Trở về từ Trường Ninh Cung, Diệp Tư Nhàn lại tự mình đến Thái y viện.
Nàng tự mình gọi hai thái y đã bắt mạch tới trước mặt lần nữa, thẩm vấn kỹ càng từng người.
''Con ta đến cùng là bệnh gì?''
''Tại sao chúng nó lại thành như vậy? Khi thì thích ngủ bất tỉnh, khi thì tính tình nóng nảy''
''Con của ta bình thường chưa từng như vậy''
Trong đôi mắt Diệp Tư Nhàn lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hai tay khoanh lại, dáng vẻ đó như đang nói.
'Nếu hôm nay các ngươi không nói thật, bổn cung nhất định sẽ chém các ngươi thành trăm mảnh'
Hai thái y trực tiếp bối rối.
''Chính là đồ ăn tương khắc mà? Quý phi nương nương, có phải người...'' bọn hắn có chút chột dạ.
Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên vỗ bàn một cái.
''Làm càn! Dám can đảm ra vẻ trước mặt ta, con ta ăn đồ tương khắc cái gì chứ?''
Một thái y khác do dự, vẫn thành thật nói.
''Đồ ăn tương khắc sẽ dẫn đến đầu não bị tổn thương, sẽ xuất hiện hiện tượng ngủ nhiều, nếu như thanh tỉnh, tâm tình của chúng rất khó khống chế''
''Nương nương không ngại thì trở về tra thức ăn của nhũ mẫu một chút''
''Nếu như thức ăn của các nhũ mẫu không thích đang, cũng sẽ thông qua sữa truyền cho hài tử''
Diệp Tư Nhàn bán tín bán nghi, nổi giận đùng đùng trở về tra.
Nhưng tra tới tra lui, mãi cho đến tết Trung Nguyên mười lăm tháng bảy cũng không tra ra được gì.
Thức ăn của các nhũ mẫu không có vấn đề, bọn nhỏ cũng không phát bệnh nữa, cần ăn thì ăn muốn chơi thì chơi, ăn ở vô cùng bình thường.
Lại có thái y đến bắt mạch, bọn hắn thậm chí bắt đầu đổi giọng.
''Có thể nương nương đột nhiên rời cung, bọn nhỏ còn quá nhỏ, vô cùng ỷ lại mẫu thân''
''Bỗng nhiên rời cung có lẽ bọn nhỏ không thích ứng;
''Công chúa Di An là chị ruột của chúng, dù sao cũng là cốt nhục thân tình...''
Các thái y ngươi một câu ta một câu, nói đến Diệp Tư Nhàn trợn mắt há mồm.
Nàng không tin, đành phải điều tra trong âm thầm.
Đáng tiếc.
Nàng tìm tòi tất cả người và sự việc có khả năng trong ngoài cung một lượt, cũng không phát hiện có gì quá mức khác thường.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận như vậy, không phải là kết quả của kết quả.
Mười lăm tháng bảy.
Triệu Nguyên Cấp dẫn đầu tôn thất cáo mệnh văn võ bá quan, tế điện Hoàng hậu đã qua đời, cũng thực hiện lễ xả tang.
Qua hôm nay, sinh hoạt trong cung phải triệt để khôi phục bình thường.
Dân gian cũng có thể lần nữa khôi phục náo nhiệt.
Thê tử kết tóc Trần thị nhiều năm bầu bạn với Hoàng đế Đại Cảnh triều sẽ phải hoàn toàn ghi vào trong lịch sử.
Còn cả tộc nhà ngoại Trần thị của nàng, cũng triệt để kẹt ở nguyên quán, ít nhất trong vòng năm sáu đời sau cũng sẽ không thể xuất hiện.
Quyền lợi đại quốc Đại Cảnh triều mênh mông lại bị Đế vương nắm trong lòng bàn tay.
Sau lễ xả tang.
Tháng ngày trong cung lại khôi phục bình thường.
Tháng sau là Trung thu, Tương phi tiếp nhận thánh chỉ, nói phải hơn một nửa Trung thu yến muốn nàng xử lý.
Tương phi nâng thánh chỉ, cảm động đến rơi nước mắt không biết nói gì cho phải.
Đế vương tín nhiệm, bản lĩnh của nàng rốt cuộc cũng có đất dụng võ, Diệp quý phi tác thành, không có đoạt với nàng, cũng không thủ đoạn tranh sủng hãm hại gì.
Có lẽ về sau nàng đều phải lấy thân phận Tương phi chấp chưởng lục cung.
Càng nghĩ càng kích động, Tương phi cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, liền chạy tới Trữ Tú Cung muốn gặp Diệp quý phi.
Diệp Tư Nhàn vỗ về được hai cặp con trai con gái, lúc nửa buổi sáng rốt cuộc cũng rảnh để gặp nàng ta.
''Sao vậy? Tương phi có chuyện gì?''
Diệp Tư Nhàn buồn bực, trước kia nàng và Tương phi không có giao tình.
''Diệp quý phi nương nương''
Tương phi kích động quỳ xuống, báo ngọn nguồn chuyện hôm qua nhận được thánh chỉ với Diệp Tư Nhàn, cũng trùng điệp dập đầu, nói sau này nhất định sẽ cố gắng hầu hạ nương nương, xem nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Diệp Tư Nhàn: ''...''
Thì ra, đây là tới để phân trần?
''Hoàng thượng để ngươi xử lý Trung thu yến là tín nhiệm ngươi, ngươi cố gắng xử lý là được, đừng khiến Hoàng thượng thất vọng''
Diệp Tư Nhàn đàng hoàng trịnh trọng căn dặn, nào có thể đoán được tương phi lại dập đầu.
''Quý phi nương nương yên tâm thần thϊếp nhất định sẽ xử lý thật tốt, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ lung tung chiếm đoạt danh tiếng của nương nương, càng sẽ không mượn cơ hội tranh sủng, kính xin nương nương yên tâm''
Nàng vừa nói vừa dập đầu.
Diệp Tư Nhàn chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, chẳng lẽ biểu hiện của nàng rất bá đạo sao? Không cho phi tần bên dưới ra mặt?
''Không cần phải vậy''
Diệp Tư Nhàn mất kiên nhẫn, lạnh lùng đứng dậy.
''Chuyện Hoàng thượng giao phó ngươi cứ làm tốt là được, không cần suy nghĩ nhiều, bổn cung không cần ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó gì''
''Tự giải quyết cho ổn thỏa đi''
Diệp Tư Nhàn nói xong cũng rời đi, phất tay cho người tiễn khách.
Vẻ mặt Tương phi bất lực, cũng chỉ có thể đi theo Viên Nguyệt ra ngoài.
Ra khỏi chính điện, nàng kéo cánh tay Viên Nguyệt lại.
''Viên Nguyệt cô nương, vậy là sao? Chẳng lẽ Quý phi nương nương không vừa mắt ta?''
Viên Nguyệt vội lắc đầu: ''Đừng nói nữa, nương nương của chúng nô tỳ một lòng đều ở trên người của các Hoàng tử Công chúa, căn bản không quan tâm thứ khác, ngài chỉ cần làm việc cho tốt, tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung''
An ủi như thế một phen, Tương phi mới rời khỏi.
Bóng lưng của nàng kỳ thật vẫn cô đơn, vốn cho rằng tiền đồ của mình sắp tới, dù không xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, cũng có thể dựa vào Diệp quý phi.
Có thể thấy mình vẫn là suy nghĩ nhiều rồi.
...
Diệp Tư Nhàn quả thật không quan tâm chuyện trong cung, cả tấm lòng đều đặt trên người bọn nhỏ.
Cảnh Châu lớn hơn chút, đã đầy năm tuổi, là đứa sớm khôi phục nhất.
Nàng không còn ngủ nhiều, cũng không phát cáu lung tung nữa, chỉ là thỉnh thoảng sẽ vì không câu được cá mà bực mình.
Cảnh Nghiên vẫn chưa khôi phục, thường xuyên khóc rống, nhưng cũng tốt hơn so với trước.
Chỗ chết người nhất chính là hai huynh đệ Trường Uyên và Trường Diễn, nhất là Trường Diễn, quả thực là Tiểu Ma Vương khóc nhè.
Tính tình vừa lớn vừa nóng nảy, khóc một cái là tê tâm liệt phế.
''Bổn cung căn bản không tin đồ ăn tương khắc gì, càng không phải cái gì mà mẫu thân rời cung, chúng tuyệt đối có vấn đề''
Đôi mắt Diệp Tư Nhàn đỏ ngầu nghiến răng nghiến lợi: ''Đừng để ta điều tra ra là ai, nếu không ta nhất định cho kẻ đó chết không có chỗ chôn''
''Hèn hạ, quá hèn hạ, thế mà lại ra tay với trẻ con!''
Viên Nguyệt do dự một lúc, vẫn lo lắng tiến lên.
''Có phải là...Công chúa Di An không? Tại sao mỗi lần ngài ấy tới tiểu Hoàng tử liền khá lên?''
''Nô tỳ cũng đã hỏi nhũ mẫu, các bà ấy cũng hoài nghi''
''Có nhũ mẫu còn nói từng hỏi Công chúa Di An, nói là cái gì mà Công chúa có thể cấp tốc dỗ hài tử ngủ''
''Lúc ấy công chúa dạy mấy phương pháp, nhưng các nhũ mẫu thử từng cái đều vô dụng, vẫn là chỉ có bản thân Công chúa Di An tới mới được''
Mỗi câu Viên Nguyệt nói, lông mày Diệp Tư Nhàn lại nhăn thêm một chút.
''Sao ngươi không nói sớm?''
Viên Nguyệt cúi đầu: ''Nô tỳ không dám, chúng ta không có chứng cứ, nương nương, phải cẩn thận''
Diệp Tư Nhàn chảy nước mắt.
''Đúng vậy, cũng vì chúng ta không có chứng cứ, cho nên chỉ có thể chịu đựng, thật sự chỉ có chịu đựng''
Cũng may nàng đã quyết định, bất kể thế nào cũng phải đưa Tố quý phi ra khỏi cung.
Lần này là vì nàng ta, cũng là vì chính mình.
Dùng ân tình nhiều năm như vậy đi giúp nàng ta, giúp xong, đời này coi như không quen biết đi.
''Nương nương, nô tỳ nhất định sẽ dùng hết sức lực để điều tra, chỉ cần có dấu vết để lại là có hy vọng''
''Bọn họ không thể nào thủ đoạn thông thiên, chỉ cần là người làm thì sẽ có vết tích''
''Đúng vậy, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm''
Diệp Tư Nhàn lặng lẽ nhắm mắt lại.
Rốt cuộc, nàng phải một mình chiến đấu sao?