Tiêu Trúc Vũ bị hắn kéo vào phòng khách sạn .
Bị đánh trong thang máy đã làm thần chí cô có chút mờ mịt không rõ, sợ hãi đến tận xương cốt, cảm xúc khủng hoảng không thể che đậy, nhất cử nhất động của hắn đều làm cô sợ sệt đến phát run.
Thời điểm được Bạch Dương buông ra, cô tựa như một con mèo còn được thả về nhà, dùng sức hướng tới một góc trong phòng mà chạy, cuộn tròn trong không gian u ám , cảm thấy nếu mình ẩn nấp như vậy liền sẽ không bị nhìn thấy.
“Ô ô, ô ô.”
Che lại mặt bị tát sưng , cong cẳng chân cùng bụng bị đá đau , biến thành túi khóc để trút giận ra ngoài, cái mũi thì thầm hút khí.
Bạch Dương cởi bỏ áo, đi vào trong phòng tắm, không quên quay đầu lại, sắc mặt tối tăm cảnh cáo cô: “Lúc tôi đi ra mà em còn dám khóc, tôi sẽ đem em đánh đến kêu không ra tiếng.”
Hắn trước nay cũng không hề nghĩ tới, hàng năm đánh người thủ đoạn bức người , có một ngày được dùng đến trên người của một ngốc tử có chỉ số thông minh thấp .
Bước vào phòng tắm, cởϊ qυầи vứt trên mặt đất, lại bước ra lấy quần áo, sau đó chân trần đi vào.
Thẳng đến khi hắn biến mất, Tiêu Trúc Vũ mới dám nâng đầu lên, thân mình ở một góc tối, hướng tới nơi có ánh sáng chiếu rọi khát vọng nhìn.
Cô muốn đi ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa, lông mi dài rậm dính đầy nước mắt nhẹ nhàng run rẩy, hai bên mặt bị đánh sưng lên không đồng đều có chút buồn cười .
Do dự thật lâu thật lâu, cô không dám, thật sự một chút cũng không dám.
Tiêu Trúc Vũ lại đem chân mình rụt rụt lại phía sau , đem đầu vùi vào giữa đầu gối, chịu đựng lục phủ ngũ tạng trên người kêu gào đau đớn.
“bà ngoại, cứu cứu Tiêu Tiêu, ô.”
Tiếng nước phòng tắm càng ngày càng lớn , cô trước sau cũng không dám di động dù chỉ một bước, tiếng khóc cũng dần dần đình chỉ đem cảm xúc bằng phẳng lại, sợ hãi hắn sẽ đánh cô, đem thanh âm đều nghẹn trở về, đem nước mũi hút khô.
Bạch Dương đi ra ,nhìn thấy cô vẫn là bộ dáng kia, lần này có gan lộ ra tròng mắt đen bóng, thẳng lăng lăng ngốc ngốc nhìn chằm chằm hắn, phẫn nộ tiêu tan không ít, hắn đến hỏi một chút.
“Có nguyện ý cùng tôi kết hôn không?”
Hạ thể được bao bọc bới áo tắm dài, nhấc chân hướng cô đi qua .
Sinh ra đã có sẵn khí tức uy lệ, thân hình thon dài đứng thẳng như cây tùng, không hề văn nhã ôn nhu mà toát ra tràn ngập uy hϊếp, ngừng ở trước mặt cô, mắt lạnh nhìn từ trên cao mà quan sát xuống.
Ngay cả Tiêu Trúc Vũ có ngốc cũng hiểu, cô nếu là dám nói một từ không, thì nên chuẩn bị tinh thần bị đánh đi .
Vì thế đầu chỉ gật gù như điên.
“Nói chuyện!”
“Nguyện, nguyện ý.”
“Lớn tiếng chút!”
“Nguyện ý!” cô mới vừa ngừng khóc nức nở, thanh âm vang dội bốn phía --hét ra tiếng.
Bạch Dương nhếch miệng cười : “Nguyện ý cái gì?Lớn tiếng nói cho tôi biết!”
“Ô a, ô a! Tiêu Tiêu nguyện ý, cùng cậu kết hôn.” Giống nư tội phạm sắp đem ra xử tử vậy, bi tráng kêu khóc, người không biết còn cho rằng bị ủy khuất rất lớn.
“Được a, hiện tại em chính thức bắt đầu là cô vợ nhỏ của tôi.”
Bạch Dương đem từ không biết xấu hổ quán triệt vứt ra sau đầu, ngồi ở mép giường kiêu ngạo bắt chéo chân, đưa cằm ý bảo chỗ quần áo trên mặt đất kia, chỉ huy cô: “Đi, đem quần áo lão công em thu thập thật chỉnh tề.”
“Ô ô, ô.”
Nước mắt Tiêu Trúc Vũ không cần tiền cũng rơi như mưa, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đã bị hắn quát lớn: “Quỳ làm!”
“Ô!”
Tứ chi cô chấm đất giống như tiểu cẩu, áo hoodie trên người mặc dù to rộng, cũng ngăn không được thời điểm cô quỳ xuống ,mông tròn trịa hướng ra sau mà lỏa lồ, liền kém sau mông không có thêm cái đuôi , nếu có chắc chắc bây giờ sẽ gục xuống ủ rũ .
Chậm rì rì hướng tới đống quần áo trên mặt đất bò tới, đã cùng bà ngoại học qua gấp quần áo như thế nào , cô nắm quần áo lên, một bên khóc một bên gấp gọn.
Bạch Dương nhìn cô lúc này thật muốn hút muốn điếu thuốc để thư giãn, cô thật sự giống như một cái cô vợ nhỏ còn vị thành niên, giận không dám nói, cái này không phải được gọi là người đàn ông làm chủ gia đình tốt sao?
Trong lòng hắn cũng muốn phát ra nụ cười khinh thường chính mình,nghĩ cũng đủ nhiều.
“Gấp tốt quần áo , liền đi đến ngăn kéo đem thuốc lấy ra cho tôi.”
“Ô ô.” Tiêu Trúc Vũ khóc lóc gật đầu, rõ ràng không dẩu cái miệng nhỏ lên, nhưng gương mặt rõ ràng nổi ủy khuất, nhưng mà nhan sắc có chút xấu, vừa sưng vừa tím.
Cô đem quần áo gấp chỉnh tề đặt ở cuối giường, bò đi đến bên cạnh tủ đầu giường của hắn, động tác quỳ bò trúc trắc , rất nhiều lần đầu gối chịu đựng không nổi dường như sắp té ngã, cổ áo hoodie rũ xuống làm khe hở hiện ra càng lúc càng lớn, bên trong không có mặc nội y, vυ' cũng bị nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Thứ đồ kia cùng cái một đứa trẻ chưa phát dục không hơn không kém, phỏng chừng là do không phát dục tốt, hai cái tiểu màn thầu treo ở trước ngực, còn không bằng cơ ngực được hắn tập luyện ra.
“Tôi nhìn xem bức đã tốt chưa.”
Sấn đến cạnh cô khi cô đang mở ra ngăn kéo, dùng ngón chân đi moi huyệt động sưng đỏ ở hạ thể , chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào chút, cả người cô liền đau đến run rẩy.
“Đau, Tiêu Tiêu đau.”
“Câm miệng, đem thuốc lấy ra !”
Cô ngượng ngùng đem mông ngồi xuống , muốn tránh né bàn chân to kia, kéo ngăn kéo ra nhìn thấy một hộp thuốc màu đỏ , bên cạnh còn có mấy tờ tiền mặt rải rác.
Nhăn dúm dó màu xanh lục, màu lam, một tờ, mười tờ, hai mươi tờ.
Những tờ tiền này thực giống với tiền mà bà ngoại đã cho cô, thậm chí cô còn có thể nhìn ra, mặt trên có chút dấu vết bùn đất , có thể là do lúc bán đồ ở chợ thối tiền qua lại nên dính lên, ngón tay cọ vào vết bùn đất ở mặt trên của mấy tờ tiền, Tiêu Trúc Vũ đối với tiền thực mẫn cảm, bà ngoại cho cô tiền càng giống như bảo vật đối với cô, liếc mắt một cái là có thể xác định chắc chắn.
“Tiền của tôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt đong đầy hốc mắt, thanh âm nhu nhu nhược nhược không dám quát lớn, mang đầy ngữ khí khó có thể tin .
“Tiền này không phải của em.” khóe môi Bạch Dương nhẹ nâng, thanh âm lãnh đạm.
“Đây là, chính là tiền của tôi, tiền của tôi! Là tiền bà ngoại cho tôi, bà ngoại cho tôi!”
Cô có thể vô cùng chắc chắn mà xác định, nắm tiền trong ngăn kéo kia lên nắm chặt trong tay nhỏ , như quỷ chết đói nhìn thấy thức ăn, bực mình trừng mắt hung dư nhìn hắn, đáng thương che chở tiền mặt dơ hề hề .
“Buông!”
Bạch Dương gầm nhẹ, cất cao tiếng nói uy hϊếp , cảm giác tức giận đã tăng lên mãnh liệt.
Tiêu Trúc Vũ cảm thấy ủy khuất, cái này rõ ràng chính là của cô!
“Cậu dựa vào cái gì mà cướp tiền của tôi, cậu tiện nhân này, người xấu, tôi không tha thứ cho cậu, ngay cả khi cậu dẫn tôi đi ăn cơm , cũng sẽ không tha thứ cho cậu, tôi muốn nói cho bà ngoại biết!”
“Tôi nói em buông.”
Cô không biết lấy dũng khí từ đâu ra cùng hắn rống to gọi nhỏ: “Dựa vào cái gì nói tội buông, tiền của tôi, tôi!”
Bang--- một cái tát.
Bạch Dương không chút khách khí tát manh lên mặt cô , lực đạo mạnh đến mức làm cô trật đầu.
“Đây là lần thứ hai, em còn để tôi lại lặp một lần nữa sao?”
Tiêu Trúc Vũ rốt cuộc lại biết hắn đáng sợ thế nào, tóc dài rối tung giống như nữ quỷ , cầm tiền khóc sướt mướt từ trên mặt đất bò dậy, ô oa hướng đến cửa mà chạy , đem tiền giấy bảo hộ ở trong ngực run rẩy kêu: “Tiền của tôi, ô a a a đây là của tôi, tôi!”
Bạch Dương nắm dép lê trên mặt đất lên , trở tay hướng về phía cô ném mạnh qua , trực tiếp đập thẳng vào cái ót, đem đầu cô đau như búa bổ .
Nhấc chân hai ba bước đuổi theo, nâng chân dài dậm vào lưng cô , đá cô bò trên sàn nhà.
Bị đánh ngã xuống đất, quỷ khóc sói gào, một tay gắt gao nắm chặt tiền giấy , tay kia thành nắm chặt thành đấm.
“Buông tiền ra.”
Bạch Dương đứng ở trước mặt cô, giọng nói không hề có độ ấm lạnh như băng, mu bàn chân to rộng nhô lên gân xanh, theo cẳng chân hướng lên trên , không nói gì nhưng cũng biết là do quá phẫn nộ mà chúng nó mới hơi hơi nhô lên như thế.
Thấy cô chỉ khóc mà không buông tiền ra, hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy dép lê vừa rồi ném cô , ấn cánh tay cô xuống, bàn tay to dùng lực giơ lên ở giữa không trung, tàn nhẫn hướng lên mu bàn tay nắm chặt thành nắm mà đánh!
Bang!
Một lần đánh xuống thôi liền thấy da thịt đã hồng lên, cô nhịn không được đau qua liền đem tay buông lỏng.
Bang, bang, bang!
Ba lần, năm lần.
Tiêu Trúc Vũ kêu thảm muốn đem tay rút ra, nhưng hắn càng ấn càng chặt, như muốn đem xương cốt nghiền nát , múa may cánh tay, dép lê đánh càng lúc càng nhanh, rũ mắt tức giận, đôi mắt trừng lớn đáng sợ , cánh tay đánh xuống không ngừng.
“A a! A đau, đau, a a cứu cứu Tiêu Tiêu a!”
“Cứu Tiêu Tiêu!”
Mười lần.
Hai mươi lần.
Thịt non ở mu bàn tay sưng đỏ ,da tróc thịt bong, nóng rát đau nhói, hắn không biết mệt mỏi mà đem đánh, tiền giấy rơi xuống bị ma xát qua lại mà rách thành hai nửa.
Tiêu Trúc Vũ nhe răng trợn mắt, đau đớn giăng kín trong đôi mắt, ngũ quan như lệch khỏi vị trí, giãy giụa không ngừng, hai chân điên cuồng vũng vẫy, kêu thảm thiết không ngừng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~