Thâu Tâm Nhân

Chương 8

Quả nhiên, Hứa Nhất Minh đột nhiên nghiêng người, đè y: “Dươиɠ ѵậŧ ta ngứa, chọc tiểu nương, giải ngứa.”

Phía dưới hắn ngạnh bang bang, chọc đùi y.

Mặt Tống Tĩnh Ngọc đỏ lên, hơn nửa tháng không làm, kỳ thật y cũng muốn cùng hắn sung sướиɠ. Nam nhân càng không chịu nổi, đai lưng cũng chưa lỏng, gấp gáp kéo quần xuống một chút liền muốn đề thương vào động.

“Đừng, bên ngoài có người đâu!”

Y vội đẩy hắn, Hứa Nhất Minh không nghe, chà xát hoa môi. Tống Tĩnh Ngọc thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng che miệng lại, cũng mở hai chân, nam nhân chen vào hai ngón tay, chọc huyệt, nặng nề cắm.

Một lát y liền bị ngón tay cắm mềm, cảm giác phía dưới chảy nước, sợ làm dơ giường đệm, không thể không nhượng bộ, nhỏ giọng:

“Đi trắc gian.”

Y bị ôm đến phòng rửa mặt trắc gian, ghé vào trên tường để nam nhân từ sau tiến vào. Hứa Nhất Minh ấn eo nhỏ, nhiều lần đâm mông nhi tuyết trắng nhu nị, cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ, thô suyễn nói:

“Tiểu nương thật đẹp, vừa đẹp vừa chặt, kẹp tốt.”

Tống Tĩnh Ngọc che miệng, bởi vì sợ hãi kẹp đến gắt gao, bị đỉnh lắc qua lắc lại.

Y càng kẹp, nam nhân càng sướиɠ, làm càng nhanh càng mạnh. Hắn vốn không tiết dục đã lâu, lúc này hứng thú dâng trào, nhẹ nhàng đánh mông thịt.

“Huyệt chặt như thế, ta vừa cắm tiểu nương đến lỏng.”

Hắn trầm mê, “Hơn nửa tháng, dươиɠ ѵậŧ thường cảm thấy ngứa, huyệt nhi tiểu nương có ngứa hay không?”

“Lại không ai giải ngứa cho ta, rất đáng thương, tiểu nương đau đau ta, ta muốn ngươi ban ngày cũng đau ta, ban đêm cũng đau ta.”

Mãnh long phía dưới hắn lợi hại, đảo đến hoa huyệt nóng lên tê dại, chảy nước. Tống Tĩnh Ngọc vừa sướиɠ vừa sợ, thân mình so ngày thường càng thêm mẫn cảm. Không lâu sau tình sự dị thường kịch liệt, y run rẩy phun vài cổ tao thủy, chảy đầy chân đều là dâʍ ɖị©ɧ, còn dính ướt vạt áo hắn.

Qua loa làm xong, Hứa Nhất Minh còn cắm huyệt, ôm y kề tai nói nhỏ lời âu yếm. Chợt nghe Lưu mụ mụ ở bên ngoài gõ cửa, Tống Tĩnh Ngọc sợ tới mức hoang mang rối loạn đẩy hắn, đuổi ra ngoài cửa sổ. Hai đùi y run run chảy dâʍ ŧᏂủy̠, huyệt còn ngậm nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙, liền bổ nhào lên giường giả bộ ngủ, lại giả vờ bị Lưu mụ mụ đánh thức.

Thời gian nghỉ trưa đã xong, Lưu mụ mụ đẩy cửa tiến vào, vòng qua bình phong vào phòng trong, cầm y phục:

“Phu nhân, mặc xiêm y.”

Lúc này y trần như nhộng, nhưng vì vừa rồi Hứa Nhất Minh không lưu lại dấu vết trên người y, Lưu mụ mụ chỉ biết cảm thấy thời tiết quá nhiệt, y cởi hết ngủ, dù sao một người ở trong phòng cũng không cần chú ý.

Tống Tĩnh Ngọc kinh hồn táng đảm ngồi dậy, dùng chăn che một mảnh hạ thân hỗn độn, nói:

“Mụ mụ, ta có chút khát, ngươi đi phòng bếp lấy chút nước ô mai tới, y phục ta tự xuyên là được.”

Y vốn định kéo Lưu mụ mụ xa một chút, rửa sạch thân thể, nào ngờ Lưu mụ mụ nói:

“Trùng hợp, lão nô biết phu nhân muốn uống, vừa lấy tới, ta ra bên ngoài bưng vào.”

Lưu mụ mụ xoay người ra ngoài, y nhảy dựng lên luống cuống tay chân trước mặc hạ váy vào, không kịp rửa sạch, Lưu mụ mụ đã trở lại.

Trước khi nàng tới gần bình phong thả chậm động tác, đứng ở mép giường ngăn trở trên giường, làm bộ hạ thân đã toàn bộ mặc tốt, thong thả ung dung mặc vào yếm cùng áo trên.

Nhưng y vừa mới động lớn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chậm rãi chảy ra, dâʍ ŧᏂủy̠ trên đùi, một mảnh hỗn độn.

Trong lòng y mắng Hứa Nhất Minh máu chó phun đầu, mặt ngoài thu thập tề tề chỉnh chỉnh, “Ta không cần lạnh, để đó đi.”

“Kia lão nô đặt lên bàn cho phu nhân.”

Nàng ra bình phong đi gian ngoài đặt nước ô mai lên bàn, y vội vàng sở lấy khăn nhét vào váy, qua loa lau huyệt nhi cùng hai chân, qυầи ɭóŧ không kịp xuyên, giấu ở trên giường sẽ bị hạ nhân thu thập phát hiện, chỉ phải tính cả khăn tay, thu vào tay áo một đoàn.

Dưới váy y trơn bóng, khẽ cắn môi, đi ra ngoài.

Cả buổi chiều Tống Tĩnh Ngọc không dám lâu ngồi, sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ướt váy, từ bên ngoài nhìn ra.

Nơm nớp lo sợ nửa ngày, cố tình buổi tối cùng Hứa Nhất Minh ở nhà ăn ăn cơm, đầu sỏ gây tội còn tới nháo.

Hắn sờ cẳng chân y, bị Tống Tĩnh Ngọc đá văng ra, lại còn mặt dày mày dạn duỗi tay vào váy. Một đường ăn đánh thật nhiều, mới sờ đến đùi y, phát hiện nơi đó thế nhưng trơn bóng, làm hắn không bị cách trở sờ đến tiểu kê nhi.

Biểu tình hắn nháy mắt trống rỗng, thấp giọng, “… Ngươi không mặc tiểu khố?”

Y đánh tay hắn đi, tức giận đến trừng mắt, lại còn muốn hạ giọng:

“Còn không phải ngươi!”

Hắn xuống sờ đến huyệt ướt dầm dề huyệt, nào không hiểu, trêu đùa:

“Chưa kịp xuyên?”

Trong mắt đã bốc cháy lên dục hỏa, nghĩ đến Tống Tĩnh Ngọc nửa ngày dưới váy loả lồ, kích động không thôi, ngón tay lại muốn đi chơi tiểu huyệt.

Tống Tĩnh Ngọc thấy hắn không biết hối cải còn làm trầm trọng thêm, tức giận vỗ một cái đứng lên.

“Ta ăn xong!”

Y kéo váy, xoay người muốn đi. Hứa Nhất Minh minh vội cũng đứng lên, đến trước mặt:

“Tiểu nương mới ăn ít như thế, ban đêm sẽ đói.”

Tống Tĩnh Ngọc tức giận trừng hắn, nói:

“Đại Lang ít quản ta, tự mình hảo hảo ăn đi.”

Y hướng bên cạnh đi, nam nhân ngăn, thấp giọng:

“Tiểu nương đói bụng, ta phải đau lòng.”

Tống Tĩnh Ngọc cũng nhỏ giọng cãi lại:

“Giữa trưa hôm nay sao ngươi không đau lòng.”

“Giữa trưa là tiểu nương đau ta.”

Hắn còn có tâm tư trêu đùa, y giận sôi máu, không màng lễ nghĩa đột nhiên đẩy hắn, mở cửa đi, nổi giận đùng đùng ra ngoài.

Hứa Nhất Minh không đoán được mỹ nhân nhi ngày thường khi dễ như thế nào, đùa như thế nào đều mềm như bông thật sự sinh khí, hắn bị đẩy đến sửng sốt, ngốc đứng ở phòng trong.

Bọn hạ nhân bên ngoài ló đầu ra nhìn, hỏi: “Đại thiếu gia, phu nhân đây là thế nào, êm đẹp sinh khí lớn như vậy.”

Hắn ho nhẹ một tiếng, trợn mắt nói dối:

“Phòng bếp làm sao vậy, rau xanh lại có một con trùng, phu nhân ghê tởm cơm cũng ăn không vô. Lâm bà bà, chút nữa ngươi làm lương diện* đưa qua cho phu nhân”

Người phòng bếp mạc danh bối rối, nhận sai, Lâm bà bà nhanh chóng ăn xong đi làm lương diện.

Tống Tĩnh Ngọc một mình trở lại Tây viện, bọn hạ nhân còn chưa cơm nước xong trở về, trong viện im ắng, mùa hạ trời chưa tối, y thừa dịp còn có chút ánh sáng, tự mình đi thắp đèn.

Chỉ chốc lát sau, Lưu mụ mụ cùng hai nha hoàn qua loa ăn xong đã trở lại, thấy y đang trong viện thắp đèn đá, vội lại ngăn.

“Phu nhân, để lão nô tới, ngài như thế nào có thể làm này đó.”

Hai nha đầu cũng vội nhất thắp lửa điểm ngọn nến, toàn bộ trong viện sáng lên.

Y đi đến dưới bàn đá tàng cây bên ngồi xuống, thở dài, phân phó:

“Nấu nước, ta muốn tắm gội.”

Hai nha đầu liền đi nấu nước, Lưu mụ mụ lưu lại hầu hạ, hỏi:

“Phu nhân, hôm nay ngài cãi nhau với đại thiếu gia?”

Thoái thác Hứa Nhất Minh có thể lừa gạt người khác, bởi vì người khác toàn cho rằng phu nhân là đại tiểu thư nhà quan, mà Lưu mụ mụ là vυ' nuôi một tay mang y tới lớn, biết y từ nhỏ ở thôn trang tuy có tiên sinh dạy học, ăn mặc lại kham khổ như con cái nông gia bình thường, tuyệt không sẽ bởi vì phát hiện đồ ăn có trùng liền ăn không ngon.

Tống Tĩnh Ngọc miễn cưỡng cười, “Không có gì.”

Lưu mụ mụ lo lắng, “Phu nhân, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với lão nô, đừng một người cậy mạnh gánh.”

Mũi y đau xót, y đối diện vυ' nuôi quan tâm mình, lời nói ở bên miệng xoay vài vòng, lại nuốt xuống, chỉ cảm thấy có khó trả lời, nói:

“Ta có thể có chuyện gì, mụ mụ đừng lo lắng.”

Đang nói, Lâm bà bà mang theo thực hạp (hộp đồ ăn) tới gặp, trước bồi tội, mới đặt trên bàn, lấy ra lương diện, còn có mấy thứ rau trộn ăn sáng cùng nước ô mai.

“Đại thiếu gia sợ ban đêm phu nhân lại đói, phân phó lão nô làm lương diện, phu nhân ăn chút.”

Tống Tĩnh Ngọc vừa rồi nổi nóng, vãn thiện (cơm chiều) xác thật không ăn bao nhiêu, nhìn lương diện đến tươi sáng thơm nức, bưng lên ăn.

“Mùa hạ ăn cái này xác thật ngon miệng, Lâm bà bà tay nghề thật tốt.” Y khen một câu.

Lâm bà bà bị y khen, tức khắc vui vẻ ra mặt.

“Ai nha, đại thiếu gia thích ăn cái này, ta còn cho là hắn ăn hống ta vui vẻ, không nghĩ tới tay nghề này còn có thể vào mắt ngài.”

Lần này tức khắc mở ra máy hát, Lâm bà bà vốn dĩ giọng lớn thích nói chuyện, hơn nữa ngày thường không tiếp xúc không nhiều chủ tử, đối tân phu nhân tuổi trẻ mỹ mạo vẫn luôn rất tò mò, nói không ngừng.

Bọn hạ nhân có thể nói, tự nhiên chính là bát quái trong nhà, Tống Tĩnh Ngọc cũng nghe đến thích, tức giận đè nặng cùng u sầu trong lòng tan chút, thường thường mỉm cười đáp một câu, cổ vũ nàng tiếp tục nói.

Lâm bà bà nói nói, liền cảm thán, “Phu nhân thật là ôn ôn nhu như nước, hạ nhân khác đều không kiên nhẫn nghe lão nhân ta nói chuyện, phu nhân lại nguyện ý nghe, đây là khí độ tiểu thư nhà quan.” (Khí chất, thái độ)

Y cười nói: “Ta tự cao tự đại với các ngươi làm cái gì, trong phủ có Đại Lang một người mặt đen đã đủ dọa người.”

Nàng liên tục xưng phải, nói: “Đại thiếu gia nổi giận lên, đất đều chấn động.”

Lại lẩm nhẩm, “Có thể là một mình lâu rồi, nam nhân nghẹn cháy, tính tình lớn.”

Tống Tĩnh Ngọc có chút xấu hổ, không biết sau lưng nghị luận Hứa Nhất Minh như vậy có thỏa đáng hay không, nói:

“Đại Lang cũng không phát hỏa thế nào, vẫn thực ổn trọng.”

“Đó là ngài tới trễ. Mấy năm trước thân thể lão gia còn tốt, làm mai cho đại thiếu gia, nói một lần đại thiếu gia liền nháo một lần. Mỗi lần đều nháo đến trong phủ gà bay chó sủa, người lớn như vậy không chịu thành thân, lão gia tức giận lấy quải trượng đuổi theo hắn đánh. Không dính hai chữ ổn trọng chút nào.”

Tống Tĩnh Ngọc bị nàng nói cười, cẩn thận tưởng tượng lúc hắn cùng mình ở chung, cũng xác thật không giống người ổn trọng, chỉ là tuổi còn trẻ đã gánh gia nghiệp, có khí thế gia chủ thêm vào thôi.

Lâm bà bà còn đang nói, “Chỉ mong đại thiếu gia sau này có thể cưới tức phụ ngoan ngoãn, bằng không trong phủ mỗi ngày ồn ào đến nóc nhà đều phải bay. Phu nhân, lúc ngài tìm kiếm cần phải xem kỹ.”

“Nhưng nếu tức phụ ngoan ngoãn, chẳng phải là bị hắn khi dễ chết.”

Lâm bà bà cười nói, “Đại thiếu gia ở trước mặt nữ tử nhưng thật ra rất có phong độ quân tử. Nếu cố ý đi khi dễ tức phụ nhi, đó chính là trong lòng vừa ý nàng, muốn đùa nàng để ý mình.”

Tống Tĩnh Ngọc nhịn không được có chút vui vẻ thoả mãn, khóe miệng giơ lên, lại nghe nàng tiếp tục nói:

“Ngài đừng nhìn đại thiếu gia ở trước mặt chúng ta như xú cục đá dầu muối không ăn, kỳ thật chính là người đau lão bà, lúc trước hắn đối nha hoàn thông phòng, khá tốt.”

Một câu như sét đánh giữa trời quang, sắc mặt y lập tức hạ xuống.

Mấy tháng qua Hứa Nhất Minh phủng y trên đầu quả tim, hống đến như y là thiên tiên hạ phàm, đưa kỳ trân dị bảo vô số kể. Hơn nữa bên người trừ bỏ y chưa bao giờ có người khác, y tự nghĩ sủng ái này là độc nhất, nào ngờ hắn đối nha hoàn thông phòng đều khá tốt.

Lâm bà bà không chú ý sắc mặt y, vẫn nói, “Nha hoàn thông phòng là khi đại thiếu gia mười sáu tuổi thành nhân lão gia mua cho hắn, nói đến cá tính còn rất dính điểm tiên khí của phu nhân ngài, bất quá thân thể quá kém, theo đại thiếu gia không nửa năm bệnh nặng đã đi.”

Mặt Tống Tĩnh Ngọc xanh, dừng đũa, “Ta ăn xong, ngươi thu thập đi.”

Lâm bà bà thấy y xác thật đã ăn xong, mới vừa lòng thu thập chén đũa đi rồi.