"Ưʍ... a... ưm" những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp truyền ra từ trong phòng, có một thiếu niên đẹp đẽ lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước mặt. Đã hai mươi phút rồi, anh nở nụ cười lạnh lẽo rồi đứng dậy đi vào phòng.
Cô gái trong phòng nhìn thấy anh thì hoảng sợ mở hai mắt, cô ưm ưm lắc đầu nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tiến đến gần hơn.
Thiếu niên sờ tóc cô, chợt anh nắm tóc cô kéo qua buộc cô ngẩng đầu nhìn anh, "Nín khóc, tôi không thích nhìn người ta khóc." Cô gái nghe thế liền nhịn cảm giác chua xót xuống, nước mắt chực rơi cứ ầng ậng ở hốc mắt, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.
Tay của thiếu niên men theo thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sờ xuống, mỗi nơi bị anh sờ đến đều run rẩy, mắt anh nhìn cô gái đang cực kỳ sợ hãi, đáy mắt xẹt qua một tia nhìn tàn bạo, anh dừng lại trên chiếc bụng nhỏ của cô gái.
"Ngậm lâu thế, cảm giác thế nào?" Thiếu niên vỗ một cái lên bụng cô sau đó dùng sức nhấn một cái. Lập tức cô gái run như cầy sấy, giọt nước mắt cũng thi nhau rơi xuống nhưng miệng lại bị khóa miệng chặn lại nên cô không thể phát ra âm thanh gì. Thân thể cô mềm nhũn, suýt nữa cô đã quỳ không nổi nữa.
"Quỳ cũng không xong?" Thiếu niên lạnh lùng nói, bàn tay anh đi xuống tiếp, cầm một cái chuôi. Gậy mát xa đã tác quái trong cơ thể cô gái nhỏ gần nửa tiếng rồi, cô sớm đã bị dằn vặt đến mức không ra hình dạng gì. Đáng tiếc thiếu niên không hề thương hại cô, anh hơi mở miệng, lạnh lùng nói, "Ngậm thứ bên trong vào, hãy nghĩ đến kết quả nếu như nó bị trượt ra."
Lời đe dọa này rất hiệu quả với cô gái, cô cố gắng siết chặt huyệt nhỏ, cả thân thể không ngừng run lên.
Lúc thiếu niên rút nó ra thì cảm thấy bị cản lại, chậc chậc, đúng là kẹp chặt lắm. Cảnh tượng này khiến anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh liếʍ liếʍ môi, nắm chuôi bắt chước động tác đâm rút, bắt đầu ra ra vào vào.
Vốn đang bị vây trong kɧoáı ©ảʍ gậy mát xa mang lại, bên trong cô gái bị nó ma sát không ngừng khiến cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng. Nếu không vì hai tay cô bị trói treo lên thì sợ rằng cô đã sớm ngã xuống giường rồi.
Không biết cô đã lêи đỉиɦ lần thứ mấy nhưng thứ nước bị ép rót vào trong bụng không thể nào tiết ra. Thiếu niên cầm gậy mát xa ra ra vào vào như vậy, không cho cô tiết ra, nhưng cũng không tự làm cô sung sướиɠ, cô gái lắc đầu trong tan vỡ. Giữa kɧoáı ©ảʍ lại đan xen một chút thống khổ, cái cảm giác ấy cứ đi rồi đến trong cơ thể cô. Thiếu niên thấy hết nhưng vẫn thờ ơ như trước.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc cô gái cảm thấy cô sắp bị hành hạ đến chết, thiếu niên mới tháo khóa miệng của cô xuống. Cô gái không quan tâm đến khoang miệng mỏi nhừ, vội vã cầu xin tha thứ, "Thiếu gia... khụ... Tiểu Cửu biết lỗi rồi, xin người buông tha cho Tiểu Cửu."
"Sai ở đâu?"
"Khụ.... Không nên tự ý đến căn phòng đó... Tiểu Cửu thật sự chưa thấy gì cả."
"Lần sau còn dám không?"
Cô gái vội vã lắc đầu, "Không dám nữa ạ."
Thiếu niên được cô gái gọi là thiếu gia hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn không lấy gậy mát xa ra.