Lãnh Triều

Chương 25

Ngày hôm sau, Phí Cảnh Minh rời đi không hề quấy rầy đến Trình Hướng, trong lúc mơ màng Trình Hướng cảm thấy có người đang hôn mình, đôi môi và vầng trán đều ướŧ áŧ, giống như cậu đang lơ lửng trên những đám mây bồng bềnh, cậu thoải mái còn liếʍ môi một cái.

Sau khi tỉnh lại, cậu dụi mắt, tay ấn xuống cái nút kéo màn cửa sổ ra, bị ánh nắng ấm áp phơi một lúc, sau đó cậu kéo lấy cơ thể bủn rủn đi rửa mặt.

Cậu sững sờ nhìn bản thân còn đang buồn ngủ ở trong gương, cậu nhổ nước súc miệng, chợt nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.

Sắc mặt cậu biến đổi, lập tức đặt bàn chải đánh răng và cốc xuống rồi chạy ra ngoài cửa, ngay cả dép lê ở trên chân đều không chắc, đánh rơi một cái trên đường.

Cậu chạy lên phòng tập thể thao ở tầng ba, không nhìn thấy Phí Tư Dặc, lại vội vàng chạy đến phòng của anh gõ cửa dồn dập, không đợi bên trong trả lời liền mở ra, cậu vừa chột dạ lại vừa bất an chỉ lộ ra một cái đầu.

Phí Tư Dặc đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng, mặc một bộ quần áo thể thao, đôi chân đang bắt chéo.

Anh đang nhìn tờ giấy đang cầm trên tay.

Nghe thấy âm thanh tự mở cửa của cậu, anh nâng mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh không một chút gợn sóng nhìn Trình Hướng.

Trình Hướng bỏ tay nắm cửa đang cầm chặt trên tay, đi vào một chút, cậu đứng thẳng người, áy náy xin lỗi nói.

"Anh…Thật xin lỗi, hôm nay em dậy trễ"

Ánh nắng chói chang rõ ràng không phải là bẩy hay tám giờ sáng, lúc đang đánh răng cậu mới nhớ tới mình đã hẹn với Phí Cảnh Minh hôm nay tiếp tục luyện tập vũ đạo, cậu không biết Phí Tư Dặc đã đợi cậu bao lâu, không biết anh có tức giận hay không.

Trình Hướng sắp bị lòng tự trách trong lòng ép đến không ngẩng đầu lên được, cậu khó mà mở miệng, cậu không biết giải thích với Phí Tư Dặc vì sao cậu lại dậy muộn sao nữa.

Tối hôm qua, cậu với Phí Cảnh Minh quan hệ thân mật, không thể kiềm chế được.

Bọn họ làm không nhiều nhưng rất lâu, làm cho đến khi tinh thần Trình Hướng mơ hồ, không biết sáng nay mấy giờ, cậu chỉ nhớ rõ phía dưới sưng ê ẩm, vừa ướt vừa tanh.

Phí Tư Dặc nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt quét liên tục từ tóc xuống bàn chân đang thiếu một chiếc dép lê.

Anh để giấy trên tay xuống, giọng điệu vẫn không thay đổi lên xuống.

"Tới."

Chờ Trình Hướng lo lắng bất an đi tới trước mặt anh, cậu cúi đầu, thấp thỏm chờ bị mắng, lại bị anh vươn tay, kéo người lên trên ghế sofa, sau đó một tay cầm lấy cổ chân của cậu, cau mày kiểm tra bàn chân trần của cậu.

"Dép lê ở chân này đâu?"

Trình Hướng thành thật trả lời.

"Hình như rơi mất rồi."

Lúc cậu gấp gáp đi tìm Phí Tư Dặc cũng không nhớ tới cái dép lê bị rơi ở chỗ nào.

Đi chân đất chạy lúc lâu, lòng bàn chân hơi đỏ lên, nhưng mà cũng may hành lang và sàn nhà có trải thảm nên không bị thương, chân chỉ hơi lạnh chút.

Phí Tư Dặc ôm cậu vào trong lòng, vòng ra từ phía sau xoa bóp chân cho cậu, giọng điệu có chút không vui.

"Em gấp cái gì, về sau không cho phép để chân trần chạy."

Trình Hướng ngượng ngùng nhẹ gật đầu, ánh mắt không tự chủ được nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cẩn thận, dịu dàng đang xoa lên trên mỗi một tấc da thịt trên chân cậu, lòng bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.

Đột nhiên cậu thấy hơi xấu hổ, nhắc nhở Phí Tư Dặc.

"Anh, vậy bây giờ chúng ta đi tập luyện vũ đạo sao?"

Phí Tư Dặc cao hơn cậu, cho dù từ phía sau ôm cậu, nếu anh không cố ý cúi người chống lên đầu vai cậu, cằm dán sát vào gò má cậu, luồng nhiệt bên trong miệng giống như một luồng sương mù ái muội che dấu vành tai mẫn cảm của Trình Hướng.

"Hôm qua em đã học xong rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi."

Tối hôm qua ở trên bàn ăn, anh nhắc nhở Trình Hướng phải dậy sớm ngay trước mặt Phí Cảnh Minh, chính là không muốn để cho bọn họ ngủ quá muộn, nhưng chuyện đã xảy ra, anh cũng không muốn lại làm khó Trình Hướng.

Lúc nói chuyện, ánh mắt Phí Tự Dặc rũ xuống một cách tự nhiên, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào gương mặt và cần cổ trắng nõn của Trình Hướng.

Bên trên rất sạch sẽ không hề nhìn thấy dấu vết nào, nhưng anh biết tối hôm qua Phí Cảnh Minh chắc chắn hôn qua rất nhiều lần.

Anh cũng nghe được, từ trên người Trình Hướng tỏa ra mùi lẳиɠ ɭơ mới mẻ, nồng đậm

Tối hôm qua nghe thấy âm thanh lờ mờ Phí Tư Dặc không thể nghe rõ từng câu, từng chữ nhưng anh nghe được tiếng rêи ɾỉ phóng đãng mềm mại của Trình Hướng, tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng còn có tiếng hét đột nhiên cao vυ't phát run.

Anh nhắm mắt lại, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ quyến rũ của Trình Hướng khi ở trên giường.

Hai miệng nhỏ phía dưới đều chảy ra nước thơm ngọt, mấp máy nghênh đón khách đến, lúc nuốt dươиɠ ѵậŧ đều cuộn ngón chân lên, cái bụng bằng phẳng bị thao đến to ra, giống như đang mang thai.

Cậu bị tàn nhẫn thao, côn ŧᏂịŧ Trình Hướng hướng ra ngoài, hiện ra màu đỏ thẫm, giống như là một nguồn suối phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ liên tục không ngừng.

Cậu không chịu được, hạ eo xuống, như vậy cái mông sẽ vểnh cao hơn.

Độ cong nhấp nhô vừa uyển chuyển vừa quyến rũ, nổi bật lên vòng eo đặc biệt mảnh mai, cặp mông đầy đặn mượt mà, trắng nõn, giống như hai giọt sữa trắng lung lay sắp đổ.

Trên giường vào đêm khuya, Phí Tư Dặc rất bình tĩnh mà tưởng tượng, cùng bọn họ đồng bộ.

Trình hướng không biết ý nghĩ của anh đã bay đến tối hôm qua, cậu nghe xong lời Phí Tư Dặc, ý thức được đối phương đã biết chuyện tối ngày hôm qua, cậu cảm thấy tội lỗi không có lý do.

Loại này cảm giác tội lỗi này khiến cậu cảm nhận được dưới mông ngồi lên đồ vật nóng bỏng đang dần dần cứng lên đã bổ sung lý do cho cậu.