Đầu óc của Đường Hoài An trống rỗng, không biết là ngày hôm nay Mạc Tư Quân lại sử dụng thủ đoạn gì.
Cô nhẹ giọng cười một tiếng, nhiệt độ bên khóe mắt đúng là rất lạnh lẽo: “Mạc tổng đây là trước tiên cho tôi một bàn tay rồi lại cho tôi một viên kẹo đó à?”
Ngữ điệu trào phúng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mạc Tư Quân, cơn giận sắp được dập tắt lại dâng lên một lần nữa: “Đường Hoài An, cô đã nghe qua bốn chữ thấy tốt thì nhận chưa hả?”
“Mạc tổng đang uy hϊếp tôi đó à?” Đường Hoài An lại tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất.
Mạc Tư Quân lui về phía sau mấy bước, anh cầm lấy thuốc lá và bật lửa ở trên bàn.
Đường Hoài An nhìn anh, biết là chuyện này đã không có khả năng cứu vãn, bởi vì Mạc Tư Quân vô cùng bình tĩnh bắt đầu hút thuốc, nguyên nhân chỉ có một đó chính là anh đang vô cùng phẫn nộ.
Khả năng thương lượng đàng hoàng đã bị cô dập tắt rồi.
Mạc Tư Quân nhìn chằm chằm vào Đường Hoài An: “Đường Hoài An, tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, cô nhất định phải đến bữa tiệc rượu ngày mai, tôi sẽ coi như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra.
Nếu như đến lúc đó tôi không nhìn thấy cô ở khách sạn, vậy thì cô tự gánh lấy hậu quả đi.”
Lại là uy hϊếp? Mạc Tư Quân cứ chơi cái trò này mãi mà không chán.
Đường Hoài An cười, sau đó đáp lại Mạc Tư Quân bằng một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Vậy tôi thật sự không đi đó, tôi cũng muốn xem xem Mạc tổng sẽ làm gì tôi, công ty của mẹ tôi hả? Hiện tại đã thuộc về Triều tổng rồi, anh có uy hϊếp cũng không uy hϊếp tôi được đâu.”
Lần trước, cái đêm mà hai người rời khỏi ở trước mặt của Mạc Tư Quân, cuối cùng Triều Thế Minh đã đồng ý chuyển công ty của mẹ Đường Hoài An lại cho cô, đồng thời cũng không muốn bất cứ đồng tiền nào.
Nhưng mà yêu cầu của Triều Thế Minh là hai người phải lưu lại phương thức liên lạc với nhau làm điều kiện trao đổi, Đường Hoài An cảm thấy đưa phương thức liên lạc cũng không có gì, lúc đó cô đồng ý ngay.
Sau khi về đến nhà suy nghĩ cẩn thận khoảng một tuần, Đường Hoài An vẫn nhắn tin cho Triều Thế Minh từ chối ý tốt của anh ta.
Đường Hoài An thật sự rất muốn lấy lại công ty của mẹ, có nằm mơ cô cũng muốn.
Nhưng mà cô với Triều Thế Minh cũng không có bất cứ mối quan hệ riêng gì, sở dĩ bọn họ có quan hệ với nhau cũng là bởi vì Mạc Tư Quân.
Nếu như Mạc Tư Quân không cho cô có cơ hội giành lại công ty của mẹ mình, vậy thì chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.
Một cái công ty, ân tình lớn như thế, Đường Hoài An cảm thấy mình không có lý do gì để nhận nó.
Hơn nữa, chính cô có thể cảm nhận rõ ràng mục đích của Triều Thế Minh đối với cô không hề đơn thuần, cho nên cô không thể chấp nhận dưới tình huống như thế.
Thật ra thì đối với chuyện này, Mạc Tư Quân không có khả năng không biết, nguồn thông tin của anh vẫn luôn rất mạnh.
Mạc Tư Quân nở một nụ cười trào phúng: “Cô cũng quá ngây thơ rồi đó, cô quen biết tôi cũng không phải là ngày một ngày hai, cô từ chối ý tốt của Triều Thế Minh là muốn tự mình tích góp đủ tiền rồi sau đó mua lại công ty của mẹ mình từ trên tay của anh ta? Vậy cô nói cho tôi nghe thử xem, nếu như tôi khiến cô phải mất công việc hiện tại..."
Mạc Tư Quân không tiếp tục nói tiếp, anh biết là Đường Hoài An chắc chắn hiểu ý của anh.
Quả nhiên trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một trận lửa giận, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức trở nên đỏ bừng: “Mạc Tư Quân, tại sao anh lại có thể hèn hạ như vậy hả!”
Mạc Tư Quân thở ra một làn sương mù, khuôn mặt đẹp trai như ẩn như hiện trong đó, Đường Hoài An thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh.
Thật ra Đường Hoài An biết Mạc Tư Quân không phải là người giở trò ma quỷ sau lưng mình, nhưng Mạc Tư Quân chỉ đối với người ngoài như thế, nếu như vì khống chế cô, cô hoàn toàn tin tưởng Mạc Tư Quân có thể làm như vậy.
Anh có uy quyền lớn như thế, muốn để một Đường Hoài An mất đi công việc của mình là một chuyện dễ đến nỗi không thể dễ hơn.
Tám giờ tối ngày hôm sau, Đường Hoài An mặc lễ phục đến cửa chính khách sạn quốc tế Minh Châu, tối nay cô tự lái xe đến, cô biết chắc chắn Mạc Tư Quân kêu cô có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay thật ra cũng chỉ là vì để trút giận trong lòng.
Dù sao thì tối ngày hôm qua cô đã bôi bác thể diện của anh.
Có lẽ vẫn giống như lần trước, là để ngăn chặn miệng lưỡi của đám người, để cho người khác nhất là truyền thông đều biết Mạc Tư Quân là một thương nhân rất coi trọng gia đình.
Đường Hoài An cầm túi xách đi vào trong khách sạn, vừa mới đi tới cửa chính thì liền nghe thấy ở phía sau có người gọi cô: “Cô Đường.”
Quay đầu nhìn lại, lại là Triều Thế Minh.
Đường Hoài An hơi kinh ngạc, nghĩ lại thì cũng nên bình tĩnh, những bữa tiệc thương nghiệp như thế này, Triều Thế Minh đến đây tham gia không phải là chuyện khác thường.
Dường như là Triều Thế Minh rất thích màu xanh, tối hôm nay anh ta mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm, thứ vẫn không thay đổi đó chính là sự phong độ nho nhã cơ trí của anh ta.
Đường Hoài An nở nụ cười với Triều Thế Minh, xem như lên tiếng chào hỏi.
Triều Thế Minh bước lên phía trước, đi song song với Đường Hoài An: “Mạc tổng đâu rồi? Sao lại không nhìn thấy anh ta?”
Đường Hoài An cười khổ ở trong lòng, sắc mặt lạnh nhạt trả lời lại: “Anh ấy vẫn còn chưa đến, chắc là phải một lát nữa, tối nay chúng tôi không đến cùng nhau.”
Thật ra thì kể từ lần trước Đường Hoài An và Triều Thế Minh không gặp nhau, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau không nói ra chuyện đêm hôm đó cả hai ở khách sạn.
Đường Hoài An và Triều Thế Minh đã đến hiện trường bữa tiệc, khách sạn quốc tế Minh Châu cũng là khách sạn hạng thương gia nổi tiếng ở toàn thành phố, trong khu đại sảnh lầu một được trang trí rất xa hoa, có đủ loại đèn thủy tinh phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy gương mặt đau rát, bởi vì vừa mới nói là một lát nữa Mạc Tư Quân mới đến, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy anh, hóa ra là anh đã đến đây từ sớm rồi.
Chỉ là điểm khác biệt đó chính là trước kia bạn gái ở bên cạnh Mạc Tư Quân chính là Đường Hoài An, mà đêm nay người đứng ở bên cạnh anh lại là Hứa Cát Anh, thậm chí tay của cô ta còn rất thân mật kéo lấy cánh tay của Mạc Tư Quân.
Giống như là có một tiếng sét đột ngột vang lên trên bầu trời đầy nắng, có một thứ gì đó nổ tung ở trong lòng của Đường Hoài An, bởi vì lúc nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Mạc Tư Quân cùng với vẻ đắc ý trong đôi mắt của Hứa Cát Anh đứng ở bên cạnh, rốt cuộc cô đã kịp phản ứng lại mình bị người ta đùa giỡn.
Một sự trả thù rất hay, quả nhiên không hổ là Mạc Tư Quân, đây mới chính là thủ đoạn mà anh sử dụng.
Hứa Cát Anh kéo cánh tay của Mạc Tư Quân đi về phía Đường Hoài An, vênh vang đứng ở trước mặt của cô, vừa cười vừa nói: “Đây không phải là cô Đường đó à? Cô cũng đến đây tham gia bữa tiệc hả, nhưng mà..."
Hứa Cát Anh giả vờ nhìn xung quanh một chút: “Sao tôi lại không thấy bạn trai của cô đâu vậy?”
Toàn bộ quá trình Đường Hoài An đều không thèm nhìn Hứa Cát Anh, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Mạc Tư Quân, người kia thì lại đáp trả cô bằng một ánh mắt lạnh như băng.
Triều Thế Minh đứng ở bên cạnh Đường Hoài An, nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút kinh ngạc, nhưng mà anh ta vẫn bất động thanh sắc, anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Hoài An, không ngờ tới là người này vẫn mang theo vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng của anh ta nhẹ nhàng giương lên, xem ra là tối nay có trò hay để xem rồi.
Bây giờ Đường Hoài An cũng sẽ không để mình thua quá thảm hại, khóe ánh mắt thoáng nhìn Triều Thế Minh đứng ở bên cạnh mình, trong đầu của cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, ý nghĩ này làm mình phải giật nảy, nhưng mà không còn cách nào khác.
Ngày hôm nay Đường Hoài An mặc một bộ trang phục lộng lẫy, cô mặc một bộ lễ phục đuôi cá màu đỏ rượu, mái tóc uốn lọn thả xuống bên bờ vai trái, mái tóc nâu cùng với màu đỏ rượu làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Đường Hoài An di chuyển tầm mắt khỏi gương mặt của Mạc Tư Quân và Hứa Cát Anh, cô quay đầu lại nhìn Triều Thế Minh, khóe miệng còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt trong trẻo cứ nhìn Triều Thế Minh như thế.
Hai người nhìn nhau, ba giây sau, Triều Thế Minh có thể hiểu được ý tứ trong đôi mắt của Đường Hoài An.
Cô đang cầu sự giúp đỡ..