Vận Đào Hoa Của Nàng Thật Đáng Sợ

Chương 9 : Âm lãnh đại tổng tài Ngu Cơ Phương

Hôm sau , Kỳ Tịch Nhan lên lớp học như bình thường , đem mọi thứ học tập được của hôm qua ghi chép lại kỹ càng

Ngay sau khi Kỳ Tịch Nhan đến văn phòng để giao các ghi chú cho giáo viên, nàng đã gặp Tiêu Nhược Thanh khi trở lại lớp.

Tiêu Nhược Thanh lúc này đang đeo một cặp kính, trông có chút tao nhã, giống như một học tỷ dịu dàng hiền thục.

Tiêu Nhược Thanh vốn dĩ đang giải thích mọi chuyện cho những người trong hội học sinh, khi cô ấy nhìn thấy Kỳ Tịch Nhan đứng cách đó không xa thì mỉm cười, tùy tiện đem công việc giao phó một chút rồi tiến tới chỗ Kỳ Tịch Nhan

"Tiểu Nhan , thực trùng hợp"

Kỳ Tịch Nhan mỉm cười gật đầu, các nàng hiện tại quan hệ đã hết sức thân thiết, cho nên không cần quá mất tự nhiên.

"Ừm , tớ vừa lên phòng giao đồ cho lão sư , bây giờ phải về lớp rồi"

"À, tiện thể, sau giờ học cậu có rảnh không? Tôi muốn đưa cậu đi thư viện."

Kỳ Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu, "Được"

Kỳ Tịch Nhan trở lại lớp học, vừa ngồi xuống liền thấy trong ngăn bàn của mình có rất nhiều thư tình.

Trong hoàn cảnh như vậy, Kỳ Tịch Nhan đã quen, nhưng thay vì vứt bỏ những bức thư tình đó, nàng lại cất chúng đi, suy cho cùng đó là tâm ý của người ta

Trong khi Kỳ Tịch Nhan đang gói lại các bức thư , một nam nhân hước phía nàng đi tới

"Kỳ Tịch Nhan ! Anh thích em , em hẹn hò với anh nhé?"

Kỳ Tịch Nhan ngẩng đầu lên và nhìn vào nam nhân kia, nàng biết, bởi vì người đàn ông này là của người bạn cũ ở cùng ký túc xá với nàng

"Anh không phải là ... bạn trai của người ở ký túc xá trước đây của tôi sao?"

“Yên tâm, anh đã chia tay với cô ấy rồi, hiện tại anh chỉ thích một mình em"

Kỳ Tịch Nhan khẽ thở dài, sau đó lắc đầu, “Xin lỗi, tôi chưa muốn yêu.”

Nàng quả nhiên cự tuyệt

Nam nhân tỏ vẻ không cam lòng, “Anh có thể đợi, Kỳ Tịch Nhan, anh có thể đợi ngày em sẽ yêu anh.”

Kỳ Tịch Nhan nhíu mày , cảm thấy nam tử này có chút phiền

Lúc này cô giáo bước vào , nam nhân nghiến răng quay về lớp học

Kỳ Tịch Nhan bất lực buộc mình phải quên đi những gì vừa làm, bắt đầu tập trung học.

................

Sau khi tan học, Tiêu Nhược Thanh liền đến lớp học tìm Kỳ Tịch Nhan, nhưng là không thấy được Kỳ Tịch Nhan.

Liền kéo một sinh viên khác lại hỏi : " Bạn học Kỳ đi đâu rồi?"

Học sinh đó hơi lo lắng khi nhìn thấy hội trưởng học sinh, sau đó nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Tiêu Nhược Thah, học sinh đó đỏ mặt : "Cô ... cô ấy vừa vào phòng thay đồ nữ rồi"

"Ra vậy , cảm ơn"

Kỳ Tịch Nhan mỉm cười lịch sự với cậu học sinh, rồi bước đến phòng thay đồ nữ.

Bởi vì đã kết thúc giờ học, phòng thay đồ của phụ nữ bây giờ không có ai.

Khi Tiêu Nhược Thanh bước đến cửa phòng thay đồ, cô phát hiện cửa không đóng chặt, cô nhìn cảnh tượng trong phòng thay đồ qua khe cửa.

Nhìn thấy một cô gái quay lưng lại cửa, cởi bỏ quần áo, tấm lưng trắng nõn mềm mại khiến người ta muốn thêm những dấu hôn đỏ chót.

Tiêu Nhược Thanh hô hấp có chút vội vàng, bởi vì cô biết rằng người phụ nữ đó là Kỳ Tịch Nhan, và cô bây giờ đang nhìn trộm nàng thay quần áo!

Cô biết làm như vậy là không đúng, nhưng thân thể lại không động đậy, nàng muốn tiếp tục xem tiếp.

Kỳ Tịch Nhan không nhận ra mình bị nhìn lén thay quần áo, bởi vì nàng chỉ biết lúc này sẽ không có ai tới đây nên cô rất yên tâm.

Bởi vì vừa không cẩn thận tại lớp học làm bẩn quần áo, cho nên nàng mới lại tới đây thay , vừa vặn trong phòng thay đồ nữ còn quần áo

Vừa cởϊ qυầи áo ra, thấy áσ ɭóŧ cũng bẩn nên cùng thay cả thể.

Tiêu Nhược Thanh nhìn thấy Kỳ Tịch Nhan giải khai áo ngực, xoay người lại, mặt ngó về phía cô.

Tiêu Nhược Thanh nhìn bộ ngực trắng nõn của Kỳ Tịch Nhan,nhũ hoa hồng phấn, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, nhũ hoa thực đẹp!

Rất muốn nặn , muốn liếʍ , muốn mυ'ŧ.........

Kỳ Tịch Nhan lấy áo ngực và quần áo trong tủ ra, mặc chúng vào trước khi bước ra khỏi phòng thay đồ.

Sau khi trở lại lớp học, nàng thấy trên bàn có một tờ giấy ghi tên của Tiêu Nhược Thanh

"Hôm nay không cần tới thư viện , tôi còn có việc"

Kỳ Tịch Nhan nghĩ rằng Tiêu Nhược Thanh đang bận chuyện của hội sinh viên nên cũng không quan tâm lắm, cầm sách lên rồi quyết định đi ăn trưa.

Địa điểm liền gần nhất là một quán ăn khá ngon, gọi "Nhà nghênh", nghe nói đồ ăn ở bên trong vô cùng ngon.

Nhưng vị trí hơi xa, vì vậy Kỳ Tịch Nhan đã bắt một chiếc taxi, đến "Nhà nghênh".

Kỳ Tịch Nhan bước vào, nàng tìm một chỗ trống và ngồi xuống, một người phục vụ bước đến và đưa thực đơn cho nàng.

Kỳ Tịch Nhan thấy menu có nhiều món khá đắt nhưng cũng có nhiều món rất rẻ

Qi Xiyan gọi một suất cơm chiên trứng và một ly nước ép dưa hấu, tổng cộng là 20 nhân dân tệ.

*Tương đương 72 nghìn đồng VN

Sau đó Kỳ Tịch Nhan chán nản nằm trên ghế , lau tay.

Vào lúc này, Kỳ Tịch Nhan chú ý đến cuộc trò chuyện của một người đàn ông và một phụ nữ ở ghế sau.

Nữ nhân nói : " Thực xin lỗi Trần tiên sinh , tôi đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh vì anh đã giúp tôi còn tôi không có bất kỳ tình cảm gì với anh cả

Nam nhân nói : "Tiểu Phương a , anh đã theo đuổi em nhiều năm như vậy , em vì cái gì mà không chấp nhận anh . Em năm nay cũng 32 tuổi rồi , em hẹn hò với tôi đi , có được không?

Nữ nhân đáp : "Trần tiên sinh , 32 tuổi không phải lý do để anh ép tôi hẹn hò , trước kia tôi đã nói , tôi là thích nữ nhân , tôi là les"

"Khụ khụ...."

Nghe đến đây , Kỳ Tịch Nhan không cẩn thận sặc nước

Vừa rồi nói chuyện , Ngu Cơ Phương cũng không ít lần để ý Kỳ Tịch Nhan

Cô ấy nở một nụ cười, biết rằng người kia ho có lẽ vì khi nghe những điều Ngu Cơ Phương vừa nói hù dọa chết nàng đi.

Ngu Cơ Phương đứng đậy , đi tới chỗ Kỳ Tịch Nhan

Kỳ Tịch Nhan để ý thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh, nàng ngẩng đầu lên thì thấy cô gái vừa nói bản thân là les đang ở ngay đây

Chưa đợi nàng kịp phản ứng , Ngu Cơ Phương đã đem Kỳ Tịch Nhan ôm vào lòng , nhìn qua nam nhân kia nói :" Đây là bạn gái tôi , Trần tiên sinh , tôi nói thích nữ nhân cũng không phải lừa anh"

Nói xong quay ra cưỡng hôn Kỳ Tịch Nhan!

Kỳ Tịch Nhan nhìn người phụ nữ đang hôn mình mà trợn tròn mắt, nàng bắt đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng, ai mà biết được rằng người phụ nữ đó dường như biết mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, cô ta không ngừng xoay ngón tay quanh eo Kỳ Tịch Nhan một vòng, cơ thể Kỳ Tịch Nhan ngay lập tức vô lực

Ngay trước mặt nam nhân kia , Ngu Cơ Phương dùng lưỡi tiến vào khoang miệng Kỳ Tịch Nhan

Hai đầu đầu lưỡi không ngừng quấn quýt lấy nhau, nước bọt từ bên này trao qua bên kia , phát ra âm thanh gợϊ ȶìиᏂ

Chỉ đến khi nam nhân kia không nhìn nổi nữa mới tức giận bỏ đi , Ngu Cơ Phương mới chịu bỏ qua cho Kỳ Tịch Nhan

Kỳ Tịch nhan mặt đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển, khi hoàn hồn lại thì trực tiếp tát Ngu Cơ Phương một cái.

Chát ------

Ngu Cơ Phương nhìn Kỳ Tịch Nhan đầy hoài nghi. Thân là một tổng tài KWS nổi tiếng, từ trước đến giờ luôn là người được người khác tâng bốc và lấy lòng.

Có bao giờ bị ăn tát như hôm nay?

"Cô ..."

Chát -----

Không đợi Ngu Cơ Phương nói tiếp , Kỳ Tịch Nhan đã tặng cho cô ấy thêm một cái bạt tai nữa

"Thứ cặn bã! Cưỡng hôn người khác vui lắm sao!?"

Vẻ mặt Ngu Cơ Phương âm lãnh, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, trực tiếp kéo Kỳ Tịch Nhan ra khỏi nhà hàng, kéo nàng lên xe của cô.

Kỳ Tịch Nhan hoảng sợ nhìn Ngu Cơ Phương :" Thứ nữ nhân cặn bã! Cô ... cô muốn mang tôi đi đâu? Cẩn thận tôi báo cảnh sát!"

Vừa nghe lời này, Ngu Cơ Phương đã giật lấy điện thoại di động của Kỳ Tịch Nhan, ném xuống ghế .

Ngu Cơ Phương thô bạo nắm chặt cằm nàng , nâng lên :" Cô gái , dám tát tôi tới 2 lần , em biết tôi là ai không?"

Cằm bị bóp chặt , Kỳ Tịch Nhan đau đến mức hai mắt đều ngập nước

"Tôi là tổng giám đốc KWS Ngu Cơ Phương , em dám đánh tôi , có phải chán sống rồi không?"

Kỳ Tịch Nhan vung tay định đẩy Ngu Cơ Phương ra, nhưng hai tay của nàng đã bị một cái khác của cô bắt lấy.

Không thể phản kháng ,Kỳ Tịch Nhan có chút sợ hãi

"Chị ... Tôi ... Tôi cho chị biết .... Gϊếŧ ... Gϊếŧ người .... Là ... Là phạm pháp!"

"Gϊếŧ người? Ồ ..."

Ngu Cơ Phương từ trong túi của Kỳ Tịch Nhan lấy ra một cái giấy chứng nhận

"Kỳ Tịch Nhan , trường Xuân Lai , 20 tuổi , không có lai lịch đặc biệt. Những người như em , tôi có thể gϊếŧ cả trăm người cũng không vấn đề , tôi có nên đem em giao cho ... Em hiểu không?

Kỳ Tịch Nhan sợ hãi bắt đầu khóc, nàng biết nữ tử này nói được thì làm được, bởi vì trên người cô gái này có sát khí, còn có cường đại sát khí khiến Kỳ Tịch Nhan cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

"Khóc sao? Vừa rồi đánh tôi có phải rất thoải mái hay không? Cô gái , để tôi nói cho em biết, hai bàn tay này nhất định không được yên."

Kỳ Tịch Nhan lộ ánh mắt cầu khẩn nhìn qua Ngu Cơ Phương, thân thể có chút run rẩy.

"Thực ... thực xin lỗi ... Tôi ... tôi sai rồi"

Ngu Cơ Phương y nguyên âm lãnh nhìn Kỳ Tịch Nhan, từ trên xe một bên lấy ra một cây kim tiêm.

Kỳ Tịch Nhan sợ hãi , kim tiêm cứ thế đâm vào tay nàng

"Aaa! Không muốn ... Tôi ... tôi sai ...ô ô ô ..."

"Im miệng!"

Sau khi tiêm thuốc vào người Kỳ Tịch Nhan cô ta mới buông tay ra , ánh mắt đùa cợt nhìn nàng

"Đây là sản phẩm thử nghiệm mới nhất của công ty , có tên là N. Em có thể tùy ý chọn một loại vi rút trong tất cả 101 loại vi rút. Để tôi xem cơ thể em đã chọn loại vi rút nào, ha ha ..."

Kỳ Tịch Nhan thân thể run rẩy, virus, virus. . .

Trong thân thể của nàng có virus. . .

Kỳ Tịch Nhan tức giận tột độ nhìn Ngu Cơ Phương , thực giống con mèo nhỏ đang xù lông