Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 76: Cô Tốt Nhất Nên Giải Thích Với Tôi Một Chút

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi nhìn xem Đường Hoài An sẽ ngăn cản cơn sóng dữ như thế nào.

Đương nhiên là Đường Hoài An cũng biết đám người muốn xem trò cười của mình, nhưng mà cô mới sẽ không ngu ngốc cho bọn họ có cơ hội, sắc mặt của cô bình tĩnh: “Mạc tổng, liên quan tới chuyện này, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”

Cho dù là Mạc Tư Quân bởi vì chuyện buổi triển lãm ngày hôm qua mà giận dỗi với cô, nhưng mà cô có lòng tin Mạc Tư Quân sẽ cho cô có cơ hội nói chuyện riêng.

Nhưng mà không ngờ tới đó chính là lần này hình như Mạc Tư Quân không có ý định cho cô thể diện, đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Tôi đã quyết định chuyện này rồi, cho nên không có gì để trò chuyện hết.”

Trên bàn họp truyền đến tiếng cười vang của đám người vây xem, gương mặt của Đường Hoài An lúc đỏ lúc trắng, lửa giận kiềm chế không có chỗ phát tiết, hận không thể nhào tới nắm lấy cổ áo của người đàn ông này mà tranh luận một phen với anh.

“Tan họp.”

Không đợi Đường Hoài An mở miệng, Mạc Tư Quân liền xoay người đi ra cửa.

Tự cho mình nhậm chức tổng giám thiết kế cũng là anh, bây giờ lại không màng thể diện của cô ở trước mặt mọi người cũng là anh, Đường Hoài An cảm thấy hiện tại người đàn ông này càng ngày càng ghê tởm.

Mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng họp, duy nhất chỉ còn lại Hứa Cát Anh, vẻ mặt của cô ta tràn đầy sự kiêu ngạo tự đắc, đi đến trước mặt của Đường Hoài An, cười như hoa nở: “Tôi nói này Đường Hoài An, cô đừng có vùng vẫy nữa, nhìn không ra Mạc tổng rất chán ghét cô hả? Nhưng mà cô yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ hết sức quan tâm đến cuộc thi lần này, tôi hứa là sẽ không để cho mọi người phải thất vọng.”

Đường Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta: “Chuyện ngày hôm nay, mặc dù tôi tạm thời không biết cô đã giở trò quỷ gì trong đó, nhưng mà tôi nói cho cô biết chuyện này vẫn còn chưa đến thời khắc cuối cùng.”.

Truyện mới cập nhật

Hứa Cát Anh cười: “Hình như là lần này cô đã hiểu lầm tôi rồi, ngày hôm nay tôi mới nhận được mệnh lệnh Mạc tổng để tôi phụ trách cuộc thi lần này, nếu như cô không tin lời tôi thì cô có thể đi hỏi trợ lý Lâm.”

Nghe thấy Hứa Cát Anh nói như vậy, Đường Hoài An đã hơi tin tưởng, có lẽ chuyện ngày hôm nay thật sự do Mạc Tư Quân ra lệnh, chỉ là vì hiểu lầm trong đó, cô vẫn muốn giải thích với anh cho rõ ràng.

Không tiếp tục dây dưa với Hứa Cát Anh thêm nữa, Đường Hoài An trực tiếp ra khỏi phòng họp, Hứa Cát Anh ở sau lưng nở một nụ cười đắc ý.

Buổi tối, Đường Hoài An mở cửa, ánh đèn trong phòng khách vẫn còn sáng rực, Đường Hoài An liếc mắt nhìn thấy Mạc Tư Quân ngồi ở trên ghế sa lông.

Anh đã tắm rồi, mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro đang ngồi đọc sách, đã quen với người đàn ông nghiêm túc bình thường mang giày da mặt đồ tây, bây giờ nhìn như thế này trong không còn sắc sảo như bình thường.

Lúc Đường Hoài An mở cửa ra, Mạc Tư Quân đã ngẩng đầu nhìn cô, nhưng mà chỉ nhìn một lát, Đường Hoài An cảm thấy giống như là đứng ngồi không yên.

Cô treo áo khoác lên, đi về phía Mạc Tư Quân rồi ngồi đối diện anh.

“Liên quan tới chuyện ngày hôm nay, tôi muốn nói với anh một chút.”

Mạc Tư Quân ngay cả ngẩng đầu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là liếc mắt nhìn Đường Hoài An một cái, ánh mắt lại trở về trên quyển sách ở trong tay một lần nữa, cô đã nhìn ra anh không có ý định trả lời mình.

Đường Hoài An suy tư một chút, lên tiếng nói: “Mạc Tư Quân, tôi cảm thấy chúng ta nên công tư phân minh, hiểu lầm ở buổi triển lãm thiết kế ngày hôm đó, chúng ta nên tự mình giải quyết với nhau.

Mà chuyện cuộc thi thiết kế váy cưới, nếu anh thật sự không tin tôi có thể dẫn dắt mọi người thiết kế ra tác phẩm dự thi thật tốt, tôi hoàn toàn có thể chứng minh cho anh xem, nhưng mà anh không thể bởi vì ân oán cá nhân giữa chúng ta mà hành động theo cảm tính.”

Đường Hoài An đã sớm nhìn thấy sắc mặt của Mạc Tư Quân càng ngày càng âm trầm theo lời nói của cô, nhưng mà cô nhất định phải nói những lời này, cô nhất định phải tham gia vào cuộc thi thiết kế váy cưới ba tháng sau.

Mạc Tư Quân nhìn cô, con ngưới thâm trầm như biển, Đường Hoài An có thể cảm thấy mình sắp ngạt thở.

“Đường Hoài An, cắm sừng tôi có thú vị không?”

Vừa nói một câu, Đường Hoài An đã sửng sờ ngay tại chỗ, cắm sừng anh hồi lúc nào chứ?

“Anh đang nói cái gì vậy?”

Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Đều đã đến lúc này rồi mà còn diễn kịch, cô thật sự không đơn giản.”

Đường Hoài An cảm nhận được cảm xúc của Mạc Tư Quân, trước đây chỉ là tức giận, lần này lại hoàn toàn khác với trước kia.

Trước kia anh nổi giận, nhưng mà lần này lại rất bình tĩnh, càng bình tĩnh thì Đường Hoài An lại càng thấy không thích hợp.

“Tối ngày hôm qua tôi điện thoại cho cô, cô đang ở đâu?”

Đường Hoài An dừng lại một giây: “Tối ngày hôm qua anh gọi điện thoại cho tôi hả, sao tôi lại không biết?”

Trong giọng nói của Mạc Tư Quân tràn đầy trào phúng: “Bởi vì lúc đó cô đang ngủ.”

Đường Hoài An bị anh nói chẳng hiểu ra làm sao, tối ngày hôm qua cô căn bản không biết Mạc Tư Quân gọi điện thoại cho cô, nhưng mà...!chắc chắn có thể xem lịch sử cuộc gọi.

Đường Hoài An bất tri bất giác cầm điện thoại di động lên, mở lịch sử cuộc gọi, cả quá trình Mạc Tư Quân đều lạnh lùng nhìn cô không nói một lời.

Cô nhìn thấy rõ khoảng chín giờ ngày hôm qua có một cuộc gọi nhỡ của Mạc Tư Quân, mấy phút sau lại có một cuộc gọi, thời gian trò chuyện là mười ba giây, nhưng mà mình căn bản không nhận, lúc đó mình ngủ rồi, chẳng lẽ là...Phó Tùng Lâm đã nhận?

Nghĩ đến đây, Đường Hoài An đã hiểu tại sao Mạc Tư Quân lại tức giận như vậy, đã trễ như thế rồi anh gọi điện thoại cho mình, nhưng mà lại bị một người đàn ông khác bắt máy.

Chắc có lẽ là giống như cảm giác đêm hôm đó cô gọi điện thoại cho Mạc Tư Quân, kết quả là Hứa Cát Anh bắt máy.

Khí thế của Đường Hoài An dần dần không còn như lúc nãy nữa, cô cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Tùng..."

Nhớ tới lời cảnh cáo lần trước anh nói với cô, cô lập tức sửa miệng lại: “Anh với Phó Tùng Lâm đã nói gì với nhau trong điện thoại.”

Ánh mắt của Mạc Tư Quân rơi thẳng ở trên mặt Đường Hoài An: “Tôi hỏi anh ta cô ở đâu, anh ta nói cô ngủ rồi.”

Trong lòng của Đường Hoài An hoảng hốt, tại sao Phó Tùng Lâm lại trả lời mập mờ đối với một câu hỏi nhạy cảm như thế.

Rõ ràng lúc đó cô bởi vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thϊếp đi, nhưng mà bốn chữ đơn giản ấy lại làm cho người ta có suy nghĩ là tối ngày hôm qua cô với Phó Tùng Lâm ở cùng một chỗ, với lại cả một đêm Mạc Tư Quân cũng không về nhà, cho nên căn bản không biết ngày hôm qua cô có về nhà.

Tùng Lâm...!cố ý nói như vậy à? Trong lòng của Đường Hoài An tràn ngập một loại cảm giác không nói rõ, cũng không diễn tả được.

Nhìn bộ dạng thất thần của Đường Hoài An, cơn giận mà Mạc Tư Quân kiềm nén cả một đêm cuối cùng đã không thể kiềm chế được nữa.

Mình vô cùng tức giận, người phụ nữ này vẫn còn đang suy nghĩ cái khác? Xem ra nhất định phải trừng trị cô một phen mới được.

Mạc Tư Quân giận không thể kiềm chế, đứng lên nắm lấy bả vai của Đường Hoài An, lực đạo gần như muốn bóp nát cả xương cốt của cô, suy nghĩ của Đường Hoài An lập tức bị cơn đau kéo về hiện thực.

“Ngủ cùng với người đàn ông khác có cảm giác như thế nào?” Ánh mắt của Mạc Tư Quân như muốn phun ra lửa.

Đường Hoài An nghe thấy lời nói của anh, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cô phản bác: “Anh đang nói cái gì vậy, tôi chưa từng làm những chuyện đó.”

Giọng nói của Mạc Tư Quân ẩn giấu mấy phần uy hϊếp: “Nếu như vậy, cô tốt nhất nên giải thích cho tôi một chút đi, trễ như vậy rồi mà tại sao cô với Phó Tùng Lâm lại ở cùng một chỗ, hơn nữa lúc đó anh ta còn nói là cô đã ngủ rồi?”.