Dang Chân Đóng Phí Bảo Hộ

Chương 1: Thiếu nữ ngốc nghếch

Một nữ sinh đẩy mạnh cô xuống đất, sống lưng cùng cái ót ---Bịch---- một tiếng bị đập mạnh vào các góc cạnh không đồng điều của tảng đá bên dưới thân, cơn đau đớn kịch liệt làm cô oa một tiếng khóc lớn.

“Câm miệng!Đồ đáng chết thiểu năng trí tuệ khóc cái gì mà khóc.”

Nữ sinh cầm đầu cướp cặp sách ở trong ngực cô, Tiêu Trúc Vũ quỳ trên mặt đất gắt gao mà giành giật lại cặp sách của mình, đôi mắt đỏ hồng quật không buông: “Cô không được cướp đoạt đồ của tôi ! Đây là cặp sách của tôi.”

“U,còn sức hăng hái mà tranh đoạt với tao? Tao sẽ cho mày biết mặt a!” Nữ sinh cầm đầu nhìn thoáng qua hai nữ sinh bên cạnh, ngẩng đầu dùng cằm chỉ chỉ vào cô

Mấy nữa sinh đó đồng thời cùng tiến lên, một người một bên bắt lấy hai cánh tay cô , thành công đem cặp sách đoạt lấy, kéo khóa , đem tất cả đồ vật bên trong đều xốc ra trên mặt đất.

Năm quyển sách, hai chi bút lông, còn có ba quyển sách luyện tập .

“Quỷ nghèo, tiền của mày đâu!”

“Chị, chị xem thử tầng bên trong của cặp sách có hay không.”

Cô ta lại một lần nữa cầm lên cặp sách , kéo ra khóa kéo ẩn ở bên trong, kinh hỉ phát hiện bên trong có mấy tờ tiền mặt: “Mẹ nó thật là có này!”

“Địa phương mà mấy ngốc tử dấu tiền khẳng định là chỉ ở mấy chỗ như vậy thôi”.

“Chỉ 88 đồng, mẹ nó, nghèo chết đi được, cũng chỉ đủ ăn một bữa BBQ nướng mà thôi.” Cô ta ném lại cặp sách, đếm lại mấy tờ tiền cũ lần nữa.

“Cô trả lại cho tôi! Đó là bà ngoại cho tôi, trả lại cho tôi a!” Tiêu Trúc Vũ đạp loạn xạ hai chân, hai người thiếu chút nữa ấn không được cô, vì vậy mà một nữ sinh trong đó đã nhấc chân hướng bụng cô mà đạp phát, đồng phục sạch sẽ tức khắc có dấu vết của dấu giày đạp lên.

“Mẹ mày muốn chết hả! Động cái gì mà động, tay lão nương túm đều mệt mỏi rã rời rồi này.”

Cô ta đem tiền bỏ vào túi của mình, Tiêu Trúc Vũ hự hự khóc lóc, ánh mắt thù hận không chút nào lảng tránh mà nhìn chằm chằm vào mấy nữ sinh kia, cô mở miệng ma sát hàm răng giống như một tiểu mãnh thú, tùy thời chuẩn bị nhào lên công kích.

Một màn này, thực sự đem mấy nữ sinh kia cười ra tiếng, một bộ móng tay được sơn mày tím chế trụ mặt cô, móng tay bén nhọn đặt trên làn da non mềm của cô, cúi đầu nắm tóc cô mà phi một ngụm.

“Tuần sau mà còn mang tới dưới 100 đồng, xem tao thu thập mày thế nào , tao đem mày lột sạch quần áo để mấy thằng đàn ông đều nhìn thấy mày phát tao tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!”

“Cô là tiện nhân! Bà ngoại nói loại người như cô kiếp sau khẳng định sẽ làm heo.”

“Mẹ mày, tao hiện tại đem mày đánh thành heo trước , xem mày làm heo trước hay đợi kiếp sau tao thành heo!”

“Cô có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Tôi sẽ nói cho lão sư, họ sẽ đem cô đuổi học.”

“Mẹ mày đồ thiểu năng trí tuệ chưa ăn đòn chưa biết sợ đúng không!”

“Chị, cô ta chính là ngốc tử, là người vấn đề về đầu óc , chị nói nhiều với nó làm gì, nó nghe không hiểu gì đâu!”

“Đúng vậy, chỉ số thông minh của nó làm sao đánh đồng với chúng ta được”.

Nữ sinh cầm đầu nghe vậy, lúc này mới hạ hỏa một chút, hướng trên đùi cô đá mạnh cho hả giận rồi nói: “Đi thôi, cùng loại này ngốc tử này nói chuyện sẽ lây bệnh!”

“Cô đem tiền trả lại cho tôi ! Trả lại cho tôi a!”

Tiêu Trúc Vũ muốn kéo nữ sinh kia, kết quả mới vừa đứng dậy bởi vì bụng quá đau mà hướng trên mặt đất nằm bò, cái ót cũng đau làm cô đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, ghé vào mặt cỏ ôm lấy thảm cỏ xanh mà cất tiếng khóc lớn, nước mắt nghẹn ngào đến phát cuồng khóc đến nổi không thở nổi.

Chờ cô rốt cuộc khóc mệt mỏi, mới lau mặt chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, sau đó quỳ gối trên mặt đất nhặt lên văn phòng phẩm cùng sách của mình, lấy cặp sách qua hướng bên trong bỏ lại vào.

Đầy ngập ủy khuất, khống chế không được lại bắt đầu nức nở, cầm bút dùng sức vứt vào trong bao đựng, mí mắt rũ xuống một mảnh hồng hồng, trên mặt trên cổ dơ hề hề, âm thầm ghi nhớ thù này.

Cô kéo lại khóa kéo của cặp sách,thời điểm chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện, cách đó không xa từ khi nào đã có một nam sinh đang đứng thảnh thơi dựa vào thân cây, một chân chống lên thân cây, cho dù cô có bận rộn thu thập cặp sách cũng không đến giúp mà vẫn ung dung đứng hút thuốc, đưa mắt nhìn chằm chằm cô.

Tiêu Trúc Vũ phồng miệng, ôm đồ vào trong lòng ngực hướng hắn hô to: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Nam sinh kia vẻ mặt kiêu ngạo, một tay kéo mũ lưỡi trai chặt vào đầu sau đó nâng chân hướng về phía cô mà bước tới.

Tiêu Trúc Vũ có chút sợ hãi, nhìn thấy hắn đem tàn thuốc ném vào trên cỏ, tay cắm vào túi quần, vì chân dài hơn so với người thường nên không đến vài bước liền tới trước mặt cô rồi.

Ánh mắt cô hướng lên trên nhìn lên, mũ lưỡi trai kéo thấp, chỉ nhìn thấy mơ hồ nửa khuôn mặt tinh thần phấn chấn mơ hồ , lông mi hơi cong phía dưới đuôi mắt có thêm nốt ruồi làm khuôn mặt hắn càng thêm mị hoặc.

“Muốn đến hỏi xem tình hình của em thế nào, ân?” Hắn đúng lý hợp tình hỏi lại.

Tiêu Trúc Vũ dẩu miệng không phục mà nhíu mày, âm khang mềm mềm: “Cậu ở nơi đó nhìn tôi bị khi dễ còn không giúp , cậu cũng là cùng các cô ấy đều là một đám! Cũng không phải thứ người tốt lành gì!”

“Phải không?”

Hắn nâng chân lên , hướng trên vai cô mà đá một cái! Đem cô đá nằm sấp thẳng trên mặt đất.

“Tôi đây cũng tới khi dễ em cho xứng với danh nghĩa của em cho, hẳn là lẽ đương nhiên đi.”

Tiêu Trúc Vũ bị đá lên bả vai đau nhói, liều mạng cắn môi không rên một tiếng, như là bị khi dễ quen rồi, thân thể từ trên mặt đất ngồi dậy: “Cậu cũng là tiện nhân, tôi muốn nói cho lão sư!”

Cô mới vừa dứt lời lại bị đá nằm sấp trên mặt đất, lần này đau cô không nín được nữa, oa oa gào khóc, mặt bánh bao thủy nộn bị nghẹn thành cục bột hồng rực.