Lòng bàn tay Kiều Nương sờ đến không chỉ có vải thô của quần áo, mà còn có một vật lớn vừa nóng vừa cứng, căng phồng to đến mức một bàn tay của nàng cũng nắm không hết, ngón tay bị tách ra.
Sau khi Tiêu Kinh nghe được chuyện kia từ miệng Song Nương kể, thì khí huyết toàn thân liền sôi trào, chưa kể sau khi gặp được Kiều Nương, nhìn thấy bộ dáng yểu điệu mắt cười lấp lánh của nàng, thì hắn lại càng giống như một nồi dầu đang sôi lại còn được cho thêm dầu, bùm bùm chấn động, một luồng hơi nóng đánh thẳng vào ngực hắn.
Rồi Tiêu Kinh lại nhớ đến mấy ngày vừa qua, hắn nhớ thân thể và tiểu huyệt của Kiều Nương, lúc trước không tỉ mỉ chăm sóc, nên vẫn luôn cố kìm nén, gần như là chỉ sờ mó lung tung trong lúc thoa thuốc cho Kiều Nương mà thôi.
Một người vừa mới hưởng thụ được cảm giác tình ái, trải nghiệm niềm vui cá nước thân mật với nhau, rồi lại ngay lập tức biến thành tăng nhân khổ hạnh.
Nhiều ngày qua, Tiêu Kinh nhẫn nại rất vất vả.
Càng sợ chính mình lỡ tay lau súng bóp cò*, nên ngay cả động tác sờ sờ ôm ôm thường ngày, cũng đều hạn chế rất nhiều.
《*ý Tiêu Kinh nói ở đây là sợ tự làm mình cứng đó."
Mà du͙© vọиɠ vẫn luôn kìm nén bấy lâu, nay lại bị Kiều Nương đốt cháy, ngọn lửa này rất nhanh đã cháy lan ra xung quanh, biến thành một ngọn lửa lớn hừng hực.
"Nương tử, nàng đã chạm được chưa? Có phải rất nóng không?" Thần sắc Tiêu Kinh nóng nảy, cơ bắp cả người căng ra, dựa vào một hơi sâu, mới miễn cưỡng khống chế được cơn thở gấp trong lòng ngực.
“…Nóng.”
Sắc mặt Kiều Nương ửng đỏ, gương mặt trang điểm son phấn giống như điểm tâm mới ra lò, vừa trắng vừa mềm, vừa thơm lại vừa ngọt ngào.
Tiêu Kinh nghe thấy giọng nói mềm mại quyến rũ của nàng, lòng ngực liền run lên, thân thể căng chặt, một bên thì nắm lấy bàn tay Kiều Nương cọ xát đũng quần, một bên thì hôn lên gò má đỏ ửng của nàng, giọng khàn khàn nói: "Nương tử, chúng ta làm đi, ta muốn thao nàng, muốn tiến vào trong thân thể nàng."
Người này vẫn luôn có thể nói lời dâʍ đãиɠ thành nghiêm túc, Kiều Nương nghe xong suýt chút nữa là đưa tay che miệng hắn lại.
Nàng nằm ở dưới thân Tiêu Kinh, gần như chỉ cảm nhận được hơi nóng tràn ngập của người hắn, nóng đến mức cả người mềm ra, trong lòng nghĩ muốn cự tuyệt, cảm thấy làm việc thế này vào ban ngày không hợp quy củ, chỉ là cánh tay mà nàng đẩy ngực Tiêu Kinh lại không có một chút sức lực, ngược lại còn có cảm giác nàng đang dựa sát người mình vào Tiêu Kinh hơn.
“Hiện tại… Hiện tại vẫn là… Ban ngày…” Kiều Nương thở gấp, thanh âm nhỏ nhẹ thút thít, giống như là gợn sóng trên mặt nước bị gió xuân thổi qua.
Tiêu Kinh nghe xong xương cốt cứng ngắc, hạ thân cương cứng càng thêm kiên quyết, giống như là đang chịu ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Nương tử, ta không đợi được đến buổi tối, chỉ muốn làm ngay bây giờ. Chúng ta nhỏ giọng một chút, nhất định sẽ không có người phát hiện."
Nói xong, hắn đưa một tay vào trong áo Kiều Nương sờ sờ, vén lên từng lớp vải, bàn tay liền bắt được một bên vυ' mềm mại tròn trịa, dùng sức xoa bóp, ngay cả núʍ ѵú cũng không tha, dùng hai ngón tay kẹp chặt, bị kéo theo động tác nắn bóp.
Động tác nhanh chóng dứt khoát, thậm chí phải nói là một phát ăn ngay.
Động tác Tiêu Kinh lưu loát, hoàn toàn không để cho Kiều Nương có thời gian suy nghĩ.
Kiều Nương còn đang suy nghĩ, thì bầu ngực trắng nõn cũng đầu nhũ đều bị xoa nắn, tâm trí cũng ở ngay lúc này loạn thành một đoàn, mắt híp lại, thở dốc trong lúc Tiêu Kinh buông tay, căng thẳng trong lúc Tiêu Kinh siết chặt.
Thân thể của nàng hoàn toàn không chịu theo sự không chế của nàng, mà triệt để bị Tiêu Kinh khống chế ở trong tay.
"Cửa...Cửa sổ...Còn chưa có đóng..." Kiều Nương thật vất vả mới mở miệng, âm thanh nho nhỏ phát ra cùng tiếng rêи ɾỉ, âm cuối không ngừng lên cao.
“Nương tử, vừa rồi lúc ta vào nhà đã đóng cửa lại rồi." Tiêu Kinh giương miệng cười, ánh mắt đen nhánh có vài phần đắc ý.
Lúc vừa vào cửa, hắn đã liền nghĩ đến chuyện này, cũng đã âm mưu giở thủ đoạn, tuyệt đối không cho Kiều Nương có cơ hội nói chữ "không".
Chỉ là cửa sổ...
Hắn thoáng đứng dậy một cái, đùng một tiếng, cửa sổ liền đóng lại, lại làm thêm mấy động tác, đem quần áo trên người đều cởi xuống, lộ ra nửa người trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Cả người nóng bỏng cơ bắp có thêm một tầng mồ hôi, chảy ròng ròng rồi lại ngưng tụ ở bên nhau.
Kiều Nương rốt cuộc cũng có cơ hội thở dốc, chỉ là nàng lại ngẩn người, không trốn không tránh, ánh mắt nhìn Tiêu Kinh một cách si ngốc, nàng thế nhưng lại đặt người nam nhân này ở trong mắt.
Người này đã từng là một nam nhân thô lỗ vô lễ, một kẻ bá đạo vô lại, nhưng giờ đây thứ nàng nhìn thấy dưới lớp tục tằng đó là cẩn thận cùng tỉ mỉ, còn có ánh mắt chăm chú toàn tâm toàn ý nhìn trên người nàng.
Cha và mẫu thân nàng là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, thế nhưng cũng không đánh gục được thế tục lễ giáo, trong nhà vẫn phải nạp thêm hai người thϊếp.
Từ lúc nhỏ mẫu thân đã nói với nàng, cái gọi là "một đời một kiếp một đôi" kia chỉ có thể ở trong vở kịch hí khúc, nói nàng không được xem là thật, nam tử trên đời này nhất định sẽ không chỉ có một thê tử cả đời.
Chỉ là Kiều Nương lại cảm thấy, có lẽ Tiêu Kinh sẽ làm được, mà nàng thì chính là nữ nhân tốt số kia.
Tiêu Kinh nhận thấy được ánh mắt Kiều Nương nhìn mình đột nhiên nóng bỏng, vừa cúi người xuống vừa "ân" một tiếng, tựa như đang dò hỏi.
Kiều Nương nhẹ nâng môi lên, gương mặt vốn đã xinh đẹp giờ đây lại càng thêm yêu kiều, ôn nhu gọi một tiếng: “Tướng công.”
Tướng… Công…
Cặp mắt Tiêu Kinh lập tức sáng lên, đem Kiều Nương ôm chặt vào trong lòng ngực, không thể tin nổi mà hỏi lại: "Nàng vừa gọi ta là gì?"
Kiều Nương bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt vốn đã hồng lại càng hồng hơn, yết hầu di chuyển, nhưng không phát ra âm thanh, nàng nghiêng mặt lại, ngượng ngùng mà né tránh ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Kinh.
Tiêu Kinh làm sao mà dễ dàng buông tha cho nàng, đôi tay bá đạo ở trên người Kiều Nương vuốt ve, rồi hôn lên đôi môi đỏ diễm lệ kia.
Hắn đưa đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ, cho dù là cánh môi mềm mại, hay là đầu lưỡi non mịn cũng đều không buông tha, dường như đầu lưỡi của Kiều Nương được bọc một lớp đường giống như hồ lô ngào đường, mang theo hương vị ngọt ngào mê hoặc người vô cùng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~