Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 333: Bắt cóc

''Nô tỳ tham kiến Công chúa''

Một tỳ nữ bước đến, trong tay cầm một phong thư.

''Đây là tin mà Diệp tướng quân giao cho Công chúa''

Phong thư giao vào tay Ca Cát, chớp mắt tỳ nữ liền biến mất không thấy nữa.

Hai người Khố Nhĩ Vân Châu và Ca Cát nhìn nhau.

''Diệp tướng quân?''

''Công chúa người xem một chút đi? Diệp tướng quân cũng đang tấn cấp trong ba mươi hai người, lỡ đâu Tướng quân đối với người...''

Ca Cát mừng rỡ dâng lên phong thư.

Diệp tướng quân tuấn tú lịch sự, so với Tào Doãn Côn gì đó thì tốt hơn gấp trăm lần.

Ngược lại là Khố Nhĩ Vân Châu có chút do dự, tiếp nhận phong thư tới tới lui lui một hồi mới chậm rãi mở ra.

Trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ nhỏ: Giờ Tý tối nay, gặp nhau ở Thanh Phong Trai bên ngoài dịch quán.

''Thanh Phong Trai?''

Khố Nhĩ Vân Châu nhíu mày: ''Đó là nơi nào?''

''Nô tỳ biết'' hai mắt Ca Cát tỏa sáng.

''Đó là một quán trọ lớn nhất ở đối diện dịch quán, có vài đầu bếp của Thiện phòng dịch quán là mượn từ chỗ đó, mỗi lần đi xách thiện đều nghe họ nói''

''Quán trọ?''

Khố Nhĩ Vân Châu càng mờ mịt.

''Đêm hôm khuya khoắt giờ Tý, hẹn ta đi quán trọ?''

Ca Cát cũng cảm thấy có chút bất thường, nhưng phong thư này là Diệp tướng quân đưa tới, lại thêm tình cảm của Công chúa.

Nàng khó mà duy trì lý trí.

''Tất nhiên là Diệp tướng quân có chuyện muốn nói với người, nhưng ngại dịch quán người đến người đi không tiện, cho nên mới hẹn người ra ngoài''

''Công chúa, người mau mau thay y phục chúng ta đi thôi''

Có lẽ Diệp tướng quân cũng không đành lòng nhìn Công chúa gả cho tên đần Tào gia kia nhỉ?

Có lẽ Diệp tướng quân một đường hộ tống, trong đêm tuần tra, đã ngầm sinh ra tình cảm với Công chúa rồi?

Có lẽ....

Dù bất kể là nói thế nào, đến là được rồi.

Khố Nhĩ Vân Châu cẩn thận lật phong thư ra, lạc khoản* bên trên đích thật là Diệp Tư Quân, kiểu chữ trên giấy cường tráng mạnh mẽ, rồng bay phượng múa tiêu sái lưu loát.

*chữ ký

Giống như y vậy.

Gương mặt của Công chúa Vân châu không hiểu sao có chút đỏ.

''Được rồi''

Cẩn thận thu lại phong thư, nàng xoay người đi vào phòng.

Thay y phục xong đi ra.

Ca Cát lại bận trước bận sau trang hoàng cho Công chúa nhà mình, cuối cùng mới khoác áo choàng đen lên.

''Đi thôi, nô tỳ cùng đi với người''

''Đường không xa, chúng ta đi bộ là qua tới''

Hai chủ tới ra khỏi lầu các, dọc theo con đường quen thuộc đi về phía trước.

Trong lòng Khố Nhĩ Vân Châu vẫn bất an.

Vừa vặn có một đội binh lính tuần tra đi tới, nàng cắn cắn môi vẫn đến đón.

''Xin hỏi...''

''Tham kiến Công chúa Vân Châu''

Các binh sĩ lễ phép cung tay thi lễ.

Khố Nhĩ Vân Châu đứng lại, nhìn trước nhìn sau, phát hiện Diệp Tư Quân quả nhiên không ở trong đội ngũ.

''Xin hỏi....Diệp tướng quân đâu?'' nàng lấy dũng khí.

''Hồi bẩm Công chúa, đêm nay Diệp tướng quân không có trực, người có chuyện gì có thể tìm Lưu tướng quân''

Quả nhiên, y quả nhiên không có ở đây.

Tim của Khố Nhĩ Vân Châu nhảy lên bình bịch.

''Không có, ta không sao''

''Các Tướng quân xin cứ tự nhiên''

Nàng cẩn thận thu hồi mép váy, tránh hai bước tiếp tục đi về phía trước.

Binh sĩ kia có chút buồn bực, không nhịn được hỏi.

''Đã trễ như vậy rồi, Công chúa muốn đi đâu?''

Bóng lưng Khố Nhĩ Vân Châu cứng đờ, ngực đập loạn, như con thỏ.

Suy tư một lát, nàng vẫn cười quay đầu.

''Đêm nay phụ vương ta dùng bữa hơi nhiều, ta đi qua xem ngài ấy một chút, sẽ nhanh chóng trở về, các Tướng quân không cần quan tâm''

''Được''

Các binh lính tuần tra yên tâm, tiếp tục tuần tra.

Khố Nhĩ Vân Châu nhẹ nhàng thở phào, gần như cùng với Ca Cát chạy thẳng ra khỏi dịch quán.

''Nguy hiểm thật đó''

Cô nương mười sáu tuổi mệt mỏi thở dốc, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng.

Ca Cát lại hưng phấn.

''Nô tỳ nói không sai chứ? Quả nhiên là Diệp tướng quân hẹn người''

''Đối diện chính là Thanh Phong Trai, Diệp tướng quân nhất định là đang chờ người, đi nhanh đi, nô tỳ đợi tin tốt của người''

''Ừm!''

Khố Nhĩ Vân Châu cũng không nghi vấn nữa, trong mắt đều là ngọt ngào.

Có thể gả cho người ngọc thụ lâm phong, ai mà nguyện ý cho một kẻ ngu ngốc.

Khố Nhĩ Vân Châu nàng cũng chỉ là cô nương mười sáu tuổi, chính là độ tuổi thiếu nữ mơ mộng yêu đương.

Thứ mà các cô nương khác có, đôi nghi nàng cũng sẽ ngưỡng vọng một chút.

...

Thuận lợi tìm tới Thanh Phong Trai, Khố Nhĩ Vân Châu cẩn thận chỉnh lý váy hoa lựu.

Bước đều tiến lên gõ cửa.

''Xin hỏi có ai ở đây không?''

Gõ mấy lần, bên trong rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu cửa cọt kẹt mở ra.

''Cô tìm ai?''

Là một nam tử có dáng dấp hung thần ác sát.

''Diệp tướng quân có ở đây không? Ta nhận được tin....''

''Thì ra là Công chúa Vân Châu, mời vào''

Khố Nhĩ Vân Châu nói cám ơn, nhấc mép váy đi vào theo, để Ca Cát chờ ở bên ngoài.

Đến tận đây.

Nàng vẫn mảy may không phát hiện cái gì bất thường, thủ hạ của đại Tướng quân uy phong lẫm liệt dù sao cũng sẽ có vài mãnh tướng.

Nam tử này mặc dù dáng dấp hơi dữ, nhưng ngôn từ thái độ khá lịch sự.

Khố Nhĩ Vân Châu đi theo nam tử kia tới hậu viện, mãi cho đến cuối Thanh Phong Trai vẫn không thấy bóng dáng Diệp Tư Quân.

''Diệp tướng quân đâu?''

Quay đầu định hỏi nam tử kia một chút, đối diện lại đập tới một côn.

Đầu truyền đến đau nhức kịch liệt, mắt tối sầm lại, Khố Nhĩ Vân Châu mềm nhũn ngã xuống đất bất tỉnh.

...

Lúc tỉnh lại, Khố Nhĩ Vân Châu chịu đựng đầu đau kịch liệt, gian nan mở mắt.

Bên tai truyền đến vài tiếng cười gằn.

''Đây chính là Công chúa Vân Châu trong truyền thuyết đó sao?''

''Chậc chậc, quả nhiên là da mịn thịt mềm, nhìn xem cái eo nhỏ như liễu này, làn da vô cùng mịn màng này, hôm nay có lộc ăn rồi''

''Gặp một lần trên sân đấu võ, trong lòng liền ngứa không chịu nổi, lão tử cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tiểu nương môn* nào xinh đẹp như vậy''

*con đàn bà

''Các huynh đệ, chờ lão tử hưởng dụng xong, các ngươi ai ai cũng có phần''

Nam tử mặt mũi hung tàn ác sát nhe răng cười, sẹo trên trán dữ tợn đáng sợ.

''Được!''

''Đại ca thật có lòng!''

Một đám lưu manh bên dưới phối hợp.

Khố Nhĩ Vân Châu tinh thông ngôn ngữ Trung Nguyên, biết rõ bọn hắn muốn làm gì.

Nàng hoàn toàn kịp phản ứng, mình bị lừa rồi.

Nơi này căn bản không có Diệp tướng quân gì cả, chỉ có một đám lưu manh tiểu thổ phỉ đầu đường xó chợ.

''Các ngươi...''

Vừa phát ra chút âm thanh, nam tử hung thần ác sát kia liền bu lại.

''Ôi chao tiểu mỹ nhân, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại, đại gia ta chờ đã lâu''

Nói xong một đôi tay to định sờ lên người Khố Nhĩ Vân Châu.

''Ngươi đi ra! Đừng đυ.ng vào ta!''

Khố Nhĩ Vân Châu liều mạng co lại phía sau.

Động tác kịch liệt, giống như trong nháy mắt tiếp theo sắp đυ.ng phải trở ngại liền sẽ tự sát.

''Tính tình cũng rất mãnh liệt, lão tử thích''

''Đến đây, trói nàng ta lên!''

Một tên mặt thẹo gào to, đám côn đồ bên dưới lập tức lấy dây gai trói tay ra, trói chặt Khố Nhĩ Vân Châu.

''Bây giờ xem ngươi chạy thế nào!''

Hắn tới gần, cười đến vẻ mặt thô tục bỉ ổi, giống như con gấu chó bắt được tiểu thỏ trắng trong đống tuyết, trong chớp mắt có thể xé nàng thành mảnh nhỏ.

''Ngươi đừng tới đây....ngươi...''

Vân Châu sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay chân run rẩy.

''Ta là Công chúa tới hòa thân, ngươi dám đυ.ng đến ta, không sợ Hoàng đế của các ngươi truy xét, lấy cái mạng chó của các ngươi sao?!''

Nàng dùng hết khả năng khiến giọng nói của mình có lực uy hϊếp.

Đáng tiếc đám tiểu lưu manh nhiều năm lăn lộn đầu đường này, đầu đã sớm ở trên dây lưng quần, cản bản không sợ.

''Hahaha!'' tên mặt thẹo vẫn chậm rãi tới gần.

''Lão tử sợ, sợ muốn chết rồi''

''Hiện tại tốt nhất là ngươi đi nói với Hoàng đế, xem có ai tới cứu ngươi không?''