2 người đi dạo một lúc rồi cũng quay lại bên trên tàu
Đoàn tàu vẫn như cũ rất nhiều người, Kỳ Tịch Nhan đứng cạnh cửa, mặt ngó về phía ngoài cửa sổ, mà Tiêu Nhược Thanh đứng sau lưng Kỳ Tịch Nhan .
Bởi vì Tiêu Nhược Thanh so Kỳ Tịch Nhan cao hơn, cho nên cô có thể nhìn thấy đỉnh đầu Kỳ Tịch Nhan , nhìn mái tóc đen dài của Kỳ Tịch Nhan , có chút muốn vươn tay sờ .
Không đợi Tiêu Nhược Thanh kịp phản ứng , đoàn tàu đột nhiên di chuyển , Tiêu Nhược Thanh bị ép lùi về sau
"Ân ..."
Kỳ Tịch Nhan được Tiêu Nhược Thanh đỡ lên , nàng lần nữa cảm thấy có thứu gì đó lên tục ma sát vào mông mình
Tiêu Nhược Thanh cũng thích , mới đó đã đội lên mông Kỳ Tịch Nhan , cảm giác thực thoải mái
Tiêu Nhược Thanh nhịn không được cúi xuống nhìn
"A ... Đồ ... Đồ vật gì vậy?"
Kỳ Tịch Nhan xác định có đồ vật gì đó một mực ma sát mông mình, nhưng không biết là cái gì, cho nên nàng khó chịu nắm tay hướng vật kia sờ soạng.
"A ... Tiểu Nhan ..."
Tay nhỏ của Kỳ Tịch Nhan liên tục vuốt ve khiến Tiêu Nhược Thanh nhịn không được rêи ɾỉ
Tay nàng một mực sờ lấy vật kia , thô sáp .... Còn có chút lớn cùng dài
Tức khắc trong đầu lại hiện lên từ :Futa!
Không thể nào, Kỳ Tịch Nhan không cho là mình sẽ xui xẻo như vậy mỗi lần gặp phải người đều là Futa, mà học tỷ mặc dù xem ra có chút nam tử soái khí, nhưng học tỷ vẫn là nữ a. Mình cũng không có xui xẻo như vậy chứ...
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Tịch Nhan liền xác nhận một chút, tay của nàng tiếp tục vuốt ve vật kia, sau đó còn nắm trong tay ép một chút.
"Ân ... Tiểu Nhan ... ô ...."
Bị tay Kỳ Tịch Nhan đùa bỡn vật kia, Tiêu Nhược Thanh rốt cuộc chịu không được!
Cô trực tiếp cởϊ qυầи lót , nháy mắt vật thô dài lập tức bắn ra , bắt lấy tay Kỳ Tịch Nhan bắt nàng vuốt ve vật kia của mình (Editor : Người ta đã nhịn rồi bả còn sấn sổ tới giờ gánh nghịp nè)
Mà nàng cuối cùng cũng chạm vào thứ đó, đúng vậy, là côn ŧᏂịŧ, không ngờ đàn chị chính là Futa! !
Kỳ Tịch Nhan kinh ngạc muốn quay đầu nhìn xem , nhưng Tiêu Nhược Thanh lại tại bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhan, giúp ta lột được không, học tỷ thực khó chịu."
Lột? Là bảo nàng lột cái kia hả!
Vẻ mặt của Kỳ Tịch Nhan có chút khó tin, nhưng ở đây trên tàu lại có nhiều người như vậy.
Tiêu Nhược Thanh bắt lấy tay Kỳ Tịch Nhan, chậm rãi lên xuống
"Ngô .... Tay của Tiểu Nhan .... Thực mềm ... Ân ..."
Kỳ Tịch Nhan mặt có chút đỏ, nàng thế mà ở trên tàu nắm chặt côn ŧɦịŧ của học tỷ
Tiêu Nhược Thanh bên tai Kỳ Tịch Nhan liếʍ mυ'ŧ , đầu lưỡi luồn vào trong
Kỳ Tịch Nhan nháy mắt cảm thấy toàn thân tê dại, cơ thể vô lực ngã vào ngực Tiêu Nhược Thanh
"Thì ra Tiểu Nhan nhạy cảm như vậy a ~"
Tiêu Nhược Thanh nói xong, nhìn bờ vai thơm tho của nàng, cuối cùng không nhịn được cúi đầu hôn lên
Ân, trơn mềm, thơm thơm. . . Thật tuyệt. . .
Tiêu Nhược Thanh khẽ cắn một ngụm vào vai Kỳ Tịch Nhan , lưu lại một cái dấu hôn.
"Thanh ... Thanh Thanh .... Không ... Không muốn ..."
Kỳ Tịch Nhan nhớ được mình mỗi lần gặp phải Futa, đều sẽ bị hung hăng làm, nàng phi thường sợ hãi Futa, bởi vì thời điểm ân ái trên giường, họ tựa như một con hổ đồng dạng.
Kỳ Tịch Nhan hiện tại đã chắc chằn Tiêu Nhược Thanh là Futa , nhưng nàng lại không muốn cùng vị học tỷ kia phát sinh bất cứ quan hệ gì khác
Nàng chưa từng thích bất kì Futa nào hay bất kì ai
Yêu đương hiện tại đối với nàng , vẫn còn quá sớm
Tiêu Nhược Thanh giống như là không nghe thấy Kỳ Tịch Nhan, tiếp tục liếʍ ɭáρ lấy vành tai Kỳ Tịch Nhan , một bên bắt lấy tay Kỳ Tịch Nhan tự thủ
Tiêu Nhược Thanh càng cảm thấy không thỏa mãn , cứ thế này rất khó bắn , trong đầu đột nhiên lại có một chủ ý khác
Cô đem váy Kỳ Tịch Nhan kéo lên một chút rồi cởi đồ lót của nàng , tách 2 chân Kỳ Tịch Nhan rồi ma sát bên ngoài cửa động
"A ... Không .... Không muốn ..."
Chất lòng ẩm ướt khiến côn ŧᏂịŧ cứ trượt qua trượt lại
Hạ thể kɧoáı ©ảʍ khiến Kỳ Tịch Nhan muốn rêи ɾỉ nhưng nơi đây là tàu , không thể rên , nhất định không thể! Kêu lên liền chết chắc
Kỳ Tịch Nhan khẽ cắn môi dưới, không ngừng phát ra những tiếng thở nặng nề như bị bóp nghẹt, rồi yếu ớt dựa vào cửa kính xe.
Nàng nghĩ chỉ cần chờ Tiểu Nhược Thanh bắn ra liền xong chuyện , trong lòng cũng tự an ủi bản thân
Tiêu Nhược Thanh cảm nhận được sự ướŧ áŧ từ ngoài cửa động , côn ŧᏂịŧ lập tức cương trướng , hung hăng di chuyển eo không ngừng ma sát
"Ân ... Ân ..."
Nghe tiếng rêи ɾỉ của Kỳ Tịch Nhan , Tiêu Nhược Thanh hưng phấn vị vào vòng eo nhỏ nhắn của Kỳ Tịch Nhan
Cảm nhận được vòng eo thon thả của nàng, nhịp thở Tiêu Nhược Thanh bắt đầu có chút gấp gáp, sau đó tay cô không kìm được mà mò lên ngực Kỳ Tịch Nhan
Hai tay cách lớp quần áo mà xoa nắn
"A ... Không ... Không thể ..."
Kỳ Tịch Nhan không ngờ Tiêu Nhược Thanh còn dám làm vậy , tiểu huyệt ngày càng ẩm ướt
Tiêu Nhược Thanh nhắm chặt mắt, cảm nhận cơ thể của Kỳ Tịch Nhan bằng cả hai tay, đồng thời tận hưởng kɧoáı ©ảʍ từ hạ bộ của cô
"A ... Ân ... A ..."
Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của Kỳ Tịch Nhan hơi mím lại , cực kì mê người , tiếc là người trên đoàn tàu này không thể nhìn thấy dáng vẻ này , trừ Tiêu Nhược Thanh
Côn ŧᏂịŧ liên tục cọ sát nhưng vẫn chưa có cho vào
Tiêu Nhược Thanh hiện tại chỉ biết mình muốn thỏa thích hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ, vì loại kɦoáı ƈảʍ kia, cô vứt bỏ tôn nghiêm của chủ tịch hội học sinh, vứt bỏ hình tượng học tỷ hoàn hảo trong lòng Kỳ Tịch Nhan trước nay
Hết thảy đều vì kɧoáı ©ảʍ ...
"Ân ... Ưm ..."
Dâʍ ŧᏂủy̠ của Kỳ Tịch Nhan trào ra như suối, làm ướt đẫm cả cây côn ŧᏂịŧ của Tiêu Nhược Thanh, bởi vì càng ngày càng ướt nên cọ sát có thể càm nhận được loại kɧoáı ©ảʍ kia .
"Không ... Ân ... A ..."
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Đoàn tàu play vẫn là viết ra. . . Nhịn không được. . . Tác giả hai tay nhịn không được a a a!
Bây giờ vừa nghe bài hát chủ đề của Fairy Tail, vừa viết tiểu thuyết
Editor : Xin lũi vì để mn đợi lâu , 2 bộ kia tui cũng đã ra chương mới mong mn vẫn ủng hộ . Mn bình luận cho tui có thêm động lực đi nè ≧ ∇ ≦