Bạch Thục không thể không thán phục trước khí chất của nam chính, bá đạo đến mức chói mắt người nhìn.
Vị kia tác giả thế nhưng đem hắn viết giống như một minh tinh nổi tiếng, còn phân công fans này fans nọ, vừa cẩu huyết lại vừa quá đáng.
Trong lòng Bạch Thục cảm thấy thật buồn cười, nếu đám người này biết người thần tượng hoàn mỹ vô khuyết thâm tình của bọn họ, hai ngày trước vừa để cậu vì hắn tiêu trừ đánh dấu cùng uống thuốc tránh thai, thì có cái cảm tưởng gì?
Xú cẩu bức!
Mới mắng xong, liền nghe Tiêu Kim phủng mặt nói: "Cho nên tiểu Thục Thục, ngươi muốn gia nhập hậu viện hội chúng ta không?? Hiện tại gia nhập liền có thể đến trang viên Marston uống trà chiều miễn phí nhaaa."
Bạch Thục không chút nghĩ ngợi đáp: "Ta không tham gia."
Tiêu Kim trừng mắt: "Ngươi không biết là hắn có bao nhiêu ưu tú?!"
Bạch Thục nghĩ thầm, hắn có bao nhiêu ưu tú ta mẹ nó thật đúng là không biết, nhưng hắn có bao nhiêu tra, ta lại biết rõ.
Kiên quyết nói: "Ta không."
Tiêu Kim hăng hái, "Ngươi có phải là huynh đệ của ta hay không!?"
"Phải."
"Đã là huynh đệ thì nên cùng nhau vô sỉ."
"......" Ta mẹ nó cùng nhau vô sỉ.
Mễ Cách Luân vỗ vỗ Bạch Thục, thấp giọng nói: "Ngươi sợ là không biết Tiêu Kim có bao nhiêu dong dài, hôm nay ngươi không đáp ứng, cậu ta sẽ không tha cho ngươi."
Bạch Thục cảm thấy chính mình hình như vừa rơi vào hang ổ của bọn bán hàng đa cấp, vừa tức giận vừa buồn cười, để ngăn người này tiếp tục phát điên, cậu đành tạm thời thoả hiệp:
"Được được được, ta nhập hội."
Cậu vừa dứt lời, Tiêu Kim cùng Mễ Cách Luân nhìn nhau cười, vẻ mặt đắc ý.
Bạch Thục trong lòng sáng tỏ bản thân đây là bị bọn họ hợp lực hố a , hai người kia rõ ràng là bộ dạng gian xảo!!!!
_________________
Tiêu Kim nói không sai, Đại Tây phu nhân quả nhiên không dễ dàng buông tha Bạch Thục.
Còn Thái Tử? Hắn hẳn đang trốn tránh không dám gặp mặt người khác.
Vào thời kì này, yến tiệc của các quý tộc không chỉ là một bữa ăn tối, nó thường trở thành một buổi biểu diễn kỹ năng và thực lực để ổn định địa vị của các quý tộc đồng thời thu hút sự hợp tác kinh doanh giữa các thương nghiệp.
Có thể nói là một công đôi việc.
Thời gian dành cho các huyền kĩ chủ yếu là vào lúc thưởng trà, các cuộc triển lãm làm vườn hay các cuộc thi cơ khí được sắp xếp bên cạnh việc thưởng trà và giải trí.
Trang viên Fettery chịu trách nhiệm về việc phủ xanh thủ đô và thiết kế các khu vườn thượng uyển, hầu như tất cả các trang viên đều không thể tách rời chuyện thiết kế sân vườn.
Nhà chính ngăn cách các công trình khác nhau bằng hàng rào cao và hàng rào cây xanh để khiến người xem không bị nhàm chán, đặt những món đồ hiếm, có giá cao trong mỗi khu trưng bày để hấp dẫn bước chân du khách, hao tổn hết tâm huyết.
Bạch Thục là một trong những người không có hứng thú với nghề làm vườn, đặc biệt là buổi chiều cậu còn bị các loại hương hoa chiếm lấy đầu óc, hiện tại cậu chỉ muốn xem những thứ gọi là giá trị cao ở thời đại này.
Đầu tiên, Cậu cẩn thận xem bảng báo giá và chi tiết sản phẩm được dán ở những vị trí bắt mắt trong từng ngăn, ừm, có công chứng và đóng dấu của luật sư, trang viên Phí Đắc Lợi chứng minh hàng trưng bày là hàng limited vô cùng nhuần nhuyễn.
Di chuyển để đi xem các vật thực tế, sau khi nhìn thấy một loạt các bình cổ và các bức tranh của người nổi tiếng, cậu bị một viên đá đỏ rực được đặt trong một tấm kính pha lê làm cho giật mình.
Cục đá này lớn hơn quả trứng gà, bề mặt không bằng phẳng, được bao phủ bởi một lớp thạch anh, rõ ràng là không có khe hở, nhưng lại có tia sáng ùng ục phát ra.
Nhìn qua tấm kính, phát hiện nơi này một loạt đều là các cục đá như thế nhưng màu sắc chúng phát ra không giống nhau, viên màu đỏ này là chói mắt nhất.
Nhỏ như vậy thôi mà giá cao ngất ngưởng khiến người ta phải líu lưỡi.
"Cái này là đá gì?"
Tiêu Kim trả lời: "Hẳn là đá năng lượng." loại đồ vật này không nằm trong phạm vi học tập của y nhưng mà cũng biết đại khái.
Mễ Cách Luân vẫn luôn đi theo hai người bọn họ lại nói: "Loại đá năng lượng nhỏ này được gọi là Đá năng lượng Hoắc Lực, Chỉ tinh cầu Hoắc Lực mới có, được sử dụng trong cơ khí thay cho nhiên liệu, nhưng nó quá đắt, hơn nữa chất lượng không rõ ràng, bên ngoài là một lớp cách điện, không có một công cụ cụ thể nào có thể đo được."
Tiêu Kim vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, Mễ Cách Luân đắc ý dào dạt.
Bạch Thục nghi hoặc nói: "Không thể căn cứ vào màu sắc ánh sáng để phân biệt sao?" Bởi vì mỗi một khối đá đều có màu sắc ánh sáng không giống nhau.
Mễ Cách Luân cho rằng cậu hỏi về màu sắc, liền nói: "Căn cứ theo địa chất của tinh cầu Hoắc Lực, mỗi một khối đá tạo hình đều không giống nhau, nhưng đa số là màu nâu vàng và màu đất son. Về mức độ chất lượng, thì cần phải trả giá cao để nhờ hoàng gia thẩm định nó. Nhanh nhất là cắt mở để xem, nhưng sau khi cắt, năng lượng của nó sẽ bị mất, nên ít người quan tâm đến cái này."
Mễ Cách Luân đối với Bạch Thục có một loại ham thích kì lạ, chủ yếu là đồng loại thật sự không nhiều lắm, khó tìm được một O có cùng chung chí hướng, liền đem video thẩm định cấp bậc trên mạng cho cậu xem.
Đoạn video ngắn chừng nửa phút làm cậu chấn động tận hai phút không kịp lấy lại tinh thần. Video được tự động phát lại bốn lần, đến lần thứ năm cậu cơ hồ không thể khống chế khoé miệng mình. Xuyên thư đại thần quả nhiên là mẹ cậu, tất cả những viên đá đều được phân chia cấp bậc dựa vào màu sắc ánh sáng.
Khó trách Mễ Cách Luân nói chỉ có hai loại màu sắc, bởi vì ngoại trừ cậu người khác đều không nhìn thấy......
Đây hẳn là bàn tay vàng mà cậu mất bốn ngày mới phát hiện.
Cực kì kích động!!! Màu sắc cậu thấy cùng màu sắc dụng cụ giám định thấy không giống nhau.
Tỷ như cậu thấy màu đỏ, giám định ra lại là màu cam. Rốt cuộc màu sắc đại diện cùng cấp bậc được cậu xác định là phi định nghĩa a!!!
Bất quá không quan trọng, là thật hay là giả muốn phân rõ lúc sau mới biết được không phải sao? không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!!
Ngẫm lại những gì mình sẽ được thừa hưởng trong tương lai, cảm giác y như là có thần trợ!!
Bạch Thục chỉ tay vào viên đá, nói: "Người ghi chép đến ghi chép một chút, viên đá năng lượng này ta muốn."
Đá năng lượng được chia thành hai cấp độ: đỏ và xanh lam, đỏ có năng lượng cao nhất, càng lộng lẫy thì độ tinh khiết càng cao, nếu là thật thì giá trị thực của viên đá đỏ trước mặt chúng ta còn hơn cao hơn một trăm lần so với giá gốc.
Tiêu Kim vẻ mặt kinh ngạc: "Tiểu Thục Thục, ngươi chưa nhìn qua đồ tốt hơn a, thứ này có chút giả, đến cục pin cũng không bằng."
Mễ Cách Luân tỉnh lại sau khi bị choáng ngợp liền nói: "Mặc dù gia tộc Phí Đắc Lợi tuyển chọn và đem bán, nhưng đều không am hiểu, ngươi trước đừng xúc động, nếu thật sự thích, ta mang ngươi đến nhà đấu giá chuyên môn."
Bạch Thục hỏi: "Nhà đấu giá có đá năng lượng đỉnh cấp sao?"
(*) đá năng lượng đỉnh cấp= đá năng lượng hàng đầu
Mễ Cách Luân nói một câu giống trong video: " Khẳng định là rất ít, đá năng lượng đỉnh cấp rất khó tìm."
Bạch Thục cười: "Ta muốn cái này."
Mễ Cách Luân muốn tiếp tục nói gì đó lại bị Tiêu Kim đẩy ra: "Mua một cái rồi về nghiên cứu cũng được, cũng không tính là đắt, cơ giáp cao cấp nhà ngươi cũng cần dùng, sớm muộn gì ngươi cũng phải học chi bằng học ngay bây giờ."
Mễ Cách Luân ngẫm lại cũng đúng, đây chính là Omega kế thừa Dawson trang viên.
"Kia, tôi sẽ ghi hoá đơn cho các ngài nhé?" người ghi chép hỏi.
Bạch Thục gật gật đầu, đang muốn mở miệng hỏi khi nào có được thì một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chỉ vào phiến đá nói: "Cái này ta muốn."
Quay đầu lại xem hoá ra là nam nhân che nửa mặt, Lango.
Lango chỉ đạo người ghi chép: "Giúp ta ghi hoá đơn."
Tiêu Kim quát: "Này? Ngươi có ý tứ gì, viên đá này bọn ta thấy trước."