Hôm nay mọi người tá túc ở một sơn thôn nhỏ, thôn này cũng không giàu có, phần lớn là nhà tranh, chỉ có nhà thôn trưởng gạch xanh nhà ngói.
Bọn họ đưa chút bạc dừng chân cho thôn trưởng, nhưng chỗ thật sự có hạn, các chủ tử mang theo hạ nhân hầu hạ bên người ở phòng cho khách, những người khác chỉ có thể tạm chấp nhận ngủ phòng chất củi.
Ban đêm, Tống Tĩnh Ngọc ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài rối loạn.
Y vội bò dậy, thấy Lưu mụ mụ không ở trong phòng, vừa muốn đi tìm, nàng vội vã từ bên ngoài chạy vào, thu tay nải tùy thân lại, lôi kéo y chạy:
“Phu nhân! Chúng ta đi ra ngoài trốn, bọn họ đoạt xong đồ vật sẽ đi!”
Tống Tĩnh Ngọc một bên chạy theo nàng, một bên hỏi:
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Sơn tặc tới trong thôn cướp đoạt!”
Lưu mụ mụ đeo tay nải dẫn y rẽ trái rẽ phải, nỗ lực tránh đi người bên ngoài.
Y cả kinh, “Đại Lang bọn họ đâu?”
“Phu nhân đừng lo lắng đại thiếu gia, hắn tỉnh sớm nhất, kêu lão nô mang ngươi vào đỉnh núi phía đông trốn tránh, hắn bên kia có lão gia cùng Trung thúc hành động không tiện, không nên mang theo ngài.”
Y tức khắc nóng nảy, “Hắn chỉ có một người, như thế nào có thể được?”
Lưu mụ mụ vội vàng gắt gao bám tay y, “Không thể trở về! Ngài trở về cũng là thêm phiền toái, còn làm hắn nhiều nhọc lòng, mau cùng lão nô đi trốn.”
Xác thật đạo lý này Tống Tĩnh Ngọc cũng minh bạch, chỉ phải cùng Lưu mụ mụ tiếp tục chạy phía trước.
Trong thôn ánh lửa điểm điểm, tuy ban đêm tầm mắt có hạn, nhưng khắp nơi đều lộn xộn kêu to, bọn họ tận lực tránh đi ồn ào, hướng cạnh thôn tới gần.
Nào ngờ đi qua một hộ nhà, một sơn tặc cướp sạch xong ra tới, Tống Tĩnh Ngọc cùng Lưu mụ mụ đối mặt sơn tặc hung thần ác sát.
Lưu mụ mụ vội kéo y chạy hướng bên kia, sơn tặc đuổi theo, cười to nói:
“Cư nhiên để ta đυ.ng phải tiểu nương xinh đẹp như thế!”
Hồn y bị dọa bay, người nọ giống như chắc chắn y chạy không thoát, truy cũng không chặt, như trêu đùa con mồi. Tống Tĩnh Ngọc miễn cưỡng trấn định, tránh thoát tay Lưu mụ mụ.
“Ngươi đừng chạy cùng ta, qua bên kia!”
Y hướng bên kia chạy tới, sơn tặc sau lưng tức khắc phát ra cười to:
“Tiểu nương một mình a!”
Tống Tĩnh Ngọc không dám quay đầu lại, chỉ liều mạng hướng phía trước chạy, chui vào trong rừng cây, muốn mượn rừng cây chắn.
Đáng tiếc không như mong muốn, vào cánh rừng, người nọ ngược lại truy càng nhanh.
Tống Tĩnh Ngọc nội tâm tuyệt vọng, nhưng vào lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh, sơn tặc đuổi theo không có tiếng.
Y không dám quay đầu lại, chỉ biết liều mạng đi phía trước.
Chỉ chốc lát sau, phía sau vang lên tiếng vó ngựa, y nghe được Hứa Nhất Minh dồn dập gọi “Ngọc Nhi!”
Y một bên chạy, một bên quay đầu lại xem.
Hứa Nhất Minh vừa lúc cưỡi ngựa vυ't lại đây, duỗi tay ôm y.
Tống Tĩnh Ngọc ngồi phía sau hắn, kinh hồn chưa định mà ôm sát eo nam nhân.
Hứa Nhất Minh mang theo y ở trong núi chạy rất xa, mới tìm được một sơn động, giấu y kỹ, liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Tống Tĩnh Ngọc vội vàng giữ chặt hắn, “Đại Lang, ngươi đi đâu.”
“Cha ta còn ở dưới. Ta vừa mới gặp ngươi bị truy, trong đầu bất chấp mặt khác liền xông tới. Ta gϊếŧ kẻ truy ngươi, nếu bị sơn tặc khác phát hiện, chỉ sợ muốn ở trong thôn gϊếŧ người tiết hận, ta phải đi tìm cha ta cùng Trung thúc.”
Trong lòng y sợ, nhưng cũng biết không thể mở miệng cầu hắn lưu lại, chỉ phải cả người phát run, nói:
“Ngươi cẩn thận chút.”
Hứa Nhất Minh vội vàng ôm ôm y liền đi ra ngoài.
Y đợi ở sơn động trong lòng run sợ, lo lắng Hứa Nhất Minh, lo lắng Lưu mụ mụ. Nhưng bên này cách trong thôn đã rất xa, cái gì cũng nghe không thấy, y kinh hoàng bất an đợi nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, đi ra ngoài nhìn động tĩnh.
Cũng may trời cao cuối cùng không có lại làm khó, theo dưới chân núi đi một khắc (15 phút), liền đυ.ng phải Hứa Nhất Minh mang theo Lưu mụ mụ đi lên.
Nam nhân thấy y liền xuống ngựa, “Sao không ở nơi đó đợi, ra tới chạy loạn nguy hiểm.”
Tống Tĩnh Ngọc thấy hai cái người đều bình yên vô sự, trong lòng vừa chậm, nhào qua ôm hắn.
“Đại Lang, hù chết ta…”
Hắn vỗ vỗ lưng y, “Ân.”
Tống Tĩnh Ngọc lập tức phát hiện tâm tình hắn không tốt.
Lưu mụ mụ ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, “Phu nhân, lão gia cùng Trung thúc không còn.”
Tâm y đột nhiên trầm xuống, nhìn sắc mặt hắn, tuy biểu tình bình đạm, tinh thần lại thập phần hạ xuống uể oải.
Lưu mụ mụ lại nói, “Hai nha hoàn hầu hạ bị sơn tặc bắt đi, bọn hạ nhân khác đều bị độc thủ, hiện tại chỉ còn chúng ta ba người.”
Khi tới mênh mông cuồn cuộn hơn mười người, trong một đêm không còn phân nửa.
Sắc mặt y trắng bệch.
Hứa Nhất Minh thấy, ôm vai y, đồng loạt đi phía trước, “Phía dưới còn không an ổn, chúng ta trước tiên ở trên núi một đêm.”
Ba người vào sơn động nghỉ tạm, Lưu mụ mụ đi thổi lửa, ba người vây quanh đống lửa trầm mặc.
Tống Tĩnh Ngọc cùng Hứa lão gia không có gì cảm tình, nhưng ở kinh thành cùng Trung thúc còn thường ở chung, trong chớp mắt người đã không còn, tâm tình khó chịu, lại nghĩ đến là phụ thân thân sinh Hứa Nhất Minh bỏ mạng, hẳn là càng thêm không dễ qua, liền liên tục nhìn hắn.
Hắn đang nhìn chằm chằm đống lửa, không biết suy nghĩ cái gì, sau khi tiến vào cũng chưa nói chuyện.
Đặt ở thời điểm bình thường, lão nhân đi lúc tinh thần sa sút còn tốt, nhưng Hứa lão gia đã trên giường bệnh mấy năm, thân mình gầy đến không thành hình, dựa dược cưỡng giữ mệnh, lần này đi phía Nam bệnh tình chuyển biến xấu, cho dù không gặp phải việc này, cũng sống không lâu, Hứa Nhất Minh sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Hắn tinh thần sa sút trong chốc lát, thấy Tống Tĩnh Ngọc lo lắng, ôm y.
“Ta không có chuyện gì, đừng lo lắng.”
Y thấp giọng, “Sao sẽ không có việc gì đâu? Huyết mạch chí thân ly thế, hán tử vững chắc như thép cũng sẽ thương tâm, dù ngươi khóc ra, cũng không ai sẽ chê cười ngươi.”
Hứa Nhất Minh ôm y trầm mặc trong chốc lát, “Ta ngủ trước.”
Y gật gật đầu, liền thấy hắn giấu đầu lòi đuôi mà xoay người, đưa lưng về phía mình nằm xuống.
Lệ nam nhi không dễ dàng rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm.
Tống Tĩnh Ngọc không đi vạch trần hắn, bản thân nằm xuống bên cạnh, dựa vào hắn cũng ngủ.
Ngày thứ hai, bọn họ xuống núi, đến trong thôn thu thi thể Hứa lão gia cùng Trung thúc, chôn tại chỗ, mới lên trấn mua xe ngựa tiếp tục đi về phía nam.
Lưu mụ mụ thực mau khôi phục như thường, từ trên xuống dưới chuẩn bị cuộc sống hàng ngày cho hai vị chủ tử. Hứa Nhất Minh trầm mặc mấy ngày, cũng tỉnh lên, vừa đến châu huyện lớn chút, liền viết thư an bài sự vụ gửi tới Đài Châu.
Tới gần Đài Châu, bỗng nhiên nghe nói phía Bắc nổi lên chiến sự, chỉ sợ lúc này kinh thành dời văn điệp đã là khó cầu, may mà bọn họ chuẩn bị sớm, tuy trên đường có biến cố, rốt cuộc gia nghiệp cùng truyền nhân đều bảo vệ.
Lúc này Tống Tĩnh Ngọc mới có chút an tâm, đánh lên tinh thần.
Chỉ là còn có một chuyện làm y có chút phiền não.
Từ khi bọn họ ba người đồng loạt lên đường, Hứa Nhất Minh liền ở bên ngoài trực tiếp gọi tên y, ở khách điếm cũng phải cùng hắn một gian.
Tuy Lưu mụ mụ là hạ nhân duy nhất sớm biết chuyện hai người bọn họ, nhưng hai người rốt cuộc còn chưa bái đường thành thân, y luôn cảm thấy có chút không ổn.
Ngày này bọn họ đặt chân tới huyện thành nhỏ, tìm khách điếm ở.
Hứa Nhất Minh trực tiếp muốn một gian thượng phòng, một gian trung phòng.
Lúc này đã đến vãn thiện, chưởng quầy liền hỏi muốn làm chút đồ ăn không, lại liệt kê một chuỗi dài món đặc sắc nổi dang.
Hứa Nhất Minh mới xoay người hỏi, “Ngọc Nhi muốn ăn cái gì?”
Y liếc hắn một cái, có chút oán trách, nhưng vẫn nói:
“Không ăn kiêng cái gì, nghe ngươi.”
Chờ hai người tới trong phòng, y mới tỏ vẻ bất mãn:
“Ngươi như thế nào ở bên ngoài cũng kêu ta như vậy.”
Nam nhân ôm y ngồi vào mép giường, “Ta không thể kêu như thế sao?”
“Không thỏa đáng.”
“Có cái gì không thỏa đáng.”
Hắn cọ cổ y, “Nhìn thế nào chúng ta cũng là một đôi phu thê mang theo bà tử hầu hạ.”
Y ngượng ngùng, đánh hắn một chút.
Nam nhân ăn đánh, cố ý trầm tư một phen, nói:
“Hay Ngọc Nhi cố ý nói lời này, muốn có danh phận?”
Tống Tĩnh Ngọc bị hắn nói ra tâm tư, thẹn quá thành giận, nhéo lỗ tai hắn.
“Ai u ai u.”
Hứa Nhất Minh vội vàng nắm cổ tay y, “Lại niết ngươi phải gả cho kẻ điếc.”
Lúc này bên ngoài tiểu nhị gõ cửa, “Khách quan, đồ ăn lên đây.”
Tống Tĩnh Ngọc buông tha hắn, “Đi mở cửa!”
Tiểu nhị tiến vào buông thức ăn, được Hứa Nhất Minh thưởng tiền, vui vẻ đi rồi.