Vì muốn đến biển phải chạy một quãng đường khá xa nên hành trình này mới sáng sớm đã xuất phát, chính là ngày đó ông trời không chiều lòng người, trên đường vượt tỉnh ra biển mưa to tầm tã trút xuống, xe bị nước mưa đập vào căn bản là không thấy rõ con đường trước mặt.
Đoàn người Tô Hòa Mặc ngồi cùng một chiếc xe, thấy này trận thế, căn bản là đi không được, nhìn dự báo thời tiết, ngay cả tỉnh bên cạnh, khó có khi mưa to bây giờ cũng mưa bão tầm tã .
Hắn gọi điện thoại cho Bạch Dương , mưa gió cùng tiếng sấm hỗn độn một đoàn, làm hắn phải lớn giọng nói chuyện.
“Bạch ca, đi không được a, chúng ta trở về đi.”
Đầu kia truyền đến thanh âm không phải của Bạch Dương, mà là tiếng khóc run rẩy trong xe của thiếu nữ , hỗn loạn mãnh liệt ho khan, --khụ khụ--- thống khổ, nghe như thiếu chút nữa muốn đem giọng nói -- khụ-- đến hư rớt.
Bạch Dương thả chậm tốc độ xe, nhìn thời gian, 10 giờ sáng.
Cần gạt nước trước mặt bị gió thổi dồn dập thổi ma sát cửa kính, lạnh nhạt nhìn về phía tiếng khóc run người.
“Ô tôi muốn đi, tôi muốn đi.”
Tiêu Trúc Vũ xoa nước mắt đang tuôn rơi mãnh liệt , cố chấp nói.
Cô chờ mong đã lâu, mỗi ngày đều nghĩ đến đi xem biển, vì sao cố tình lúc này trời lại mưa: “Ô, ô a tôi muốn đi xem, ô ô tôi muốn đi, khụ, khụ khụ ô a!”
Bạch Dương lần đầu cảm giác được tâm tình cha già mang tiểu hài nhi đi chơi.
Không phải không thể mang cô đi, bằng kỹ thuật lái xe vững vàng của hắn, loại gió bão này không thành vấn đề , nhưng vừa vặn cô bị cảm mạo , lúc này trời mới vừa mưa đã bắt đầu ho khan, nếu lại phát sốt, đầu óc sợ là sẽ bị nóng đến càng ngốc.
“Bạch ca, Bạch ca.”
Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng kêu.
“Nói.” ngữ khí Bạch Dương không nhiều kiên nhẫn.
“Nếu không tới nhà của tôi đi, tôi dẫn đường, nhà tôi cũng có biển!”
“Cậu lừa con nít ba tuổi sao?”
Hắn cười lớn: “Thật sự, nhà tôi thực sự có.”
Mắt Bạch Dương nhìn đứa trẻ ba tuổi bên cạnh, khóc đến nước mũi đều chảy vào trong miệng, không kiên nhẫn sách nói: “Dẫn đường.”
“Được rồi!”
Ngắt điện thoại, hắn nắm khăn giấy lên, lau lau mũi nhỏ tinh xảo của cô một phen, đau đến cô ---ngao ngao-- kêu to.
“Tô ca, nhà cậu đào đâu ra biển vậy a?” Người đang lái xe lộ ra một cái ánh mắt khinh thường Tô Hòa Mặc : “Lừa Bạch ca như vậy không tốt lắm đâu, khẳng định sẽ bị đánh.”
“Nếu không phải các cậu kéo tôi đi tham gia hoạt động câu lạc bộ, tôi có thể nói với cậu ta đi xem biển sao? Còn đúng ngay ngày thời tiết quỷ quái này , tôi không thu thập cục diện rối rắm ai thu thập.”
“Ha ha, vất vả Tô ca, coi như đi nhà cậu tránh mưa luôn đi, nếu Bạch ca muốn đánh cậu thật , chúng em sẽ ngăn đón!”
Tô Hòa Mặc trợn trắng mắt, mở bản đồ trên điện thoại, giọng nữ máy móc chỉ huy lộ tuyến đường đi, hắn bắt chéo chân dựa vào ghế, ôm cánh tay thở hổn hển.
Hắn cũng không phải là người tốt lành gì , cũng không phải muốn lấy lòng Bạch Dương, chỉ là nghe được người đầu kia khóc nấc không ra tiếng nghẹn khí, liền biết có bao nhiêu thất vọng rồi.
Tô Hòa Mặc ở trong một tầng chung cư kiểu cũ , thang máy chật hẹp dơ bẩn , Bạch Dương nỗ lực vững vàng ôm cánh tay đứng ở trung gian, ghét bỏ đến nổi hắn không muốn chạm vào bất luận chỗ nào, Tiêu Trúc Vũ khụt khịt tò mò nhìn xung quanh , như một đứa trẻ đơn thuần chưa hiểu việc đời .
Hắn nói biển, cũng chỉ là một bức họa mà thôi.
Mới vừa vào cửa liền nhìn thấy trên tường treo một bức tranh lớn, Tô Hòa Mặc cười hì hì chỉ vào bức tranh biển rộng màu lam nói: “Xem, biển.”
Đôi mắt lặng lẽ dời đến trên mặt Tiêu Trúc Vũ , biểu tình tuy rằng chưa nói tới có bao nhiêu cao hứng, nhưng cũng không quá thất vọng, cô nhìn thấy phòng khách trong nhà tràn đầythuốc nhuộm cùng dụng cụ vẽ tranh.
Bạch Dương nhăn lại mi: “Cậu vẽ tranh?”
“Đều là hứng thú yêu thích hai năm trước , hiện tại chỉ vứt ở kia thôi.”
Sáu người cùng câu lạc bộ ùa vào theo phía sau, thuần thục cõng bàn vẽ cùng công cụ dỡ xuống, tìm vị trí dựa vào cửa sổ chống đỡ , Bạch Dương không thể hiểu được nhìn bọn họ.
“Đây là đang làm gì?”
Tô Hòa Mặc liếʍ hàm răng cười: “Bạch ca, tôi có phải đã quên nói cho cậu biết, chúng tôi là câu lạc bộ vẽ tranh hay không, đi xem biển chính là vẽ vật thực.”
Hắn tâm phiền ý loạn , từ trong miệng bài trừ một tiếng ---thao.
Không muốn Tiêu Trúc Vũ tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng cố tình càng là đánh bậy đánh bạ lại tìm đúng tới cửa.
“Ô muốn vẽ tranh, tôi cũng muốn vẽ tranh!”
Quả nhiên khi cô thấy liền hưng phấn, bắt lấy góc áo Bạch Dương vân rồi vê, đôi mắt khóc sưng lên giống như lại lớn hơn một vòng, tròng mắt quay tròn loạn chuyển, nhìn dụng cụ vẽ cùng căn phòng tràn đầy hơi thở nghệ thuật, phá lệ mong mỏi.
Bên ngoài mưa rền gió dữ, làm tâm tình của hắn cũng nóng nảy, không kiên nhẫn cắn răng, nốt ruồi đen ở khóe mắt cũng hạ xuống.
“Hết mưa rồi liền đi.”
“Được!”
Tiêu Trúc Vũ hưng phấn chạy tới trước giá vẽ , Tô Hòa Mặc chống cái ót kinh ngạc cảm thán: “Cô còn biết vẽ tranh sao?”
Bạch Dương nửa nằm ở trên sô pha, chân bắt chéo mặt không biểu tình,mắt híp lại, nhìn cô cầm lấy bút vẽ ngồi ở một chỗ trống, vẽ loạn lên giấy một đoàn.
Tô Hòa Mặc cầm lấy thùng nước trên mặt đất , đi đến trong phòng vệ sinh lấy nước,lúc ra liền nhìn thấy cô đem tất cả các loại thuốc màu đều chọc qua một lần, các màu sắc trộn lẫn ở trên tờ giấy trắng sạch sẽ thuần sắc, càng là buồn nôn hơn là trên giấy một đoàn đường cong lung tung rối loạn.
Cho dù hắn đã không vẽ tranh hai năm, thấy một màn như vậy cơ tim cũng sắp tắc nghẽn.
“Phòng cậu ở nơi đâu.” Bạch Dương chống tay vịn sô pha đứng dậy, tơ máu ở đáy mắt hiện ra rõ ràng : “Ngủ một lát.”
“Ở bên trong.” Tô Hòa Mặc buông thùng, đi nhanh đến cuối hành lang, mở cửa phòng .
Thu thập giường đệm chỉnh tề , chăn xếp thành khối vuông đặt ở cuối giường , trong phòng tường cùng chăn điều thống nhất là màu lam , trên bàn đặt đầy sách giáo khoa.
Bạch Dương nhìn lướt qua.
“Bạch ca , nếu cậu không chê liền nằm đi, giường này hai ngày trước tôi mới vừa đổi .”
Hắn cái gì cũng chưa nói, ôm cánh tay ngồi ở mép giường, thân thể ngã xuống, cánh tay như cũ ôm trước ngực, chân dài không đủ chỗ nghẹn khuất cuộn tròn, thanh âm mệt mỏi, khàn khàn trầm trọng.
“Để ý cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy ra ngoài.”
“Được.”
Tô Hòa Mặc thấy hắn nhắm hai mắt, rúc nửa khuôn mặt chôn trong cổ áo hoodie , Tô Hòa Mặc ở bàn học tìm kiếm đồ vật, từ phía dưới sách giáo khoa hỗn độn rút ra một tấm card,tờ giấy hồng phấn bị đè ở phía dưới rớt ra, có người bên ngoài phòng khách kêu hắn.
Hắn vội vàng lên tiếng đáp lại, nhấc chân vội vàng đi ra ngoài, trở tay đóng lại.
“Tô ca, thùng nước ở đâu a?”
“Tuổi còn trẻ mà mắt mù rồi hả?, thùng nước lớn như vậy mà cậu nhìn không thấy?” Hắn hướng lên thùng thượng đạp nhẹ một cái.
“Ha ha ngượng ngùng, chỉ lo nhìn cô ấy vẽ, thật, thật trừu tượng a.”
Tiêu Trúc Vũ đắc ý t dào dạthưởng thức tác phẩm của mình, một bộ dáng tự tin vừa lòngmười phần , không biết là ai cho cô dũng khí này.
“Tiêu Trúc Vũ, vẽ tranh cũng cần chú ý sắc thái, nặc, nhìn xem cái này.”
Hắn lấy ra một màu sắc ấm áp , cùng màu cam đưa cho cô: “Chỉ cần hai màu này tùy tiện vẽ, bất luận vẽ ra một bức tranh như thế nào thì đều với cái mà cô vẽ hiện tại đẹp hơn nhiều.”
Cô dẩu miệng lắc đầu tỏ vẻ hoài nghi: “Tôi không tin!”
Đối với sự tự tin của cô, biểu tình rốt cuộc không nhịn được muốn cười, Tô Hòa Mặc đem mấy màu vừa rồi ấn lên bảng vẽ: “Vẽ! Tôi dạy cho cô, vẽ xong , cô tuyệt đối phải bái tôi làm lão sư!”
“Tô ca, cậu không cần tìm tự tôn trên người--- người không hiểu về vẽ tranh đi ? .”
“Đi đi, tốt xấu gì lúc sơ trung tôi cũng là quán quân tranh sơn dầu!”
Hắn rút bút vẽ trong tay cô ra .
“A trả lại cho tôi.”
“Chút sẽ đưa cho cô, không phải vẽ loạn như vậy, khi muốn đổi màu sắc thì phải đem bút này rửa sạch sẽ,cô hiểu hay không.”
Tiêu Trúc Vũ tính trẻ con quật cường, cho rằng được chị gái kia khích lệ vài câu cô liền rất giỏi, mới không cam lòng bị hắn xúi giục sửa sai.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~