Lạc Lâm Viễn tưởng rằng bản thân sẽ không ngủ được, sau khi nói ra câu ấy, cậu lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì nghe thấy tiếng động vang lên từ túi ngủ bên cạnh, Lạc Lâm Viễn ngủ đến nóng cả người, tay chân mềm nhũn. Cậu dụi mắt, vừa mở to mắt ra một chút thì nhìn thấy Du Hàn đã mặc áo khoác vào, kéo khóa lều vải định ra ngoài.
Theo đường phéc-mơ-tuya, một góc trời như được tách ra, toàn bộ ánh mặt trời đều rọi vào bên trong túp lều nhỏ. Lạc Lâm Viễn híp mắt lại để thích ứng với ánh sáng, cậu nhìn thấy tầng tầng lớp lớp mây trắng trôi bên ngoài, mặt trời đang chầm chậm nhô lên.
Du Hàn quay lưng về phía cậu chợt ngoảnh đầu lại, sườn mặt anh được nắng sớm hắt vào phủ lên một lớp sương mờ, anh mỉm cười nói: "Mặt trời mọc kìa."
Lạc Lâm Viễn đờ người ra, cậu nhìn gương mặt tươi cười của Du Hàn, so với cảnh bình minh lên, dường như người trước mặt càng đáng để cậu ngắm nhìn và thưởng thức hơn.
Du Hàn đã nhận ra ánh nhìn ngây ngốc của cậu, cũng nhìn lại. Lạc Lâm Viễn giống như bị bắt thóp, chật vật thoát khỏi tầm mắt của anh.
Cậu lúng túng chui ra từ trong túi ngủ, xoa mái tóc rối tung: "Ừm, đẹp lắm."
Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại di động ra, muốn nhìn thử xem dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ của mình có ngu ngốc quá không, lúc này Du Hàn nói với cậu: "Cảm ơn cậu."
Lạc Lâm Viễn: "Cảm ơn cái gì?"
Du Hàn chui ra khỏi túp lều, quay lưng về phía cậu, đứng vươn vai về phía mặt trời mọc, "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết, hóa ra tên tôi còn có ý nghĩa khác."
Du Hàn cảm ơn xong thì rời khỏi lều vải, anh còn bận rất nhiều việc, phải dọn dẹp lều bạt, phải xử lý rác rưởi thải ra sau khi chơi bời thỏa thích, phải xác nhận xem có để lại mồi lửa nào không. So với Du Hàn bận đầu tắt mặt tối thì Lạc Lâm Viễn rửa mặt xong lại không có việc gì để làm.
Cả nhóm nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong, lên xe xuống núi, đến đây thì cuộc dã ngoại coi như đã kết thúc hoàn toàn tốt đẹp.
Trên đường về, Lạc Lâm Viễn vẫn ngồi cùng Hạ Phù, chẳng qua lần này cậu miễn cưỡng hơn so với lúc đi, thường xuyên thất thần mà quên mất phải đáp lại lời bạn gái. Hạ Phù nhìn gương mặt Lạc Lâm Viễn, trong lòng nhất thời dâng lên sự bất an.
Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, cô nhận ra được Lạc Lâm Viễn đã thay đổi ở đâu đó, càng trở nên khiến cô khó nắm bắt hơn.
Hạ Phù bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân của việc này, có phải vì cô không chịu nấu cơm rồi từ chối chuyện hai người ngủ chung lều nên khiến Lạc Lâm Viễn không vui không?
Cô vừa khó chịu vừa xoắn xuýt đan ngón tay vào nhau, vừa thấy hối hận lại thấy không hối hận. Cô cảm thấy đây là nguyên tắc của mình, vì muốn ở bên cậu thật lâu nên mới không giấu giếm.
Hạ Phù vặn vẹo ngón tay mạnh hơn, đột nhiên hai bàn tay được một bàn tay nam giới bao phủ lên. Cô kinh ngạc ngước mắt, Lạc Lâm Viễn không hài lòng lắm nhìn những ngón tay hồng lên của cô, nói: "Đừng chà nữa, đỏ hết lên rồi."
Hạ Phù dừng lại hành vi tự giày vò bản thân của mình lại, cô không sợ gì cả, chỉ sợ Lạc Lâm Viễn không quan tâm đến mình.
Hạ Phù dựa đầu lên vai Lạc Lâm Viễn, ngón tay cũng vội vàng giơ sang, muốn quấn lấy những ngón tay cậu, "Anh nắm tay em được không?"
Không ngờ Lạc Lâm Viễn lại đưa tay tránh ra, động tác của Hạ Phù cứng đờ, theo bản năng cô cắn môi. Quả nhiên có gì đó không giống nữa, trước đây cậu ấy luôn phối hợp với mình, bây giờ lại không...
Như thể xác minh lại dự cảm xấu của cô, Lạc Lâm Viễn nhẹ nhàng nói: "Sắp đến một tháng rồi."
Vành mắt Hạ Phù đỏ lên ngay tức khắc, cô im lặng thu tay về, cúi đầu xuống. Hai người họ bắt đầu vốn dĩ là do mong muốn đơn phương của cô, Lạc Lâm Viễn đề nghị thử một tháng xem sao. Cô cũng tràn đầy tự tin, nghĩ rằng sau một tháng mình sẽ chinh phục được cậu.
Ban đầu Hạ Phù chỉ muốn mình có được một cơ hội, bạn bè cô đều nói rằng làm gì có anh chàng nào không rung động khi yêu nhau, con gái theo đuổi con trai chỉ bị cách một lớp vải mỏng(*), cô nhất định có thể chạm đến trái tim cậu.
(*) Chỉ việc phụ nữ theo đuổi đàn ông đơn giản và dễ dàng hơn là đàn ông theo đuổi phụ nữ.
Cứ như vậy, hai người họ im lặng suốt quãng đường đến khi xe dừng, lúc này đội trưởng lớp 10 đứng phắt dậy, nói: "Lát nữa mọi người đừng giải tán vội, chúng ta đi ăn một bữa rồi đi hát, thế nào?"
Đề xuất của cậu ta nhận được không ít sự phản hồi, mọi người vốn dĩ cũng chưa chơi chán, bây giờ nghe thấy cuộc chơi được tiếp tục thì càng vui hơn.
Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bác Ngô, bảo ông không cần cho người qua đón cậu, cậu còn muốn đi chơi với bạn bè.
Kết quả lúc xuống xe, Hạ Phù bỏ đi, chị em của cô cũng đi cùng. Phương Tiếu vốn định đi tìm Lạc Lâm Viễn, kết quả lại nhìn thấy Hạ Phù vành mắt đỏ hoe, còn có người chị em bên cạnh đang hung dữ lườm nguýt thằng bạn mình, cậu ta chợt nhận ra được sự bất thường.
Phương Tiếu đến gần Lạc Lâm Viễn đang dùng điện thoại, "Mày với bồ sao đấy?"
Lạc Lâm Viễn cầm điện thoại không nói năng gì, Phương Tiếu huých cánh tay cậu, "Cãi nhau à?"
Cậu ta lại tiếp tục nói: "Ầy, con gái mà, mày suốt ngày quát nạt cô ấy, sao còn làm người ta khóc hả?"
Lạc Lâm Viễn cất điện thoại đi, lông mày nhíu chặt, trên gương mặt vẫn còn vẻ lo lắng. Phương Tiếu nhìn là hiểu, vội vàng nói: "Không đuổi theo à?"
Lạc Lâm Viễn lườm cậu ta một cái, ánh mắt sắc lẹm như dao cạo khiến Phương Tiếu rụt cổ lại, quả nhiên cậu nói: "Tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày đã tự vác xác đến trước."
Phương Tiếu nhảy tót đi xa, dáng vẻ như thể sợ bị gọi lại ăn đòn, Lạc Lâm Viễn thật sự không muốn để ý tới cậu ta nữa.
Cậu cầm điện thoại di động, suy nghĩ xem nên nói chuyện với Hạ Phù thế nào. Cô có thể ra bên ngoài nói là mình đá cậu cũng được, con gái cần sĩ diện. Nhưng nói chuyện này qua điện thoại, nghĩ thế nào cũng thấy không được chính thức cho lắm.
Mặc dù từ trước đến nay Lạc Lâm Viễn chưa bao giờ ân cần với người khác đến vậy, tuy rằng Lâm Thư luôn hời hợt không quan tâm đến cậu nhưng về phương diện này, Lạc Lâm Viễn vẫn được giáo dục rất nghiêm khắc về cách đối xử với con gái.
Hồi còn nhỏ, một cô bé đến làm khách nhà họ Lạc thôi Lâm Thư cũng đều cố gắng tiếp đãi, cũng sẽ ra lệnh cho cậu phải đối xử tốt với người ta.
Sau đó cậu nghe bác Ngô kể, do Lâm Thư từng mang thai một bé gái trước cậu nên bà luôn chiều chuộng và thiên vị con gái hơn một chút.
Cuối cùng Lạc Lâm Viễn vẫn cất điện thoại đi, dự định khi nào gặp nhau mới nói.
Lúc này cậu nghe thấy cách đó không xa, đội trường lớp 10 hỏi: "Sao cậu có thể không đến được?"
Giọng đội trưởng đã đè nén rất thấp, những người khác túm năm tụm ba trò chuyện xung quanh, Du Hàn lại đang đứng bên cạnh đội trưởng. Lạc Lâm Viễn lặng lẽ tiến về trước vài bước, dừng bước ở một khoảng cách an toàn đủ để nghe trộm được.
Du Hàn nói: "Tối nay tôi còn bận việc, không đi được."
Đội trưởng vẫn còn khuyên: "Như vậy sao được? Hai hôm nay tất cả mọi người đều làm phiền cậu, phải đi ăn bữa này chứ!"
Du Hàn vô cùng thực dụng nói: "Thấy hài lòng thì đưa thêm chút phí phục vụ đi."
Đội trưởng cười to, vỗ lên bả vai anh nói: "Sao thiếu cậu khoản này được, đừng có về vội, buổi tối đi chơi cùng nhau đi."
Du Hàn từ chối nói: "Tối nay có việc quan trọng, mấy cậu cứ đi đi."
Đội trưởng thở dài thất vọng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý thả người, sau đó xoay người đi tìm mấy anh em trong nhóm mình nói chuyện này.
Du Hàn nhìn đồng hồ đeo tay, chuẩn bị rời đi. Lạc Lâm Viễn vội vàng gọi anh lại: "Đợi đã." Du Hàn dừng chân.
Lạc Lâm Viễn chạy chậm tới: "Đi chơi cùng nhau đi." Nói xong, không đợi Du Hàn từ chối, cậu lại nói: "Tối nay chắc cậu bận đi làm, một buổi tối cậu được bao nhiêu tiền, tôi..."
Sắc mặt Du Hàn lạnh lùng: "Không cần."
Lạc Lâm Viễn bị anh cắt ngang vẫn kiên trì nói: "Tại sao? Cũng giống lần này mà, cậu đưa mọi người đi chơi, tối nay cậu dẫn tôi đi chơi là được, có thù lao nữa."
Du Hàn nghe thấy lời cậu nói, ánh mắt dần tối đi, những sự dịu dàng từng dành cho Lạc Lâm Viễn đều bị anh lấy lại không chút thương tiếc vào giờ khắc này.
Du Hàn nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, đừng lấy tiền bạc ra làm trò đùa."
Dứt lời, anh xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý định chờ Lạc Lâm Viễn nói tiếp.
Công chúa nhỏ choáng váng vì chưa từng bị ai không nể mặt như vậy từ trước đến nay, sửng sốt hồi lâu mới nhấc chân đuổi theo. Mãi đến khi đuổi đến ven đường, cậu nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại, có người xuống khỏi xe, đang đứng nói chuyện với Du Hàn.
Lạc Lâm Viễn không dám đuổi nữa, cậu nhận ra người vừa xuống khỏi chiếc xe, là Nhậm Tự đã bị cậu lãng quên từ lâu.
Bất thình lình, cậu giống như bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh, tất cả sự hứng thú, xao động và dè dặt đều đóng băng trong chớp mắt. Cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ ra vẫn còn sự tồn tại của người này và sự việc ấy.