài An không nói gì, chỉ là chậm rãi đi đến gần, dưới mắt của Mạc Tư Quân có quầng thâm màu xanh đen, rõ ràng là bởi vì mấy ngày nay ngủ không ngon giấc.

Anh vẫn mặc bộ vest màu đen, đoan đoan chính chính ngồi dựa lưng ở trên ghế sofa, Đường Hoài An không đánh thức anh.

Nhưng mà hai giây sau, giống như là có dự cảm gì đó, Đường Hoài An nhìn thấy mí mắt của Mạc Tư Quân khẽ cử động, sau đó mở mắt ra.

Đường Hoài An nhìn thấy rõ trong nháy mắt Mạc Tư Quân, lúc mở mắt ra, trong đôi mắt của anh tràn đầy địch ý và cảnh giác, thẳng cho đến khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là cô, loại cảm xúc trong ánh mắt mới chậm rãi biến mất.

Đường Hoài An thấy vậy, trong lòng run lên một cái, chẳng lẽ cho đến bây giờ người đàn ông này chính là như vậy à? Ngay cả trong giấc ngủ cũng thường xuyên duy trì độ cảnh giác cao với người ở bên cạnh, bất cứ lúc nào thần kinh cũng trong trạng thái căng thẳng.

Lúc đang suy nghĩ những chuyện này, Mạc Tư Quân đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhưng mà anh vẫn không ngồi dậy từ ghế sa lông.

“Sao cô lại đến đây?” Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Đường Hoài An trả lời: “Tôi nghe anh nói là tình huống của ông nội không tốt cho lắm, cho nên tôi muốn đến đây thăm ông ấy.



Nghe vậy, Mạc Tư Quân chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Anh đứng dậy muốn đi rót một ly nước uống, lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Hoài An, cô mới nhìn thấy rõ không chỉ dưới mí mắt của Mạc Tư Quân có quầng thâm, ngay cả râu ria ở cằm cũng đã xuất hiện, có vẻ như là chưa kịp cạo, trên mặt lộ ra cảm giác mệt mỏi và tang thương không nói thành lời.

Mạc Tư Quân trong trí nhớ của Đường Hoài An, cho đến bây giờ chưa có khi nào hình ảnh của anh lại bê bết như thế, trước kia, cho dù là lúc nào đi nữa anh cũng đều rất sạch sẽ, chưa từng chật vật như thế.

Đường Hoài An thấy anh muốn đi qua, cô đang chuẩn bị nhường chỗ cho anh, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân vang lên bên tai cô: “Mặt của cô bị sao vậy?”

Đường Hoài An sửng sốt một hồi, nghe vậy thì vô thức đưa tay xoa lên mặt của mình: “Mặt của tôi?”

Cô sờ một cái mới phát hiện ở vị trí xương gò má của mình truyền đến một cơn đau, trong túi xách có một cái gương nhỏ, Đường Hoài An lấy ra soi gương, lúc này mới phát hiện trên xương gò má có một vết thương dài khoảng hai cm, cũng không sâu cho lắm, máu ở phía trên đã đông lại.

Đường Hoài An giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, chắc là lúc té xuống thềm đá bị va quẹt với mặt đất, chỉ là bởi vì lúc đó tình huống quá mức khẩn cấp, cho nên cô không chú ý tới mà thôi.

Bị Mạc Tư Quân hỏi như vậy, chắc chắn cô không thể nào nói cho anh biết chuyện Đường Hạo Phong đến tìm cô, thế là liền nảy sinh ý định ở trong lòng, thuận miệng nói dối: “Là! là do lúc nãy tôi đi đường không cẩn thận, nên mới bị té.



Mạc Tư Quân nghe vậy, lông mày nhướng lên, nâng tay phải lên nắm lấy cằm của Đường Hoài An, kéo cô lại gần mình, nhìn kỹ vào vết thương đó một chút, anh cười lạnh: “Vậy thì tôi rất muốn biết cô té xuống bằng tư thế gì mà có thể làm xay xát vị trí này?”

Đường Hoài An giật mình, cho là Mạc Tư Quân sẽ không quan tâm một vấn đề nhỏ như thế, nhưng mà không ngờ tới anh lại hỏi tiếp, thế là cô chuẩn bị tiếp tục nói dối, nhưng mà cô chưa kịp mở miệng, Mạc Tư Quân lại lên tiếng trước.

“Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Giọng điệu của Mạc Tư Quân đã có hơi nghiệm túc, trong tình huống này, anh đang hỏi một cách nghiêm túc.

Đường Hoài An nhếch miệng, hiển nhiên là chút tâm tư nhỏ của mình đã bị người đàn ông này nhìn thấu, cô không khỏi oán thầm vài câu ở trong lòng.

Không có cách nào khác, cô đành phải kể chuyện Đường Hạo Phong đến tìm mình cho anh nghe.

Sau khi Mạc Tư Quân nghe xong, trầm mặc một hồi, uống một hớp nước, trong giọng nói hờ hững còn mang theo một tia trào phúng: “Nhà họ Đường của các người có thật nhiều người kỳ quái.



Đường Hoài An sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, có nhiều người kỳ quái hả? Chẳng lẽ trong lời nói của anh còn có ý chỉ cô?

Đường Hoài An không muốn phải thảo luận quá nhiều về vấn đề này với anh, nhớ đến ngày hôm nay mình đến đây là để hỏi thăm tình hình của ông nội, thế là cô liền hỏi: “Tình huống hiện tại của ông nội như thế nào rồi?”

Mạc Tư Quân không nhìn lên, từ tốn nói: “Chắc là cô đã đi xem ông ấy rồi, tình huống rất tồi tệ, lần này tái phát bệnh, hiệu quả của thuốc yếu hơn rất nhiều so với trước kia, bác sĩ đã nói chắc là cũng chỉ còn lại ba tháng.



Giống như một cơn sấm, Đường Hoài An mở to hai mắt nhìn, cô hỏi: “Làm sao lại! tại sao lúc tôi hỏi anh ở trong điện thoại, anh lại không nói cho tôi biết?”

Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Cô cũng không chịu soi gương xem sắc mặt tái nhợt bây giờ của cô đi, nếu như tôi nói cho cô biết tình hình thực tế ở trong điện thoại, nếu như cô nhất thời không khống chế được cảm xúc mà làm ra chuyện gì thì sao đây hả? Đến lúc đó, chẳng lẽ tôi còn phải phụ trách với cô nữa à?”

Đường Hoài An run sợ, cô nói: “Nhưng mà bây giờ anh đã nói cho tôi biết rồi! "

Mạc Tư Quân im lặng, lườm cô, trong giọng nói còn mang theo vẻ không kiên nhẫn nhàn nhạt: “Tôi không có thời gian thảo luận những vấn đề không có ý nghĩa với cô.



Nói xong liền đi ra cửa, mới vừa đi được mấy bước, Đường Hoài An lại nhìn thấy anh dừng chân, Mạc Tư Quân lấy một hòm thuốc từ trong một cái tủ gỗ có chất liệu tốt, lấy ra mấy thứ gì đó từ trong hòm thuốc.

Quay đầu nhìn về phía Đường Hoài An, tiện tay ném vài thứ về phía cô, cô bất ngờ vội vàng đưa tay nhận lấy.

Cúi đầu xuống nhìn, là một bình nước muối sinh lý cùng với thuốc đỏ, còn có một hộp bông gòn.

Giọng nói không mang theo cảm xúc của người đàn ông vang lên ở phía trước: “Xử lý miệng vết thương của mình đi, tôi thấy không thoải mái.



Nói xong câu đó, Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An, dường như là còn lời nào đó muốn nói, nhưng mà chung quy vẫn không mở miệng, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Đường Hoài An không nói gì, chỉ là chậm rãi đi đến gần, dưới mắt của Mạc Tư Quân có quầng thâm màu xanh đen, rõ ràng là bởi vì mấy ngày nay ngủ không ngon giấc.

Anh vẫn mặc bộ vest màu đen, đoan đoan chính chính ngồi dựa lưng ở trên ghế sofa, Đường Hoài An không đánh thức anh.

Nhưng mà hai giây sau, giống như là có dự cảm gì đó, Đường Hoài An nhìn thấy mí mắt của Mạc Tư Quân khẽ cử động, sau đó mở mắt ra.

Đường Hoài An nhìn thấy rõ trong nháy mắt Mạc Tư Quân, lúc mở mắt ra, trong đôi mắt của anh tràn đầy địch ý và cảnh giác, thẳng cho đến khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là cô, loại cảm xúc trong ánh mắt mới chậm rãi biến mất.

Đường Hoài An thấy vậy, trong lòng run lên một cái, chẳng lẽ cho đến bây giờ người đàn ông này chính là như vậy à? Ngay cả trong giấc ngủ cũng thường xuyên duy trì độ cảnh giác cao với người ở bên cạnh, bất cứ lúc nào thần kinh cũng trong trạng thái căng thẳng.

Lúc đang suy nghĩ những chuyện này, Mạc Tư Quân đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhưng mà anh vẫn không ngồi dậy từ ghế sa lông.

“Sao cô lại đến đây?” Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Đường Hoài An trả lời: “Tôi nghe anh nói là tình huống của ông nội không tốt cho lắm, cho nên tôi muốn đến đây thăm ông ấy.



Nghe vậy, Mạc Tư Quân chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Anh đứng dậy muốn đi rót một ly nước uống, lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Hoài An, cô mới nhìn thấy rõ không chỉ dưới mí mắt của Mạc Tư Quân có quầng thâm, ngay cả râu ria ở cằm cũng đã xuất hiện, có vẻ như là chưa kịp cạo, trên mặt lộ ra cảm giác mệt mỏi và tang thương không nói thành lời.

Mạc Tư Quân trong trí nhớ của Đường Hoài An, cho đến bây giờ chưa có khi nào hình ảnh của anh lại bê bết như thế, trước kia, cho dù là lúc nào đi nữa anh cũng đều rất sạch sẽ, chưa từng chật vật như thế.

Đường Hoài An thấy anh muốn đi qua, cô đang chuẩn bị nhường chỗ cho anh, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân vang lên bên tai cô: “Mặt của cô bị sao vậy?”

Đường Hoài An sửng sốt một hồi, nghe vậy thì vô thức đưa tay xoa lên mặt của mình: “Mặt của tôi?”.