Buổi chiều, xe ngựa cuối cùng cũng vào thành.
Diệp Tư Nhàn vẫn là nhịn không được, vụиɠ ŧяộʍ vén một góc rèm xe lên, quan sát cửa thành mấy năm nay không thấy.
Mặc dù không bằng cửa thành cao to rộng lớn ở Kinh thành, nhưng mỗi một góc ở nơi đây đều quen thuộc, ba chữ to 'Huyện Giang Hoài' trên tường đất hai thành lâu cao, là phụ thân tỉ mỉ tự tay lựa ra trong mấy chục bức.
Mà ba chữ này cũng là chữ mà nàng đã học lúc đọc sách vỡ lòng, cùng lúc với tên họ của mình.
Mỗi một nét bút, đều quen thuộc như thể khắc trong xương tủy.
''Nhàn Nhàn, ta đưa nàng về nhà trước được không?'' Triệu Nguyên Cấp đưa tay nắm tay nàng, kéo lại màn xe.
Buổi sáng Triệu Nguyên Thuần đã đưa địa chỉ tới, trong tay Triệu Nguyên Cấp có địa đồ, xem một chút liền biết Diệp phủ ở thành nam.
''Vậy còn người? người thì phải làm sao?''
''Trẫm không thể cùng ở Diệp gia với nàng, những trẫm sẽ phái người bảo vệ Diệp trạch, nàng không cần sợ, thanh thản ổn định ở cùng với người nhà của nàng, chờ trẫm chấm dứt mọi thứ trong tay, sẽ tới đón nàng về nhà''
''Rất nguy hiểm phải không?'' Diệp Tư Nhàn hỏi.
''Có phải thϊếp đem thêm rất nhiều phiền phức cho người không?''
''Không nguy hiểm, nhưng mà theo nàng thì sẽ nguy hiểm, đánh nhau trẫm còn phải phân tâm che chở cho nàng'' Triệu Nguyên Cấp cố ý nói đùa.
Diệp Tư Nhàn cúi đầu xuống, lúc ngẩng lên ánh mắt kiên định.
''Được, thần thϊếp bằng lòng trở về nhà, Hoàng thượng nhất định phải bảo trọng, thần thϊếp chờ người tới đón''
''Ừm!''
Triệu Nguyên Cấp không biết từ đâu lấy ra một túi y phục cũ cũ bẩn bẩn cho nàng thay, mình cũng trét chút tro bụi lên mặt.
Chờ sắc trời tối xuống hoàn toàn, Triệu Nguyên Cấp kéo nàng xuống xe ngựa, trở mình lên ngựa chạy thẳng đến Diệp trạch.
Vốn cho rằng đã ẩn nấp kỹ, thật không ngờ vẫn là...
''Hoàng...Phu quân! Phía sau! Phía sau vây rất nhiều người!'' Diệp Tư Nhàn kinh hãi.
Lời còn chưa dứt, hơn mười người áo đen nhanh như chớp đã đến trước mặt, vây quanh hai người.
Triệu Nguyên Cấp đột nhiên ghìm ngựa, con ngựa kêu ré lên giơ cao chân trước, Diệp Tư Nhàn suýt chút văng ra ngoài.
''Hahaha, cẩu Hoàng đế, ngươi còn muốn chạy?''
''Ôi chà! Sao lại ôm tên ăn mày nhỏ trong lòng vậy, sao đường đường Đế vương háo sắc đến ngay cả tên ăn mày cũng không buông tha rồi à?''
''Tiếc là hôm nay là tử kỳ của ngươi, sau này mặc kệ là mỹ kiều nương hay là tiểu ăn mày, đều không còn liên quan đến cẩu Hoàng đế ngươi nữa!''
''Nói nhiều lời vô dụng với hắn làm gì, lên đi!''
Các tử sĩ áo đen từng tên như tiễn rời cung, bật lên từ trên lưng ngựa, giơ đao kiếm sáng loáng lao tới.
Diệp Tư Nhàn hoàn toàn ngây ngẩn, vẫn là Triệu Nguyên Cấp đưa tay bảo hộ nàng ở sau lưng, vừa dùng thân thể cản vừa trốn tránh!
''Hoàng huynh! Thần đệ tới trễ!''
Triệu Nguyên Thuần dẫn đám người từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Các ám vệ áo xám cấp tốc quấn thành một bầy với các tử sĩ áo đen, thanh âm đao kiếm bén nhọn chói tai truyền xa mấy trượng.
''Toàn bộ diệt khẩu, một tên cũng không để lại!''
Triệu Nguyên Cấp ra lệnh, sau đó giá ngựa lao ra khỏi vòng vây, Diệp Tư Nhàn từ đầu đến cuối được hắn bảo vệ trong ngực.
''Phu quân, người không sao chứ?''
''Đừng nói chuyện, nếu cảm thấy xóc nảy thì tựa người về phía sau một chút'' Triệu Nguyên Cấp căn dặn từ đỉnh đầu nàng.
Diệp Tư Nhàn không nói nữa, cắn răng cùng hắn phóng vào đêm đen.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, một đám nạn dân đột nhiên vây quanh phía trước, bọn họ như điên dại xông lên ngăn dưới vó ngựa, điên cuồng ném đá vào người trên lưng ngựa.
''Cẩu Hoàng đế! Cẩu Hoàng đế!''
''Đi chết đi! Đều là cẩu Hoàng đế hại chết chúng ta!''
Triệu Nguyên Cấp lần nữa ghìm ngựa khẩn cấp, hắn vừa quay đầu ngựa lại vừa cởϊ áσ giúp Diệp Tư Nhàn cản đá.
''Các ngươi mau tránh ra!'' Diệp Tư Nhàn khẩn cấp hét to với nhóm nạn dân.
Nhưng đám người kia lại mất hết tính người, chặt chẽ vây bốn phía xung quanh ngựa, ngăn cản đường đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếp tục trì hoãn sợ là sẽ chạy không thoát.
Diệp Tư Nhàn định nhảy xuống lưng ngựa, lại bị Triệu Nguyên Cấp níu lại: ''Ngồi vững!''
Triệu Nguyên Cấp giơ roi ngựa vung lên trước các nạn dân, tay mắt lanh lẹ thúc vào bụng ngựa, xông ra từ chỗ trống đó.
Con ngựa điên cuồng chạy đi, rốt cuộc Diệp trạch ở cách đó không xa.
Triệu Nguyên Cấp nghĩ nhanh lên, nhanh hơn chút nữa, hắn hết sức chăm chú che chở người trong ngực, làm sao cũng không ngờ, trong bóng tối sau lưng có một mũi tên nhắm ngay tim hắn.
Mũi tên đâm rách không khí ướŧ áŧ, gió táp bắn ra, chờ đến lúc Triệu Nguyên Cấp phát giác thì đã trễ.
Dù hắn dùng hết sức lực, cũng cùng lắm là tránh được chỗ hiểm, hắn vẫn cắn răng nhận một tiễn.
Còn Diệp Tư Nhàn được Triệu Nguyên Cấp bảo hộ ở trong ngực, chỉ biết là Hoàng thượng né một chút, cũng không chú ý là tránh cái gì.
Đợi nàng bình an xuống khỏi lưng ngựa trước cửa Diệp trạch, khi đang định thở phào, nhìn lại, vai trái của Triệu Nguyên Cấp đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.
''Thần phụ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!''
Diệp phu nhân nghe tin chạy đến nghênh đón, quỳ trên đất không dám ngẩng đầu.
''Diệp phu nhân bình thân, trẫm giao Diệp tiệp dư cho ngươi, nhất thiết phải che chở thật tốt, chờ trẫm gấp rút giải quyết xong chuyện bên ngoài sẽ tới đón nàng!'' Đế vương bị thương vẫn phong thái bình tĩnh.
Diệp phu nhân không phát hiện điều gì, đang muốn tạ ơn đứng dậy.
Bỗng nhiên nghe thấy nữ nhi khóc lớn.
''Phu quân, Hoàng thượng, người bị thương rồi?!''
''Diệp phu nhân, đưa nàng ấy về đi, trẫm còn có việc phải giải quyết, đi trước!'' Triệu Nguyên Cấp ngay cả ngựa cũng không xuống, giơ roi ngựa lên liền xông ra ngoài.
Diệp Tư Nhàn giàn dụa nước mắt: ''Hoàng thượng! Hoàng thượng!! Người bị thương đó!''
Nàng liều mạng đuổi theo, muốn xem hắn đã bị thương chỗ nào rồi, có chảy nhiều máu không, có nghiêm trọng hay không.
Đáng tiếc còn chưa chạy được mấy bước đã bị thị vệ xung quanh cản trở về.
''Diệp tiệp dư, mời người quay về đi''
Diệp phu nhân vội vàng chạy đến, kéo tay nữ nhi nhìn tới nhìn lui, trước sau đánh giá một vòng, lúc này ánh mắt mới đỏ bừng thả lỏng trong lòng.
''Không sao là tốt, con không sao là tốt rồi!''
''Nương, Hoàng thượng bị thương''
''Con có tài đức gì khiến Hoàng thượng dùng tính mạng để bảo vệ chứ...''
Đêm đó, Diệp trạch đèn đuốc sáng trưng.
Diệp phu nhân tự mình xuống bếp nấu bát mì, nhìn nữ nhi ăn, lại an ủi đến sau nửa đêm rốt cuộc mới bồi nữ nhi thϊếp đi.
Cấp tốc đi đường, ngày đêm lo lắng sợ hãi, cộng thêm kinh hãi nên sinh bệnh, Diệp Tư Nhàn đã suy yếu cực độ.
Rốt cuộc trầm tĩnh lại, nàng ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau mới chậm rãi tỉnh giấc.
Nhìn thấy mẫu thân sắc mặt mệt mỏi canh giữ bên cạnh, nàng vô cùng đau lòng.
''Nương, ngươi đi nghỉ ngơi đi, con không sao'' nàng kiên cường ngồi dậy.
''Nương tối hôm qua ngủ cùng con một giấc say, không buồn ngủ!''
Diệp phu nhân mỉm cười gọi một tiểu nha đầu hầu hạ nữ nhi rửa mặt.
''Đã dùng quen cung nữ trong Hoàng thành, con ở nhà chỉ sợ sẽ không quen?''
''Quen chứ! Trước kia con cũng phải giặt y phục, nấu cơm, mặc dù không làm tốt lắm'' Diệp Tư Nhàn miễn cưỡi vui cười.
Rửa mặt xong, nếm qua cơm rau dưa đơn giản, Diệp Tư Nhàn dạo qua một vòng trong nhà.
''Ca ca lấy vợ rồi à?''
''Chưa, cái tên ngựa hoang đó, nhất định nói mình muốn đi tòng quân, bị cha con mắng mấy lần đều không thay đổi, nương cũng không làm gì được nó!''
Diệp Tư Nhàn lại hỏi phụ thân mẫu thân thế nào, trong nhà ra sao?
Diệp phu nhân đáp lại từng cái.
''Sao nương không hỏi xem, cuộc sống trong cung của nữ nhi như thế nào?''